Tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt.
Trụy Huyết rơi vào tay cao thủ nhà họ Bek, hơn một nửa số người của cô ta cũng đã ngã xuống vũng máu sau khi đánh với nhóm Trình Thành.
Trong biệt thự, bố con Tư Mã Lâm chứng kiến tất cả, thấy người phe mình liên tiếp ngã gục.
Tuy rằng bên phía Lang Quân cũng có người hi sinh, nhưng so với bọn họ thì tổn thất như thế là quá nhỏ.
Nếu chuyện xảy ra vào trước tối nay, chắc chắn Tư Mã Lâm sẽ cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao Đông Phương Hạ lại có những người giỏi võ, giỏi bắn súng và dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như thế.
Nhưng bây giờ, ông ta chẳng còn nghi hoặc gì nữa.
Cậu chủ nhà họ Bek, đó là một người đáng sợ như thế nào? Nếu cử hết những người giỏi nhất nhà họ Bek tới Yên Kinh để đối phó với ông ta, vậy thì dù nhà họ Tư Mã có mười căn cứ như thế này thì cũng chẳng đủ cho đám cao thủ nhà họ Bek chơi đùa.
Nhà họ Bek có thể làm bá chủ giới tài chính toàn cầu, đương nhiên là phải có lực lượng của riêng mình.
Thấy tình thế không ổn, Tư Mã Trưởng Phong sốt ruột nói với Tư Mã Lâm: “Bố, cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc người của Đông Phương Hạ sẽ đánh vào đây mất.
Bố mau nghĩ cách đi, để người của Đông Phương Hạ công bố những thứ trong phòng thí nghiệm ra thì nhà họ Tư Mã sẽ tiêu đời!”
“Bố, bố mau nghĩ cách đi!”, thấy Tư Mã Lâm không nói gì, Tư Mã Trưởng Phong cất cao giọng.
“Ầm ĩ cái gì hả! Anh tưởng tôi không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này sao! Nhưng bây giờ người của Đông Phương Hạ đang áp đảo chúng ta, làm sao mà ngăn cản được? Bên ngoài mưa bom bão đạn, chẳng lẽ anh muốn tôi đi ra ngoài chỉ huy à?”
Tư Mã Lâm quát to, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Với những thứ trong phòng thí nghiệm, đừng nói là công bố ra, chỉ cần Đông Phương Hạ mời người của Cục an ninh quốc phòng tới và nhìn thấy thì nhà họ Tư Mã sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Nhưng trong tình thế cam go như hiện tại, ông ta muốn đi ra ngoài cũng khó, trừ khi ông ta không sợ chết.
Trong căn cứ, tiếng súng đùng đoàng, tiếng thét thảm thiết vang lên không dứt, khiến bố con Tư Mã Lâm lo như cá nằm trên thớt.
Bị bố mình mắng một trận, mặc dù vẫn rất sốt ruột, nhưng Tư Mã Trưởng Phong chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.
“Trưởng Phong, quay lại!!!”
Vừa mở cửa biệt thự, còn chưa kịp đi ra ngoài thì tiếng súng đã vang lên bên tai không dứt.
Đạn bắn vào tường, văng ra những tia lửa.
Suy cho cùng vẫn là cốt nhục của mình, vừa rồi Tư Mã Lâm còn muốn cho Tư Mã Trưởng Phong một viên đạn, nhưng đến thời khắc then chốt, người đầu tiên mà ông ta nghĩ tới vẫn là con mình.
Bị ép phải quay trở lại, thấy con trai không sao, Tư Mã Lâm mới cảm nhận được cơn đau trên cánh tay.
Ông ta cúi đầu nhìn, thấy cánh tay bị đạn xẹt qua, loáng thoáng nhìn thấy vết thương..
Danh Sách Chương: