Đông Phương Hạ gật đầu, cũng không nói đùa nữa.
Anh bắt một chiếc taxi, nói với tài xế là mình muốn đi đâu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
“Vỹ Kỳ, bên anh thế nào rồi?”, trong điện thoại, Đông Phương Hạ loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu đánh kêu giết.
“Huyết Lang, chỗ anh còn đỡ, mấu chốt là bên phía Vũ Thần, Tào Bang chẳng những đánh lén Huyền Vũ Đường, số lượng còn đông hơn gấp đôi, trong đó có hai đường chủ.
Hiện tại anh không thể điều các anh em đi tiếp viện được!”
Hoàng Vỹ Kỳ thở hổn hết, giọng nói trở nên lo lắng, chắc là vừa mới rút khỏi cuộc chiến.
“Tôi biết rồi, các anh cầm cự đi, Dạ Phong đã đi chi viện rồi.
Hiện tại tôi cũng đang trên đường tới chỗ Vũ Thần”.
Đông Phương Hạ tắt máy, rồi lại gọi vào số điện thoại ở trụ sở Lang Quân, bảo bọn họ cẩn thận, sau đó mới gọi cho Dạ Phong.
“Nghe này, đi chi viện cho Bạch Hổ Đường là được, đừng đuổi giết tận cùng, hiện tại vẫn chưa đến lúc”, Đông Phương Hạ híp mắt lại, giọng nói cực độ lạnh lẽo.
Sáng nay mới nhắc tới Tào Bang, đoán rằng bọn họ sẽ ra tay với Lang Quân trong mấy ngày tới, không ngờ lại nhanh như vậy.
Huyền Vũ Đường của Tạ Vũ Thần ở ngay kế bên một đường của Tào Bang, tất nhiên bọn họ sẽ cử đông người tới phá ra một lỗ hổng ở Huyền Vũ Đường, từ đó công kích những đường khác của Lang Quân với quy mô lớn.
Để Bạch Vỹ và Cừ Đại Pháo ở Huyền Vũ Đường, vốn có thể chống cự được, nhưng không ngờ đối phương lại tấn công với số người gấp đôi, quả thực là hơi áp lực, những hơn tám trăm người đó!
Nghe thấy lời nói của Đông Phương Hạ, cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ anh, tài xế taxi đổ mồ hôi như mưa, tăng tốc lên rất nhiều.
Vừa rồi nguời này ra lệnh như thế, không phải xã hội đen thì là gì! Hiện tại thế giới ngầm ở Yên Kinh đang chia làm ba phe, không biết cậu thanh niên này theo phe nào.
Đợi Đông Phương Hạ nghe điện thoại xong, Thư Lăng Vy nghi hoặc nói: “Mấy ngày trước bọn tôi phát hiện ra những bang phái nhỏ ở Yên Kinh bị gom về một mối, chắc không phải là do anh làm đấy chứ? Chỉ huy của Lang Quân là Huyết Lang, lẽ nào anh…”
Thư Lăng Vy không nói gì nữa, bởi vì cô đã hiểu rồi.
Chỉ huy của Lang Quân là Huyết Lang, người bên cạnh cô chính là Huyết Lang, mặc dù có khả năng trùng tên, nhưng tính thời gian Đông Phương Hạ về nước và thời gian Lang Quân xuất hiện, rõ ràng là không chênh lệch nhiều.
Đúng là ở Yên Kinh có rất nhiều các bang phái nhỏ, nhưng trong tay Huyết Lang có một đội quân tài giỏi, dựa vào những người ấy, có lẽ cũng không khó để giết đại ca của những bang phái nhỏ ấy.
Tên đại ca mà chết, các bang phái nhỏ chẳng khác nào rắn mất đầu, có các anh em trong Lang Quân áp đảo, ắt sẽ đầu hàng.
Thế nhưng, tuy rằng Đông Phương Hạ rất mạnh, nhưng làm sao có thể tạo thành thế chân vạc chỉ trong nửa tháng như thế được? Anh đã làm bằng cách nào? Chẳng lẽ Tào Bang và Hải Bang lại trơ mắt nhìn bọn họ lớn mạnh sao? Chắc chắn là có chuyện gì đó mà cô không biết.
Huyết Lang không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn, mà còn giỏi về kế sách.
Đúng thế, theo tin tình báo thì khi Lang Quân trỗi dậy, Tào Bang và Hải Bang mâu thuẫn với nhau, hai bên thường xuyên cử người tới quậy phá địa bàn của đối phương.
Nghĩ tới những điều ấy, Thư Lăng Vy nở nụ cười bất đắc dĩ, chắc hẳn mâu thuẫn giữa Tào Bang và Hải Bang là do Huyết Lang bày ra, như vậy thì Lang Quân sẽ có thời gian phát triển, đúng là kế hay!
Xem ra Thư Lăng Vy cũng có sự hiểu biết nhất định về Huyết Lang đó!
Đông Phương Hạ quay mặt nhìn Thư Lăng Vy, thấy cô như cười như không nhìn mình, bèn cười gian: “Có phải cô phái người theo dõi tôi không, nếu không thì làm sao lại biết chuyện của tôi”.
“Tôi phái người theo dõi anh? Tối nay tôi mới biết anh là chồng chưa cưới của tôi đấy! Tôi bận đến mức suýt thì quên ăn cơm, đâu rảnh chú ý anh.
Lại nói, anh đừng quên nghề nghiệp của tôi là gì! Chuyện xảy ra ở Yên Kinh làm sao có thể qua mắt tôi được”.
Đông Phương Hạ cũng chỉ nói đùa thôi, nếu có người theo dõi anh, làm gì có chuyện anh không biết, vậy nên chỉ cười âm hiểm: “Tốt nhất là như thế, người của cô mà nói với cô là tôi ôm mấy nữ sinh viên còn zin tới khách sạn thì cô sẽ liều mạng với tôi mất”.
“Anh biết là tốt, để tôi phát hiện ra anh làm bậy ở bên ngoài, tôi sẽ lập tức thiến anh!”
Vãi, gì mà suốt ngày nghĩ đến thiến người ta vậy! Tôi là chồng chưa cưới của cô, là người mang đến ‘hạnh phúc’ cho cô sau này, nếu thiến tôi thì cô định phê kiểu gì! Đù má, lúc nào rảnh phải cho cô nếm thử cảm giác làm phụ nữ mới được, đợi đến khi cô khoái cảm giác phê pha đó rồi, xem cô có thiến nữa không!
Thư Lăng Vy không biết Đông Phương Hạ đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt của anh lại khiến cô rùng mình, bởi vì anh cứ liên tục nhìn vào ngực cô, làm cô cảm thấy mình như trần truồng ngồi cạnh anh vậy.
Nhìn nụ cười xấu xa trên khóe môi Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy giơ nắm đấm đánh vào vai anh.
“Ui da…”
Danh Sách Chương: