Hác Hiên phản ứng rất gay gắt! Vì Văn Quân, anh ta lại nói ra câu “e rằng chúng ta không thể làm anh em nữa”! Xem ra, anh ta đã yêu Văn Quân sâu đậm, đã lún quá sâu!
Đông Phương Hạ thực sự không muốn để anh em tốt của mình phải buồn, lúc này thấy phản ứng của Hác Hiên, tuy thần sắc của Đông Phương Hạ không thay đổi, nhưng ánh mắt lại…
“Hác Hiên, em cũng không muốn tin là Văn Quân làm! Dù sao cô ta cũng là người anh yêu nhất, những có nhiều việc trùng hợp thì không phải là trùng hợp nữa, cuộc trò chuyện lúc đó của chúng ta khiến em bắt đầu nghi ngờ Văn Quân! Nhưng em không thể nói thẳng với anh, dù sao cũng chỉ là nghi ngờ! Rời khỏi cục an ninh quốc phòng, em về quán bar Gone with the Wind, lập tức phái Dạ Ảnh âm thầm theo dõi Văn Quân, cũng chính hôm đó, Mịch Ngâm bị bắt cóc, lúc em nhận được điện thoại của kẻ bắt cóc vội chạy đến dãy Sơn Thủy, Dạ Ảnh đột nhiên gọi điện nói với em, Văn Quân biến mất ở dãy Sơn Thủy, Hác Hiên, tuy thân thủ của Dạ Ảnh không phải là giỏi nhất, nhưng người có thể biến mất trước mắt cô ấy, liệu có phải là người bình thường không!”
Lời của Đông Phương Hạ khiến Hác Hiên nghĩ đến một chuyện! Đó chính là tối hôm Đông Phương Mịch Ngâm bị bắt cóc, Hác Hiên vốn hẹn Văn Quân đi xem phim, nhưng Văn Quân nói có việc, không đi được!
“Đông Phương Hạ, tuy quá nhiều sự trùng hợp sẽ không phải là trùng hợp, nhưng cậu không có bằng chứng, đều chỉ là suy đoán của cậu, cậu năm lần bảy lượt nghi ngờ Văn Quân, tôi quá thất vọng vì cậu!”
Đông Phương Hạ không để ý Hác Hiên, tiếp tục nói: “Buổi tối trước hôm đi cứu Mịch Ngâm, em bị thương nặng! Kẻ bắt cóc Mịch ngâm là “Phong Ba” và người của Tào Bang, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, cho dù em có ba đầu sáu tay cũng không thể nào cứ Mịch Ngâm ra một cách an toàn, cũng may em đã chuẩn bị từ trước! Sau khi cứu được mấy người Mịch Ngâm ra, trên đường xuống núi, bọn em gặp phải tập kích, em đuổi theo ra ngoài! Không ngờ gặp phải hai kẻ địch cường mạnh, bọn họ là Bôn Lôi và Điện Thiểm! Cuộc đối thoại giữa em và bọn họ, em không tiện nói với anh, nhưng em muốn nói với anh là, giọng nói của Điện Thiểm giống hệt Văn Quân! Cho nên em vừa nhìn là nhận ra người suýt dồn em vào chỗ chết là Văn Quân.
Sau khi giao đấu, em bị Bôn Lôi và Điện Thiểm đánh cho thương nặng rồi hôn mê bất tỉnh, sau đó Huyết Yêu ra tay cứu em, đánh Bôn Lôi và Điện Thiểm bị thương, và để lại trên người Điện Thiểm một thứ.
Trong lúc em hôn mê cấp cứu, Diệc Phi và Lăng Vy âm thầm điều tra việc này, quả nhiên là Văn Quân! Hác Hiên, Văn Quân là vợ tương lai của anh, nhưng cô ta…”
“Cậu im miệng cho tôi”.
Hác Hiên không đợi Đông Phương Hạ nói hết, đôi mắt anh ta tràn đầy tia máu, đứng lên chỉ vào Đông Phương Hạ hét lớn: “Đông Phương Hạ, Hác Hiên tôi coi cậu là anh em, vì cậu, vì việc của cậu, tôi đã tận tình tận nghĩa! Sao cậu lại nghi ngờ người của tôi, cậu coi tôi là anh em không! Cậu có lỗi với tôi không! Những năm nay Hác Hiên tôi thực sự đã mù mắt, sao lại coi người như cậu là anh em.
Đông Phương Hạ, Hác Hiên tôi không có người anh em như cậu”.
Hác Hiên nói xong quay người bước về phía Văn Quân! Hác Hiên quá yêu Văn Quân, anh ta đã mất đi lý trí, nhưng lời của Đông Phương Hạ khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, anh ta sợ người yêu của mình thực sự giống như Đông Phương Hạ nói, anh ta sợ người mà anh ta vẫn luôn yêu sâu đậm lừa gạt anh ta! Cho nên, vì tình yêu, vì tình cảm này, anh ta lựa chọn tin người mà mình yêu, chứ không phải người anh em tốt nhiều năm như Đông Phương Hạ.
Giọng vừa nãy của Hác Hiên quá lớn, lập tức thu hút sự chú ý của các anh em khác trong Lang Quân, ngay cả phía mấy người Tây Môn Kiếm cũng nghe thấy!
“Hỏi nhiều thế làm gì, đi thôi!”, Hác Hiên lại gầm lên một tiếng.
Văn Quân nghe xong không dám hỏi nhiều, đứng lên để kệ Hác Hiên kéo, đi về phía cửa lớn.
Tô Phác Du thấy vậy, trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đông Phương Hạ đã nói gì với Hác Hiên mà khiến người luôn điềm tĩnh như Hác Hiên nổi giận như vậy!.
Danh Sách Chương: