Đại trưởng lão không hổ là một người đa mưu, nghĩ tới việc dùng cách này để đối phó với lão tổ tông, dù sao muốn đối phó với lão tổ tông thì ra tay với Bek Ji là chính xác nhất.
Nhưng người tính không bằng trời tính, vẫn còn rất nhiều chuyện mà đại trưởng lão không nghĩ tới.
Ông ta muốn dùng Bek Ji để đối phó với lão tổ tông, vậy thì Bek Ji có thể chia thành từng nhóm, khiến ông ta không tìm được "chủ tướng" ở đâu, chỉ biết lục tìm lung tung.
Ông ta cùng đám người của ông ta mà rơi vào vòng vây thì sẽ thảm lắm đây.
Đương nhiên, để làm được như vậy thì cũng phải trả giá rất lớn, vả lại cũng chỉ là suy nghĩ của Lãnh Lạc.
Chưa biết chừng Bek Ji có thể nghĩ ra cách nào đó hay hơn để đối phó với đại trưởng lão.
Sau khi sửa sang lại tất cả mọi chuyện, Lãnh Lạc thở dài một hơi, cất bước đi vào hang động.
Vào trong hang, Lãnh Lạc càng nghĩ càng thấy sai sai.
Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, Bek Ji không biết những người mà đại trưởng lão gài vào bên cạnh mình, cũng không thể gài thân tín của mình vào bên cạnh đại trưởng lão được.
Cô ấy có nên đưa quân cờ của mình cho anh dùng, để anh tránh mắc sai lầm trong toàn bộ kế hoạch không đây?.
Truyện Trinh Thám
Nhưng như vậy thì Bek Ji nhất định sẽ mất đi một số người, khiến thân tín của anh cảm thấy áp lực, thậm chí còn bị những người có lòng chính nghĩa thóa mạ.
Lão tổ tông từng nói, có được ắt có mất, người làm chuyện lớn thì không nên để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Vì tình hình chung, để một số thân tín đi làm việc, đổi lấy sự yên bình, vì sao lại không làm cơ chứ!
Lãnh Lạc chậm rãi ngửa mặt lên, nhìn vào Đông Phương Hạ.
Thấy tất cả vẫn bình thường, cô ấy xoay người đi ra ngoài.
Lần này, Lãnh Lạc không đi tìm Trác Thương Ngân, mà là tìm An Nhiên.
Có một số việc, mặc dù sẽ có người đi điều tra giúp cô ấy, nhưng An Nhiên và Trương Vũ Trạch quá đặc biệt, cô ấy nhất định phải tìm hiểu thật kỹ.
An Nhiên đưa Trương Vũ Trạch xuống núi, đến giờ vẫn chưa quay về.
Lãnh Lạc vào căn nhà nhỏ của cậu ta, ngồi chờ trên bậc thềm đá ngoài sân.
Nửa tháng trước, lão tổ tông đã nói ra tất cả mọi chuyện, cô ấy cũng đã tiết lộ toàn bộ chân tướng.
Nhưng có một số chuyện Bek Ji vẫn chưa biết, đến cả cô ấy cũng không rõ lắm, chỉ tình cờ nghe lão tổ tông nhắc tới.
Chuyện ấy có phải là thật không, những thứ đó có tồn tại trên đời thật hay không thì vẫn phải điều tra thêm, bởi vì chúng liên quan đến đại trưởng lão và việc mở ra cánh cửa kho báu.
Một lúc lâu sau, đúng vào giờ trưa, khi mặt trời trên đỉnh núi Điêu Khê lên đến đỉnh đầu, Lãnh Lạc nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, lập tức hoàn hồn lại.
"Ý, sư tỷ, chẳng phải chị đang ở trên vách đá, bảo vệ lão đại luyện công sao? Sao lại tới chỗ em?"
Sau khi đưa Trương Vũ Trạch xuống núi, An Nhiên quay trở lại.
Mấy ngày nay, bởi vì Tây Môn Kiếm và Trương Vũ Trạch tới đây, cậu ta đã trễ nải rất nhiều thời gian, lúc này cũng muốn mau chóng về luyện võ.
Vừa bước vào đến sân, đang định về phòng thì An Nhiên lại trông thấy một cái bóng trắng, nhìn thấy rõ liền lập tức hô lên..
Danh Sách Chương: