Mục lục
Huyết Lang Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Vãi, tôi không biết mà! Hơn nữa cậu lại không nói với tôi.

Đúng rồi, đám người ngã xuống là ai, thủ đoạn của cậu cũng thật tàn nhẫn quá!”  
      “Người của Tào Bang!”  
      “Cái gì… người của Tào Bang! Tôi… Đông Phương Hạ, sao thủ đoạn của cậu lại nhẹ như vậy!”, Tần Hạo Kiệt nghe thấy là người của Tào Bang, lập tức thay đổi ngữ khí! Nhìn anh em bị thương một lượt, ông ổng nói: “Cho tôi biết sớm, tôi lấy hai quả mìn chỗ Hác Hiên, cho đám rùa khốn khiếp của Tào Bang hồn bay phách tán, người của cậu cũng sẽ không bị thương! Lần sau có việc như này nhớ nói với tôi trước đấy!”  

      Cậu ấm này quá ngông cuồng rồi, đúng là không biết trời cao đất dày! Đặt quả mìn ở Yên Kinh, lẽ nào cậu nhóc cậu muốn để người của cục an ninh quốc phòng mời tôi uống trà sao! Đông Phương Hạ cạn lời!  
      Đám người Hoàng Vỹ Kỳ âm thầm nhìn dò xét Tần Hạo Kiệt, sự ngông cuồng của cậu ấm này không phải là giả bộ! Phía sau chắc chắn có nhân vật lớn, nếu không, anh ta nói cứ như không có việc gì vậy!  
      “Vỹ Kỳ, cho anh em dọn dẹp chiến trường đi!”  
      Đông Phương Hạ dặn dò một tiếng rồi trầm tư! Tối nay Tào Bang biết mình ở đây, sao lại phái đám rác rưởi này đến, không có đến một đại tướng! Với sự hận thù của nhà họ Tư Mã với mình, thì không phải như này! Trừ phi… họ vẫn chưa biết mình là thủ lĩnh của Lang Quân! Đúng, chỉ có một cách giải thích này!  
      Đông Phương Hạ giơ tay xem thời gian, rồi chỉ vào An Nhiên và Lục Phong, nói với Tần Hạo Kiệt: “Cậu Tần, cho người của cậu đưa hai người anh em này của tôi về trường”.

      “Tối nay tôi không về trường, tôi muốn ở lại chơi với anh Hồ, anh Hoàng, Tạ Vũ Thần, lão đại, anh có việc anh cứ làm, không cần quan tâm đến tôi, thật đấy, không cần quan tâm!”  
      Tần Hạo Kiệt còn chưa nói, An Nhiên đã nhảy dựng lên trước! Cậu ta nói xong, cười hi hi nhìn Đông Phương Hạ bằng ánh mắt cầu xin, ý của cậu ta quá rõ ràng rồi! Chính là muốn tìm đám Hồ Ngạn Hạo học chút võ công.

      “Cậu không về, giáo viên hướng dẫn biết thì cậu sẽ thảm đấy!”, Đông Phương Hạ bật cười.


      An Nhiên đảo mắt, cười ha ha nói: “Tôi không quan tâm, tôi nhận ra, quan hệ giữa giáo viên hướng dẫn và anh không bình thường, nếu không, anh không tập quân sự, chắc chắn cô ấy sẽ gây rắc rối với anh, đã như vậy, chỗ giáo viên hướng dẫn xin nhờ lão đại! Lão đại tốt bụng!”  
      “Ha ha… An Nhiên, cậu nói đúng rồi! Quan hệ giữa Nam Cung Diệc Phi và Đông Phương Hạ là đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa!”, Tần Hạo Kiệt khoác vai của An Nhiên, mượn cơ hội này chiếm thế thượng phong của Đông Phương Hạ.

      Quả nhiên, anh ta vừa nói ra, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Đông Phương Hạ! Đám người Hoàng Vỹ Kỳ ngạc nhiên vì Huyết Lang là một sinh viên, đám người An Nhiên ngạc nhiên vì mối quan hệ giữa Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi!  
      Đông Phương Hạ bóp sống mũi theo thói quen, cười nói: “Xin lỗi, Nam Cung Diệc Phi là vợ chưa cưới của tôi!”  
      “Lão đại, anh thật lợi hại! Nhân vật như giáo viên hướng dẫn, anh cũng có thể tán được, vãi, lời anh nói tối qua là thật!”, An nhiên lại nhảy lên.

      Lục Phong và Tạ Vũ Thần giơ ngón tay cái với Đông Phương Hạ.

      Đông Phương Hạ gật đầu, nói với Lục Phong: “Cậu cũng muốn ở lại sao?”  
      “Không, tối nay tôi theo anh! Lão đại, anh đi đâu, tôi cũng theo đó!”  

      “Được!”, Đông Phương Hạ đồng ý, sau đó, nói với Hồ Ngạn Hạo, Hoàng Vỹ Kỳ: “Hai người giao lưu đi, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó Lang Quân chúng ta họp lại! Ồ, đúng rồi, cũng bảo Tây Môn đến, tôi biết anh ta không ở được trong khu quân đội”.

      “Đông Phương Hạ, đi thôi! Tôi đưa cậu đến một nơi thú vị!”  
      Thế là, dưới sự hộ tống của các cậu ấm, ba người Đông Phương Hạ, Tần Hạo Kiệt, Lục Phong ngồi trên siêu xe đắt tiền rời đi!  
      Đến bây giờ Hoàng Vỹ Kỳ vẫn chưa phản ứng lại! Huyết Lang, giết người không chớp mắt! Hai trăm người của Tào Bang, ngã xuống trước mắt cậu ta, cậu ta không hề xót thương! Một sinh viên, có tố chất tâm lý như vậy sao! Không thể nào! Cậu ấm “cậu Tần” đó, thân phận bất phàm, sao lại có quan hệ tốt với Huyết Lang như vậy!  
      Hồ Ngạn Hạo thấy ánh mắt thắc mắc của Hoàng Vỹ Kỳ, liền vỗ vai của anh ta: “Đừng đoán nữa! Đã là anh em, tôi nói với anh! Cậu Tần đó tên là Tần Hạo Kiệt, một trong bốn thiếu gia Yên Kinh, Huyết Lang của chúng ta, là cậu chủ Đông Phương Hạ của nhà họ Đông Phương, tôi nghĩ chắc anh từng nghe nói sáu năm trước cái tên này nổi tiếng thế nào rồi chứ!”  
      Quả nhiên, đám người Hoàng Vỹ Kỳ, A Phi bị lời nói của Hồ Ngạn Hạo làm cho chấn động tại chỗ, ngây ngốc, con ngươi mở to, không ngờ Huyết Lang của Lang Quân có thế lực như vậy! Sáu năm trước, Đông Phương Hạ khiến hai cháu trai nhà họ Tư Mã một người chết một người bị thương, sao họ không nghe nói chứ!  
      Chỗ dựa này, thật lợi hại!  


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK