Đúng lúc Đông Phương Hạ đút điểm tâm cho Đồng Đồng, bỗng nghe thấy Trình Thành nói câu này, lập tức quay khuôn mặt trắng ngần, trừng mắt nhìn Trình Thành, khóc cười không xong nói: “Có phải anh ngứa ngáy không! Mau cút ra chỗ khác chơi, còn ăn nói linh tinh, tôi bảo Tây Môn và Dạ Ảnh xuống đây tiếp đãi anh đấy”.
“Đừng… đừng đừng… cậu chủ, tôi chỉ hỏi thôi, không phải thì không phải! Nhưng em gái nhỏ này rất giống với cậu, tương lai, chắc chắn là người đầu đội trời chân đạp đất!”
Trình Thành bật cười ha ha, nói xong còn không ngừng liếc Tiểu Đồng Đồng đang ăn điểm tâm! Cười không khép được miệng.
Đông Phương Hạ nghe xong liền đứng lên, lập tức dọa Trình Thành sợ liên tiếp lùi lại.
Trình Thành lo sợ cậu chủ nhà mình ra tay, anh ta liền chuồn đi.
“A… mẹ kiếp, ai mà không có mắt như vậy hả!!”
Trình Thành vừa chạy đến chỗ cầu thang bỗng bị người khác đụng phải! Lập tức, người ta không nhìn liền lên tiếng mắng! Lòng nghĩ Trình Thành mình không chọc được vào cậu chủ, lẽ nào mình cũng không động vào được anh em phía dưới sao! Nhưng khi Trình Thành ngẩng đầu nhìn thấy là mấy người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Phong, đặc biệt là thấy mấy người Tây Môn Kiếm có dấu hiệu muốn ra tay, anh ta toát mồ hôi lạnh.
Mẹ ơi, nơi này thực sự không thể ở lại nữa rồi! Ai cũng đều muốn ra tay với tôi.
Bọn họ đi đến tầng hai, khi nhìn thấy cậu chủ nhà mình quan tâm bé gái đó, đặc biệt là nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu chủ, Tây Môn Kiếm và mọi người đều kinh ngạc!
Tây Môn Kiếm vẫn luôn bên cạnh Đông Phương Hạ, nhưng chưa từng nhìn thấy cậu chủ có nụ cười hạnh phúc xuất phát từ tận trong lòng như vậy.
Tiểu Đồng Đồng nhìn thấy có người lạ đi vào, bỗng nhiên cảm thấy có chút gò bó! Bàn tay nhỏ bưng điểm tâm cao cấp, đi vòng qua bàn trà, nép chặt vào lòng Đông Phương Hạ, còn không ngừng liếc về phía mấy người Tây Môn Kiếm.
Đông Phương Hạ thấy vậy quay đầu nhìn với ánh mắt nghi hoặc, khi nhìn thấy mấy người Tây Môn Kiếm, liền hỏi: “Sao tất cả lại xuống đây? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Danh Sách Chương: