Mục lục
Huyết Lang Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trời từ từ tối dần, ánh tà dương đỏ như máu, ánh trăng mờ dần dần bao phủ cả thành phố Yên Kinh, phía chân trời chỉ còn lại ráng chiều…
Đêm đến, không khí mang theo một chút mát mẻ! Trời cao sương dày, vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng phía chân trời tây nam.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, ở vùng ngoại ô phía đông Yên Kinh, có vẻ âm u, nhưng các vì sao trong dải ngân hà càng trở nên rực rỡ.

Trong rừng cây nhỏ rậm rạp mịt mù, tiếng dế mèn kêu vang đây đó, thỉnh thoảng đám châu chấu cũng thêm vào vài tiếng nhạc đệm, giống như kéo đàn hồ lúc rõ lúc không.


Ban đêm như vậy, cho dù có bóng trăng chiếu rọi, thì vẫn có chút ảm đạm!
Trong rừng cây nhỏ, lúc này có mấy chục bóng người nằm sấp trên bãi cỏ ẩm ướt, ánh mắt đều tập trung hướng đến một nơi, đó là một nhà máy bỏ hoang cách đó không xa!
Tiếng côn trùng chim chóc kêu, tiếng tí ta tí tách trên cành cây rơi xuống, giống như đệm cho một giai điệu âm nhạc nào đó!
Phía trước mấy chục bóng người, có một vài người đang đứng đó! Cả người toát ra hơi thở lạnh băng.

Đặc biệt là cô gái đứng phía ngoài, hơi thở càng dọa người! Ánh mắt của bọn họ, cũng đang nhìn chằm chằm vào nhà máy bỏ hoang cách đó không xa.

Đột nhiên, cô gái nhỏ giọng hỏi người thanh niên áo trắng đứng ở giữa: “Sư huynh, nếu chúng ta đã muốn đen ăn đen, sao anh không chặn tín hiệu ở đây, mà lại bảo chị Dạ Phong chú ý, đảm bảo mạng ở đây được thông suốt! Ý định của anh là gì?”
Câu hỏi của cô gái, lập tức thu hút những người khác ở đây! Bọn họ cũng muốn biết tại sao không chặn tín hiệu.

Đông Phương Hạ khoanh tay trước ngực, không trả lời câu hỏi của cô gái! Mà chỉ cười lạnh lùng, vẻ mặt giấu kín như bưng!
Đông Phương Hạ đã không nói, mọi người đương nhiên cũng sẽ không hỏi nữa, Tiểu Lâm bĩu môi: “Sư huynh anh thích nhất là làm người khác mất hứng!”
Đông Phương Hạ nghiêng đôi má trắng ngần sang, nhìn đến Tiểu Lâm! Do dự một lát.

Lãnh đạm nói: “Nếu chúng ta chặn tín hiệu, quân tiếp viện của Tào Bang sẽ không thể nhanh chóng đến được đây, Tào Nghị Hùng và cố vấn của Tào Bang là những người cẩn trọng, nhất định sẽ phái người đến tiếp ứng cho những người mà bọn chúng đã phái đến trước đó”.


“Nếu là như vậy, tại sao Huyết Lang còn phải để chúng tôi cản đường quân tiếp viện Tào Bang! Điều này chẳng phải mâu thuẫn với kế hoạch của chúng ta sao”.

Người hỏi là Vương Á Hổ! Tối nay Đông Phương Hạ không chỉ mang theo mười anh em tử sĩ, mà còn dùng đến những người lính đã xuất ngũ như Vương Á Hổ, Cừ Đại Pháo.

Tối nay không phải là trận chiến tàn sát khốc liệt, mà là chiến trường lạnh, Vương Á Hổ và Cừ Đại Pháo xuất thân từ bộ đội, tình cảnh như này đương nhiên là thiên hạ của bọn họ.

Đông Phương Hạ khẽ mỉm cười! Ánh mắt nhìn đến mấy người Tiểu Lâm, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Vương Á Hổ, Cừ Đại Pháo, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không giải thích với mọi người bây giờ! Sau đêm nay, mọi người sẽ hiểu! Đại Pháo, mang người của anh, rời khỏi rừng cây, một khi phát hiện ra quân tiếp viện của Tào Bang đến, lập tức chặn lại cho tôi, sau mười phút để bọn chúng vào được nhà máy”.

“Vâng, Huyết Lang!”
Cừ Đại Pháo nhỏ giọng đáp lại một tiếng, xoay người mang theo người của mình lặng lẽ rời đi.

Cừ Đại Pháo vừa đi, một bóng hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh mấy người Đông Phương Hạ bọn họ! Dạ Ảnh đi lên phía trước, thấp giọng nói: “Trương Vũ Trạch mang theo các thuộc hạ có thân thủ tốt mai phục ở ngọn đồi đối diện chúng ta, tôi không dám đến gần, hình như có khoảng hơn bốn mươi người, có khá nhiều súng tiểu liên!”
Có súng tiểu liên? Đông Phương Hạ cười rộ lên, Hải Bang cũng có vũ khí lạnh! Trương Vũ Trạch à Trương Vũ Trạch, tối nay những người anh mang đến đây không biết có bao nhiêu người còn có thể sống sót ra khỏi đây.

Nếu anh đã đến, còn mang theo súng tiểu liên, chứng tỏ anh đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà tôi đã thiết kế cho các anh.


Tào Bang, tôi đây không quan tâm các người có đang ngấm ngầm mưu tính Lang Quân hay không! Tối nay nhất định sẽ khiến các người phải thay đổi kế hoạch, Yamaguchi-gumi nếu muốn nhúng tay vào, tôi cũng sẽ cho các người cơ hội, dẫu sao cũng không phải là thứ tốt đẹp gì! Một khi Tào Bang trúng kế, tôi đây sẽ có dư thời gian để đối phó với Yamaguchi-gumi.

Mối thù dân.

tộc sáu mươi năm trước, mặc dù tôi sinh sau đẻ muộn mấy chục năm, nhưng cũng phải xông pha giết giặc, để cho lũ các người biết, con rồng phương đông này, không chỉ đã thức tỉnh, mà căn bản các người không thể động vào được.

“Nhóm người Hác Hiên đến chưa?”, Đông Phương Hạ lại hỏi Dạ Ảnh.

“Đến rồi, đang ẩn nấp cách đây một ki lô mét, cậu Hác bảo tôi nói với cậu, bọn họ sẽ tận dụng tốt thời gian, xuất hiện vào thời điểm thích hợp!”
“Được! Hãy nhớ, hê-rô-in chúng ta không cần, nhưng lô súng ống đạn dược đó tuyệt đối không thể để rơi vào tay cục an ninh quốc phòng, mặc dù chúng ta dùng lô súng ống đạn dược này làm mồi nhử, nhưng chắc chắn phải lấy được nó! Hác Hiên là tổ trưởng tổ một cục an ninh quốc phòng, Có một số việc không thể nói ra hết!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK