Đương nhiên, bất kể vì nguyên nhân gì, ông lão muốn có được ngọc khấu, Đông Phương Hạ cũng sẽ nghĩ cách lấy được cho ông ta một quả.
Đông Phương Hạ nghe xong giọng nói giọng nói du dương của Diệc Phi, quay khuôn mặt trắng ngần, nhìn dung mạo khiến vô số đàn ông động lòng, cười nói: “Giáo viên hướng dẫn à, bây giờ coi như anh thi đỗ rồi! Em nói xem có phải chúng ta nên làm chuyện chính không!”
Diệc Phi nhìn ánh mắt “tham lam” của Đông Phương Hạ, liền cạn lời! Mỗi lần đều như vậy, khi nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đều đùa cợt! Khiến mình phải nuốt lại lời muốn nói vào trong.
“Chuyện chính? Đi tìm Bek Er!”
Vãi! Cô bé này sao cứ ghen với Bek Er nhỉ! Không phải mình còn có Thư Lăng Vy sao, sao cô ấy không nói!
Diệc Phi luôn ghen với Bek Er! Không vì gì khác, là vì Bek Er giúp được Đông Phương Hạ rất nhiều chuyện, còn bản thân cô, chỉ có thể giúp Đông Phương Hạ trên con đường minh bạch!
Sau khi hiểu suy nghĩ của Diệc Phi, Đông Phương Hạ cười ha ha, nói: “Bek Er ở rất xa anh, bây giờ nước xa không cứu được lửa gần! Vợ à, em không hy vọng anh khó chịu chạy ra bên ngoài tìm người khác chứ!”
“Anh nói nhỏ tiếng thôi, mẹ em đang ở nhà!”
Bàn tay ngọc của Diệc Phi trườn lên phần thịt mềm của vòng eo Đông Phương Hạ, sau đó, nhìn về phía căn phòng, đôi má hơi ửng hồng.
“Cái gì, mẹ em đang ở nhà! Anh nói Diệc Phi này, sao em không hiểu chuyện vậy, còn không mau đưa người đàn ông của em đi chào mẹ vợ đi!”, Đông Phương Hạ ra vẻ giáo huấn Diệc Phi, muốn cười lại không cười ra!
Diệc Phi thấy vậy, muốn khóc mà không ra nước mắt! Đông Phương Hạ này, nhìn dáng vẻ anh, cứ như sợ không gặp được mẹ mình vậy.
“Bây giờ đi cũng không muộn!”
Diệc Phi nói xong, đứng lên đưa Đông Phương Hạ đi vào trong.
Từ xa, Đông Phương Hạ đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nhìn xung quanh, phát hiện phía nhà bếp có một bóng dáng bận rộn.
“Mẹ em ở bên trong, anh ngồi một lúc, em đi xem xem!”
Đông Phương Hạ kéo Diệc Phi lại, không nói gì liền đi vào bếp!
“Mẹ!”
Trong phòng bếp, một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang đang xào rau, nghe thấy có người gọi “mẹ” phía sau, quay đầu nhìn là một khuôn mặt lạ cười hi hi đứng ở đó, liển ngẩn người!
Sau đó Diệc Phi đi theo sau nghe thấy Đông Phương Hạ mở miệng là gọi như vậy, suýt nữa ngất xuống đất! Thấy mẹ mình hơi ngẩn người, cô trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ, đỏ mặt đi đến!
“Mẹ, anh ấy là Đông Phương Hạ!”
“Đông Phương Hạ?”, mẹ của Diệc Phi nhất thời không phản ứng kịp! Lát sau, vỗ trán của mình, vui vẻ nói: “Đông Phương Hạ, con trai của Hàm Nguyệt, Đông Phương Hạ! Con xem xem, đã lớn như vậy rồi, nếu gặp ở bên ngoài, chắc chắn mẹ không nhận ra!”
Mẹ của Diệc Phi nói xong, ngắm Đông Phương Hạ lượt! Thấy anh anh tuấn phóng khoáng tự nhiên, tướng mạo đường đường, toàn thân tràn đầy sức sống, cười không khép được miệng, đặc biệt là nghe thấy Đông Phương Hạ gọi “mẹ”, càng ứng với câu nói xưa “mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích!”
“Diệc Phi, mau bảo Đông Phương Hạ đến phòng khách ngồi đi, mẹ ở đây một lúc là xong!”
Đông Phương Hạ xắn tay áo lên: “Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, ở đây để chúng con!”
“Không được không được, con không biết làm những thứ này thế nào! Diệc Phi, mau bảo Đông Phương Hạ ra đi!”, bây giờ mẹ vợ đã thương Đông Phương Hạ rồi, sao lại để Đông Phương Hạ làm những thứ này.
Bà ấy vừa nói, còn vỗ nhẹ Diệc Phi một cái.
Diệc Phi thực sự không dám để Đông Phương Hạ vào bếp! Ai biết cậu ấm này sẽ làm ra việc gì! Lập tức, kéo Đông Phương Hạ ra khỏi phòng bếp.
“Em đã từng gặp nhiều người mặt dày rồi, nhưng lại chưa từng thấy ai mặt dày như anh, lần đầu tiên gặp đã gọi ‘mẹ’! Không có chút xấu hổ!”
Hai người ra khỏi phòng bếp, Diệc Phi trừng mắt với Đông Phương Hạ.
“Hầy… em có ý gì! Em là vợ chưa cưới của anh, anh gọi ‘mẹ’ là sai sao! Nếu em có ý kiến, anh lập tức nói với ‘mẹ’, em không cho anh gọi như vậy!”
“Đứng lại!”
Diệc Phi khóc không được cười không xong nhìn Đông Phương Hạ đang cười tươi! Cắn răng nói: “Em nói không cho phép anh gọi sao!”
Đông Phương Hạ về đến bên cạnh Diệc Phi, nói nhỏ: “Vợ à, vừa nãy ánh mắt mẹ nhìn anh, cứ kỳ lạ! Đặc biệt là nhìn bụng của em, em nói xem em luôn ở nhà anh, trước đây thì thôi, bây giờ anh về rồi, sao bụng của em vẫn không có phản ứng! Chúng ta không thể để người lớn thất vọng”.
Em và anh không làm việc đó, làm sao bụng có phản ứng! Diệc Phi thực sự không chịu nổi Đông Phương Hạ.
Bữa trưa nhanh chóng kết thúc! Trong bữa ăn, mẹ của Diệc Phi không ngừng gắp thức ăn cho Đông Phương Hạ, hoàn toàn mặc kệ con gái Diệc Phi sang một bên.
Đông Phương Hạ cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn, đều không từ chối, khiến mẹ vợ cười càng rạng rỡ.
Sau bữa ăn, Đông Phương Hạ được ông lão gọi đến thư phòng.
Vừa vào, là ở lại cho đến chiều muộn mới ra, ai biết họ nói gì bên trong! Khi đi ra, Đông Phương Hạ không thay đổi gì, mặc dù anh che giấu rất tốt, nhưng Diệc Phi vẫn bắt được chút gì không đúng!
Danh Sách Chương: