Mục lục
Huyết Lang Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dạ Ảnh gật đầu, nhìn qua Lâm Phương Hoa mẹ của Tô Phác Du, sau đó đi vào bên trong!  
“Dì, nếu dì không yên tâm có thể quan sát Dạ Ảnh!”, nói xong, Đông Phương Hạ xoay người trở lại phòng khách.

“Phác Du, mau đi xuống cùng Đông Phương Hạ đi!”, nhìn thấy Đông Phương Hạ rời đi, Tô Minh Đạt lập tức nói với con trai.


Sau đó, nhìn đến Lâm Phương Hoa.

Bất lực nói: “Phương Hoa, em quá kích động rồi! Việc của Kỳ Kỳ không phải bố đã nói đừng trách Đông Phương Hạ rồi sao! Hiện tại, trên đời này, cũng chỉ có Đông Phương Hạ có thể làm Kỳ Kỳ tỉnh lại, nếu em đắc tội với cậu ấy rồi, tính khí ngang ngược của cậu ấy nổi lên, không đem ngọc khấu ra cứu Kỳ Kỳ, thì phải làm sao đây?”  
Nghe thấy vậy, Lâm Phương Hoa nghẹn ngào nói: “Em biết việc này không thể hoàn toàn trách cậu ấy! Nhưng con gái chúng ta như vậy, người làm mẹ như em trong lòng có thể dễ chịu được sao?”  
Tô Minh Đạt thở dài! Ai mà muốn nhìn thấy con cái của mình như vậy chứ!  
Lúc Đông Phương Hạ trở lại phòng khách, Đông Phương Long cũng đã rời đi! Ông Tô nhìn thấy cháu trai nhà họ Đông Phương có vẻ không được vui, nghi hoặc nhìn đến Tô Phác Du cùng theo xuống! Hỏi: “Tiểu Hạ, cháu gái ông có thể cứu được không?”  
“Ông Tô đừng lo lắng, cô Tô là cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì!”, Đông Phương Hạ cố nặn ra một nụ cười.

* Cát nhân thiên tướng: Người tốt sẽ được trời giúp đỡ.


Ông Tô gật đầu, bảo Đông Phương Hạ cứ tự nhiên, sau đó đi lên tầng hai!  
Đông Phương Hạ ngồi xuống, yên lặng chờ đợi tin của Dạ Ảnh.

Tô Phác Du rót trà cho Đông Phương Hạ, sau đó mới nói: “Mẹ tôi bà ấy là lo cho Kỳ Kỳ, anh Đông Phương đừng để trong lòng!”  
“Không sao, tôi có thể hiểu được!”, Đông Phương Hạ nhẹ giọng nói.

Nửa tiếng sau!  
Dạ Ảnh và những người khác đi xuống phòng khách! Sau khi các bậc trưởng bối của Tô Phác Du ngồi xuống, Đông Phương Hạ lúc này mới hỏi Dạ Ảnh: “Thế nào? Có hy vọng không!”  

Dạ Ảnh nhìn người nhà họ Tô một lượt, nhẹ giọng nói: “Tình hình của cô Tô còn nghiêm trọng hơn so với những gì cậu chủ đã nghĩ, hiện tại tôi đã dùng nước ngọc khấu tốt nhất của Lang Quân chúng ta cho cô ấy uống, như vậy chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng của cô ấy! Cậu chủ, muốn chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy, tôi nghĩ rồi, chỉ có một cách!”  
“Cách gì? Dạ Ảnh, cần gì cô cứ nói thẳng ra”.

Tô Minh Đạt và những người khác nghe thấy có hy vọng cứu được con gái, ai cũng trở nên kích động! Ánh mắt chăm chú nhìn đến Dạ Ảnh, ánh mắt mong chờ Dạ Ảnh nhanh chóng nói ra đáp án đó bắt đầu cầu nguyện.

Dạ Ảnh không nói, cũng không dám nói ra! Thực ra, lúc Dạ Ảnh nói đến câu cuối cùng, Đông Phương Hạ đã biết! Ngay lập tức, nói với Tô Phác Du: “Anh Tô, lấy một cái bát đến đây! Loại bát to!”  
Tô Phác Du không biết Đông Phương Hạ và Dạ Ảnh muốn làm gì, vội vàng chạy vào phòng bếp, lấy một cái bát to đưa cho Đông Phương Hạ! Đúng lúc này Dạ Ảnh lại quỳ một chân trước mặt Đông Phương Hạ, lo lắng nói: “Cậu chủ, cậu suy nghĩ kỹ hẳn làm! Một khi cậu lấy máu tươi không bị nhiễm bẩn của mình ra, nội công của cậu sẽ bị tổn hại cực lớn! Nhẹ thì ba tháng sau mới có thể hồi phục, nặng thì nửa năm cũng không hồi phục được! Trách nhiệm của cậu to lớn, chẳng may có kẻ địch đến tập kích, cậu không có nội lực, nếu xảy ra chuyện, hàng chục ngàn các anh em Lang Quân sẽ làm thế nào? Cô chủ bên đó biết làm thế nào đây? Cậu chủ…”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK