Nhìn theo bóng lưng của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ nở nụ cười.
Rõ ràng cô nàng này đã chăm sóc anh cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn không nói một tiếng, khi anh tỉnh lại còn chống đối anh như thế.
Xem ra Diệc Phi nói không sai, cô quá bướng bỉnh, trong lòng quan tâm nhưng không nói ra.
Thấy Đông Phương Hạ cười ngu ngơ, Diệc Phi liếc nhìn theo hướng mà Thư Lăng Vy đi, sau đó nói với anh: “Dáng vẻ lơ ngơ này của anh thật đáng yêu”.
Đáng yêu? Đáng thương vì không ai yêu thì có! Đông Phương Hạ vô cùng phiền muộn.
“Diệc Phi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Diệc Phi nhìn đồng hồ kim cương trên tay: “Mười giờ rồi.
Đông Phương Hạ, có phải anh có việc gì không?”
“Hớ, đã mười giờ rồi cơ á? Thế chẳng phải là anh Hồ, Vỹ Kỳ, Vũ Trạch và A Phi đã đi rồi sao!”
“Đúng thế, trời vừa sáng là bọn họ đã đi rồi.
Lúc gần đi, bọn họ còn tới đây thăm anh, thấy anh ngủ say quá nên chỉ cúi người chào anh.
Tây Môn và Trương Vũ Trạch thay anh tiễn bọn họ đi”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ thản nhiên nói: “Vốn sáng nay anh định dậy sớm để đi tiễn bọn họ.
Lần này tạm biệt nhau, mặc dù còn nhiều cơ hội gặp mặt, nhưng có một số anh em thực sự sẽ không bao giờ về được.
Thân là Huyết Lang, anh lại không đi tiễn bọn họ, haizz...”
Dứt lời, Đông Phương Hạ thở dài.
Tất cả là tại tối qua uống nhiều quá, làm lỡ dở không ít chuyện.
“Đông Phương Hạ, các anh em Lang Quân có người lãnh đạo trọng tình trọng nghĩa như anh là phúc của bọn họ.
Anh đi chơi với bọn em mấy ngày rồi mau chóng đi xử lý chuyện của mình đi.
Tuy rằng em và Lăng Vy rất muốn anh ở bên, nhưng bọn em không thể làm thế được, bởi vì anh là đàn ông, mà đàn ông thì nên làm chuyện của đàn ông.
Suốt ngày kè kè bên cạnh phụ nữ thì còn ra gì nữa”.
.
Danh Sách Chương: