“Không cần lo những chuyện này, muốn giết tôi, không dễ vậy đâu! Đi đi”.
“Nhưng… hay là để Dạ Ảnh ở bên cậu đi! Cô bé này cái gì cũng biết, như vậy cho dù cậu chơi bên ngoài, cô ấy cũng có thể làm bảo mẫu cho cậu”.
Vãi… chắc không phải anh muốn để tôi đưa Dạ Ảnh đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt chứ! Hơn nữa, để Dạ Ảnh làm bảo mẫu cho tôi, chỉ có anh mới nghĩ ra được! Nhưng, Dạ Ảnh thực sự không tồi, cơm cô ấy nấu, thật khiến người ta lưu luyến!
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt lo lắng của Tây Môn Kiếm, anh do dự một lúc, bật cười: “Nếu để Dạ Ảnh biết anh nói như vậy, chắn chắn sẽ liều mạng với anh”.
Tây Môn Kiếm trợn mắt, khoác vai Đông Phương Hạ, hứng thú nói: “Cậu chủ, hai người đẹp như thiên thần Dạ Ảnh và Dạ Phong đã theo cậu nhiều năm, chưa từng oán trách nửa câu, sao cậu không suy nghĩ lấy luôn họ đi, xưa có câu, thóc đâu mà đãi gà rừng mà!”
Đông Phương Hạ nhìn bộ dạng vui vẻ trên nỗi đau của người khác của Tây Môn Kiếm, anh giật khóe miệng! Mẹ kiếp, Tây Môn Kiếm anh lại có suy nghĩ như vậy, bảo cậu chủ tôi lấy luôn họ, mẹ kiếp, anh cũng xuống tay được!
Tây Môn Kiếm thấy Đông Phương Hạ có dấu hiệu muốn ra tay, nụ cười của anh ta ngưng lại trên khuôn mặt, giơ hai tay đầu hàng, sau đó chạy đi mất!
Đông Phương Hạ thấy vậy liền bất lực bật cười, vừa định ra ngoài tìm Dạ Ảnh, điện thoại liền vang lên đúng lúc này!
“A lô, mẹ à!”
“Mẹ cái gì, tôi là Thư Lăng Vy”.
Đông Phương Hạ nhìn thấy là số điện thoại của nhà mình, nghĩ là mẹ gọi đến, nhưng phía bên kia điện thoại lại là giọng của Thư Lăng Vy, khiến Đông Phương Hạ rất kinh ngạc!
“Thư Lăng Vy, sao cô lại chạy đến nhà tôi? Còn dùng số này gọi cho tôi, không phải cô muốn tiết kiệm mấy đồng chứ! Ha ha…”
“Xí… bây giờ nơi này cũng là nhà của tôi rồi! Mấy đồng mà thôi! Thư Lăng Vy tôi không keo kiệt như anh! Bây giờ anh đang ở đâu? Trả lời thật! Thành thật thì khoan dung, chống cự thì nghiêm trị!”
“Tại sao tôi phải nói với cô!”, Đông Phương Hạ suýt ngất ra đất, còn thành thật thì khoan dung, chống cự thì nghiêm trị.
“Không nói phải không! Vậy anh chuẩn bị quỳ bàn giặt đi!”
Thư Lăng Vy ở đầu bên kia điện thoại cười âm hiểm hai tiếng, Đông Phương Hạ rõ ràng nghe thấy bên đó có tiếng thì thầm! Vừa định hỏi tại sao Thư Lăng Vy lại ở nhà mình, lúc này, đầu bên kia điện thoại đổi người, giọng nói dịu dàng vang lên qua điện thoại không dây!
“A lô, Đông Phương Hạ! Buổi chiều anh có bận không?”
Đông Phương Hạ nghe thấy là giọng của Nam Cung Diệc Phi, càng thấy kỳ lạ! Lòng nghĩ sao Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đều chạy đến nhà mình, hình như trong nhà không có việc gì!
“A lô, anh có đang nghe không! Đông Phương Hạ”.
Giọng của Nam Cung Diệc Phi lại vang lên! Đông Phương Hạ cười ha ha, nói vào di động: “Vốn dĩ là có việc, nhưng hai cô vợ đã gọi điến đến, anh còn có thể mặc kệ các em chắc.
Nói đi, có chuyện gì?”
“Dẻo miệng! Nếu không có chuyện gì lớn, anh sắp xếp một chút, tối nay về ăn cơm!”
“Huyết Lang! Sao thế?”, Hồ Ngạn Hạo đi đến.
Đông Phương Hạ lắc đầu, ra ý bảo Hồ Ngạn Hạo không sao! Mẹ kiếp, Thư Lăng Vy và Nam Cung Diệc Phi không giỡn mình chứ! Chắc không phải, nếu Thư Lăng Vy trêu mình, mình còn hiểu được! Nhưng Diệc Phi luôn rất nghiêm túc, biết mình rất bận! Chắc sẽ không cùng Thư Lăng Vy trêu mình.
Nghĩ hồi lâu, Đông Phương Hạ cũng không nghĩ ra! Vốn không muốn nghĩ tiếp, nhưng lại nghĩ lại, có lẽ là có chuyện! Nếu không Nam Cung Diệc Phi sẽ không nói vậy, bảo mình xem xem hôm nay là ngày gì.
Có chuyện gì chứ!
Đông Phương Hạ thực sự không dám về nhà, mỗi lần về nhà Hác Hàm Nguyệt sẽ giảng cho anh “bài học chính trị”, Đông Phương Hạ sợ thật sự! Hác Hàm Nguyệt muốn có cháu, Đông Phương Hạ toát mồ hôi! Lại thêm thời gian giới hạn của ông nội, Đông Phương Hạ cũng phải run! Mỗi lần đều cười không được khóc không xong! Mới tý tuổi đầu đã có con, không phải là làm vướng chân mình sao!!
Đông Phương Hạ vừa nghĩ vừa lắc đầu, khiến mấy ngời Dạ Ảnh, Hồ Ngạn Hạo trong phòng khách khó hiểu.
Danh Sách Chương: