“Thôi đi…Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra! Anh là cố ý chọc giận Tư Mã Trưởng Phong”, Thư Lăng Vy trợn mắt.
Giống như Thư Lăng Vy nói, Đông Phương Hạ là cố ý chọc giận Tư Mã Trưởng Phong! Ngoại trừ tối đó, nhà họ Tư Mã cũng không phái người đến đối phó mình nữa, điều này khiến Đông Phương Hạ cảm thấy không ổn, ai biết nhà họ Tư Mã đang ủ mưu gì!
Tư Mã Trưởng Phong đã trưởng thành hơn rất nhiều so với sáu năm trước, nhưng mưu tính của anh ta chẳng ra gì! Đông Phương Hạ muốn chọc giận anh ta, để anh ta phái người đến đối phó mình, như vậy, Đông Phương Hạ có thể biết được nhà họ Tư Mã bọn họ rốt cuộc có bản lĩnh lớn như nào, trong tay có bao nhiêu quân cờ.
Tư Mã Trưởng Phong đột nhiên xuất hiện ở nhà hàng mình dùng cơm, Đông Phương Hạ tuyệt đối sẽ không nghĩ đó là sự trùng hợp! Còn có điều đáng suy nghĩ nhất là, lúc mình bỡn cợt Tư Mã Trưởng Phong, mặc dù anh ta tức giận! Còn động thủ với mình, tại sao không liều mạng tiếp! Đây rốt cuộc là tại sao, mình là hung thủ giết chết anh trai anh ta, còn là người đâm anh ta mười mấy nhát! Thù này, sâu như biển, theo lẽ thường, nếu tình cờ gặp! Tư Mã Trưởng Phong sẽ không như vậy, lẽ nào anh ta cũng là đang thăm dò mình! Hay là còn có mục đích khác.
Đông Phương Hạ nhớ lại trong đầu một lượt chuyện vừa rồi, đột nhiên anh cảm thấy ánh mắt lúc đó của Tư Mã Trưởng Phong rất kỳ lạ, dường như là đang xác định gì đó!
Đột nhiên, trong đôi mắt thâm sâu của Đông Phương Hạ sáng lên! Mày kiếm đang khẽ chau liền giãn ra, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt! Ngay lập tức nói với Dạ Ảnh ngồi ở ghế lái: “Đến địa bàn của Tào Bang!”
Xem ra, Tư Mã Trưởng Phong là muốn đích thân xác định bên cạnh mình mang theo bao nhiêu người! Còn có tài nghệ của mấy người Dạ Ảnh bọn họ, như vậy tiện cho anh ta đưa ra quyết định phái người như nào đến giết mình.
Tối nay, xem ra lại không nhàn rỗi nữa!
“Đến địa bàn của Tào Bang? Đông Phương Hạ, anh muốn chết cũng không cần phải làm như vậy, Tào Bang là nhà của Tư Mã Trưởng Phong, vừa rồi anh đối với Tư Mã Trưởng Phong như vậy, bây giờ lại muốn chạy đến địa bàn của bọn họ, thật là can đảm!”
Thư Lăng Vy cười ha ha nói, nhưng lại không nhìn thấy sự lo lắng của cô, mà lại nhìn thấy sự hưng phấn.
Nói xong, còn rút súng ra.
Lần này, Đông Phương Hạ không ngăn cản Thư Lăng Vy! Bên trên đã cho mình tự giải quyết rồi! Nếu Tư Mã Trưởng Phong đã muốn giết mình, Tào Bang lại là địa bàn của bọn chúng, không biết ở đó xảy ra đấu súng sẽ có ảnh hưởng như nào với Tào Bang.
Mặc dù bên trên không quản, nhưng thời gian có hạn, đồng thời chỉ giới hạn trong thế giới ngầm Yên Kinh, một khi có sát thủ nhảy vào, cục an ninh quốc gia can thiệp, sẽ có lợi cho Lang Quân! Nhất cử lưỡng tiện, còn có thể giúp cho Hác Hiên thăng chức, việc tốt như này Đông Phương Hạ sao lại không nắm chắc chứ!
Có điều, đối với những kẻ điên “Phong ba” đó, trong lòng Đông Phương Hạ thật sự vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành, cũng không biết bọn chúng đến bao nhiêu người, thân thủ thế nào.
Sự việc cùng lúc xảy ra! Lúc Tào Bang muốn toàn lực đối phó với Lang Quân, thì sát thủ “phong ba” xuất hiện, thật là trùng hợp! Nhưng là trùng hợp sao! Đông Phương Hạ không hề cho là như vậy.
Xem ra việc này có liên quan rất nhiều đến nhà họ Tư Mã!
Người của mình, bây giờ thực sự không có bao nhiêu để đối phó với “phong ba”, huống hồ lần này trở về nước, mình cũng không đem đội quân tinh nhuệ nhất của nhà họ Bek về.
Haizz…thật áp lực!
Đông Phương Hạ thở dài một hơi! Số lần anh thở dài không nhiều, mỗi lần thở dài đều là những lúc cảm thấy bất lực.
Một Tào Bang đã có thể khiến anh lăn qua lăn lại rồi, bây giờ lại còn nhảy ra mấy kẻ điên “phong ba”, bọn chúng còn đến Yên Kinh rồi, tối nay chuẩn bị giết mình! Cũng không biết người thuê đã trả cho bọn chúng bao nhiêu tiền.
Mấy con át chủ bài dũng mãnh trong tay mình, hiện tại không thể để lộ ra, tất cả những quân cờ bí mật cũng đang thực hiện! Nói Đông Phương Hạ hiện tại đang tứ bề khốn đốn cũng không quá lời! Tào Bang và nhà họ Tư Mã nhất định sẽ tiêu diệt anh và Lang Quân, trước mặt sau lưng đều là kẻ thù! Còn Hải Bang, hẳn là cũng sẽ không có vận mệnh tốt!
Có điều những điều này
.
Danh Sách Chương: