Nhóm người Tây Môn Kiếm vừa rời đi, Đông Phương Hạ nói với Hồ Ngạn Hạo và Bạch Vỹ: “Anh Hồ, Thanh Long Đường và Tổng Bộ giao cho anh! Bạch Vỹ, anh phải để ý đến các đường khác, Tây Môn Kiếm và Dạ Ảnh sẽ rất bận, có một vài việc anh cần gánh vác! Phải rồi, người ở trong đĩa CD anh xác định được là ai chưa?”
“Huyết Lang yên tâm! Trong khoảng thời gian này chúng tôi sẽ cố gắng trì hoãn, đợi các anh em hồi phục!”
“Vẫn chưa rõ là ai, nhưng cảm thấy có chút quen mắt!”, Bạch Vỹ chau mày nói.
Mày kiếm của Đông Phương Hạ khẽ chau lại: “Không cần vội, quen mắt là đủ rồi! Đi đi!”
“Vâng”.
Trước khi rời đi, Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo không nhịn được liếc nhìn Tiểu Lâm, ma nữ này, sao lại trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi! Còn khá quy củ nữa.
Vẫn là Huyết Lang tài giỏi, có lẽ chỉ có cậu ấy mới có thể trấn áp được Tiểu Lâm!
Về việc Thư Lăng Vy bị hãm hại, trong lòng Đông Phương Hạ không nén được cơn giận, nhưng anh đã giấu cơn tức giận này đi! Mỗi người đều có giới hạn của mình, giới hạn của Đông Phương Hạ chính là người thân và người yêu của mình!
Tưởng rằng mối quan hệ với Thư Lăng Vy sẽ trở nên lạnh nhạt, nhưng sự khoan dung của Thư Lăng Vy khiến Đông Phương Hạ càng thêm quý trọng người phụ nữ của mình! Khúc nhạc đệm này, đã giúp làm tăng thêm tình cảm ban đầu của bọn họ! Mặc dù thời gian quen biết không lâu, nhưng tình cảm giữa bọn họ là thật.
Tình yêu cùng chung một nhịp điệu luôn có thể tạo ra được những chương nhạc êm dịu và hài hòa nhất.
Tình yêu chân chính đó là hai người vui vẻ thoải mái khi ở bên nhau, mà không có áp lực.
Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy ở cùng nhau, chính là cảm giác này!
Yêu nhau dễ bên nhau khó.
Điều quan trọng nhất khi ở bên nhau là sự khoan dung và thỏa hiệp, dựa trên sự tin tưởng và thấu hiểu.
Không có sự khoan dung và thỏa hiệp, hai người không thể chung sống với nhau.
Đông Phương Hạ đã hiểu sâu sắc về điều này!
Nói với Dạ Phong vài câu, sau khi Dạ Phong rời đi! Đông Phương Hạ mới quay sang hỏi Tiểu Lâm đang nói cười với Thư Lăng Vy: “Tiểu Lâm, lúc em đến đây sư phụ thế nào?”
“Không giống như trước đây, cả ngày chỉ mân mê đám hoa cỏ của ông ấy, nhưng từ lúc tiểu thư sinh tên An Nhiên đó đến, sư phụ bắt đầu hành hạ người, cả ngày đem tên tiểu thư sinh đó giày vò chết đi sống lại! Hi hi, sư huynh, tên tiểu thư sinh đó rất xảo quyệt!”
Hừ! Sư huynh, tên tiểu thư sinh đó còn bị em đánh cho một trận, nhưng chuyện này em không thể nói cho anh biết được! Giọng điệu của Tiểu Lâm rất quy củ, nhưng hai con mắt chuyển động không ngừng, Đông Phương Hạ liền biết cô nhóc này chắc chắn không nói thật.
“Thật sao! Người ta còn lớn tuổi hơn em, không biết ngại mà còn gọi người ta là tiểu thư sinh”.
“Lớn hơn em thì có tác dụng gì, một đấm của em đây có thể khiến anh ta…”, Tiểu Lâm còn chưa nói xong liền vội vàng che miệng, hiển nhiên lời của cô ấy đã bị sư huynh mình bóc trần.
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ cười bất lực: “Đừng cho rằng anh không biết, An Nhiên đến địa bàn của em, sẽ có được những ngày tháng yên ổn sao!”
“Hi hi, em rất ngoan nhé! Không như anh nói đâu, sư muội của anh ngang tàng thế sao?”, Tiểu Lâm liên tục xua bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của mình.
“Được rồi, em cũng mệt rồi! Đi xuống dưới tìm anh Hồ, bảo anh ấy sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho em, hôm sau anh dẫn em đi chơi”.
“Thật sao, sư huynh anh thật sự sẽ dẫn Tiểu Lâm ra ngoài chơi sao”.
“Ừm…”
Nhìn thấy Đông Phương Hạ gật đầu, Tiểu Lâm làm động tác tay “OK”, rồi chạy ra ngoài!
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của sư muội! Đông Phương Hạ mới nhớ ra đã rất lâu không dẫn sư muội ra ngoài chơi! Những ngày có thể mặc sức nói cười, luôn cố chấp với ước mơ lý tưởng của mình, từ khi rời khỏi Yên Kinh vào sáu năm trước đã không còn nữa, cũng không bao giờ có thể quay lại nữa!
Nụ cười hâm mộ của Đông Phương Hạ khiến Thư Lăng Vy ngồi ở một bên nhìn thấy, trong lòng cảm thấy buồn bã! Thực ra, với xuất thân của Đông Phương Hạ, hoàn toàn có thể sống một cuộc sống nhàn nhã thoải mái, tận hưởng những đãi ngộ của cậu ấm Yên Kinh! Nhưng anh lại lựa chọn con đường này, một con đường đầy máu tanh và nguy hiểm!
“Đi nghỉ ngơi đi! Cũng không còn sớm nữa!”, Đông Phương Hạ quay đầu lại nói với Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy mỉm cười lắc đầu: “Sao nào? Muốn đuổi tôi đi ngủ sớm để anh có thể ra ngoài tán gái sao?”
Trời…sao trí nhớ của Thư Lăng Vy có thể tốt như vậy chứ! Đông Phương Hạ chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu Thư Lăng Vy đang nói cái gì.
Thấy vậy, Thư Lăng Vy sáp lại gần Đông Phương Hạ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu của Đông Phương Hạ! Giả bộ nghi hoặc nói: “Là tôi nghe nhầm hay Tiểu Lâm vu
.
Danh Sách Chương: