“Mấy người không có cách nào ăn nói với Tô Phác Du, lẽ nào có cách ăn nói với tôi sao?”
“Không phải không phải…cậu Đông Phương cậu đừng hiểu nhầm! Chiếc xe đó là chiếc xe yêu thích của em gái cậu Tô, cậu Tô yêu thương em gái nhất, việc này…”, vẻ mặt cậu ấm đó khẩn cầu nhìn Đông Phương Hạ, hy vọng Đông Phương Hạ có thể bỏ qua cho bọn chúng.
Đông Phương Hạ không chút do dự! Anh nể mặt Tô Phác Du, nhưng điều này không có nghĩa là anh sợ Tô Phác Du! Hai cánh môi mỏng khẽ mím, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đập!”
“Cậu Đông Phương…”
“Trở về nói với Tô Phác Du, anh ta còn không quản người của mình cho tốt, thì đừng trách Đông Phương Hạ tôi!”
Đông Phương Hạ không đợi cậu ấm đó nói xong, ném lại một câu rồi lên xe taxi! Cậu ấm đó đứng ngây ra tại chỗ, Đông Phương Hạ đã lên tiếng, anh ta biết, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là cái giá phải trả cho sự ngu dốt của bọn chúng! Cậu Đông Phương đến cả kẻ kiêu ngạo như Tư Mã Trưởng Phong cũng dám đánh, còn sợ cậu Tô sao!
Nhìn chiếc taxi Đông Phương Hạ ngồi biến mất khỏi tầm mắt của mình, cậu ấm đó xoay người đi về phía chiếc xe yêu thích của em gái Tô Phác Du, dùng thái độ kiêu ngạo thường ngày của bọn chúng, đập nát toàn bộ xe!
Hiện tại, toàn bộ phía Bắc đều là thiên hạ của Đông Phương Hạ, trong lòng đám cậu ấm này đều rất rõ, Yên Kinh là địa bàn của tổng bộ Lang Quân, chỉ cần một cú điện thoại của Đông Phương Hạ, đám cậu ấm ở đây sẽ chết không có chỗ chôn! Cho nên bọn chúng có thể không làm sao.
Sự việc xen giữa này không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của Đông Phương Hạ! Lặng lẽ dựa vào lưng ghế, trong lòng Đông Phương Hạ chỉ nghĩ đến Hác Hiên, đả kích lớn như vậy, Hác Hiên có thể chịu được không! Nếu Hác Hiên từ đây không thể gượng dậy, vậy không phải mình sẽ hối hận cả đời sao.
Nếu Hác Hiên lựa chọn rời đi, biển trời mênh mông, mình tìm anh ấy thế nào đây! Huống hồ anh ấy còn muốn tránh mình.
Sự việc vừa rồi, tài xế đã chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ là anh ta ngồi ở trong xe, không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Đông Phương Hạ và đám cậu ấm đó! Lúc này nhìn thấy Đông Phương Hạ im lặng, do dự một chút! Hỏi:
“Cậu trai trẻ, cậu quen đám cậu ấm đó sao?”
“Không quen, nhưng tôi biết lão đại của bọn chúng?”, Đông Phương Hạ nhẹ giọng nói.
“Ồ…”
Mặc dù tài xế rất tò mò tại sao Đông Phương Hạ có thể trấn áp được đám cậu ấm chỉ sợ thiên hạ không loạn đó, nhưng cũng không hỏi thêm gì! Rất nhanh, Đông Phương Hạ đã đến nghĩa trang Tây Sơn, từ trong ví lấy ra hai tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho tài xế, sau đó vội vàng chạy lên lưng chừng núi!
.
Danh Sách Chương: