"Đù má...", Bạch Vỹ văng tục.
Trương Vũ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Tây Môn Kiếm, anh giữ miệng thật đấy.
Nhưng mà ở châu Úc có được thế lực như vậy thì chắc hẳn là người của gia tộc lớn.
Vương Thiến Thiến và Trương Vũ Trạch đi cùng nhau.
Cô ta biết Đông Phương Hạ là cậu chủ nhà họ Bek, nhưng không hề mở miệng.
Có đôi khi, im lặng thì sẽ an toàn hơn.
Châu Úc là địa bàn của nhà họ Bek, thực lực mạnh mẽ.
Gia tộc thần bí muốn tiêu diệt nhà họ Bek, nhưng cũng không dám tùy tiện làm gì.
Cô ta một thân một mình ở đây, nếu bất cẩn thì có thể sẽ bị chôn ở đây mãi mãi.
Từ lúc ở trên máy bay, Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đã ngạc nhiên sững sờ rồi.
Bọn họ biết Đông Phương Hạ là cậu chủ nhà họ Bek, nhưng không ngờ anh lại có thế lực lớn đến thế ở châu Úc.
Phương tiện tới đón anh là trực thăng, còn là mười mấy chiếc, chuyện như thế gần như chưa từng xảy ra ở nước Z bao giờ.
Khác với suy nghĩ của Nam Cung Diệc Phi, Thư Lăng Vy chỉ cảm thấy nhà họ Bek không hổ là gia tộc số một thế giới.
Trực thăng đã bay được mười phút rồi, mười mấy chiếc bay đi bay về thế này, phải tốn bao nhiêu dầu đây? Nhiều tiền có khác, nhưng cũng đâu cần lãng phí như thế.
Nếu để Đông Phương Hạ biết suy nghĩ này của Thư Lăng Vy thì chắc chắn anh sẽ nói cô không biết hưởng thụ.
Thấy Thư Lăng Vy liên tục lắc đầu, Đông Phương Hạ hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy nhà họ Bek giàu quá thôi.
Em trai Đông Phương Hạ, rốt cuộc nhà họ Bek có bao nhiêu tiền vậy? Tiết lộ chút đi".
Tài sản cụ thể của nhà họ Bek luôn là một ẩn số, rất ít người biết nhà họ Bek có bao nhiêu tiền, bao gồm cả Đông Phương Hạ: "Chưa tính cụ thể bao giờ, nhưng ít nhất cũng phải dùng ngàn tỷ làm đơn vị.
Sao hả? Cô định đánh cướp à?"
Thư Lăng Vy còn đang kinh ngạc trước sự giàu có của nhà họ Bek, nhưng nghe Đông Phương Hạ hỏi như vậy, cô lại muốn nhảy máy bay.
Chắc không phải anh đang giỡn mặt với tôi đấy chứ? Đánh cướp nhà họ Bek? Sợ là chưa tới gần thì đã bị người nhà họ Bek xử lý rồi.
Nhìn dáng vẻ bực bội của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi nở nụ cười.
Cười xong, Đông Phương Hạ lấy điện thoại ra, tìm số của Bek Er rồi gọi đi.
"A lô, cô chủ nhà họ Bek, đang ở đâu vậy? Ra ngoài hẹn hò không?", cuộc gọi vừa kết nối, không đợi Bek Er nói gì, Đông Phương Hạ đã trêu ghẹo cô ấy.
Đầu bên kia, Bek Er đang mải làm việc.
Nghe thấy lời nói trêu chọc của Đông Phương Hạ, cô ấy hằm hè nói: "Em không có thời gian để lãng phí với anh đâu.
Có chuyện gì thì anh nói mau lên, em đang bận lắm".
"Không có gì, em làm việc đi.
Tốt nhất hôm nay đừng có về trang viên", nói xong, Đông Phương Hạ cười gian tắt máy.
Bên phía Bek Er, phát hiện ra Đông Phương Hạ tắt máy, cô ấy đặt điện thoại lên bàn làm việc phản quang, tiếp tục đọc tài liệu.
Một lát sau, Bek Er cứ cảm thấy hôm nay Bek Ji là lạ, mặc dù giọng điệu vẫn như trước, nhưng lại như mang theo ẩn ý nào đó.
Sau một hồi suy tư, cô ấy đang định gọi lại cho anh thì có người gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi"..
Danh Sách Chương: