Đông Phương Hạ lắc đầu: “Bất kể tôi nói gì, trả lời tôi đi, hình xăm trên lưng cô được xăm lúc nào, nếu không, cô đừng trách tôi không khách sáo.
”
Trụy Huyết thở dài nặng nề một hơi! Cô ta biết Huyết Lang là người nói một là một nói hai là hai, thế là cô ta cắn răng nói: “Trên lưng tôi không phải là hình xăm, mà là vết bớt! Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết những lời anh vừa nói là có ý gì rồi chứ!”
Đông Phương Hạ nghe xong, thần sắc phức tạp, một lúc sau anh nói với Dạ Phong: “Cởi trói cho cô ta!”
“Việc này… cậu chủ, cô ta là người của ‘Phong Ba”, chẳng may…”
“Không nghe thấy lời của tôi sao!”
“Vâng”.
Đông Phương Hạ đã biết trên lưng Trụy Huyết là vết bớt chứ không phải hình xăm, sở dĩ anh hỏi như vậy là muốn chứng thực một sự thực! Lời nói thật của Trụy Huyết khiến Đông Phương Hạ hiểu ra tất cả!
Bây giờ Trụy Huyết vẫn còn đang mơ hồ, sau khi được Dạ Ảnh và Dạ Phong cởi trói, cô ta vội vàng xông đến Đông Phương Hạ, không ngờ bị hai chị em Dạ Ảnh ngăn lại một bên, giữ khoảng cách nhất định với Đông Phương Hạ!
“Huyết Lang, vừa nãy anh nói em trai và em dâu là thế nào! Trụy Huyết tôi cô độc một mình, ý của anh là…”
Đông Phương Hạ vung tay bảo Dạ Ảnh và Dạ Phong lui xuống rồi mới nói: “Tôi có ý gì, cô hiểu rõ! Nhưng tôi có thể kể cho cô nghe một câu chuyện, không biết cô có hứng nghe không”.
Đông Phương Hạ cười như không cười nhìn Trụy Huyết, từ trong ánh mắt của Trụy Huyết, Đông Phương Hạ đã xác định Trụy Huyết chính là người đó! Tuy Trụy Huyết nói mình cô độc một mình, nhưng trên thực tế, cô ta không phải một mình, trong lòng cô ta vẫn còn nhung nhớ! Nhung nhớ khắc cốt ghi tâm.
“Cậu ta nói gì làm sao tôi biết được? Huyết Lang, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Tuy giọng điệu của Trụy Huyết không thân thiện, nhưng trong lòng lại đang run! Khóe mắt không ngừng liếc Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ chần chừ một lúc, nhìn Trụy Huyết với ánh mắt phức tạp, nói:
“Cậu ta nói với cậu ấm, cậu ta còn có một người chị gái,
.
Danh Sách Chương: