Đông Phương Hạ cũng khoác lên mình vẻ ngoài kiên cường! Để tất cả mọi người đều nhìn thấy, cậu chủ nhà họ Bek, cậu chủ nhà họ Đông Phương, Huyết Lang của Lang Quân là một người rất kiên cường.
Ở một góc sân khác, Trác Thương Ngân nhìn thấy trong ánh mắt của Đông Phương Hạ lộ ra vẻ không được tốt! Lại thở dài.
Tất cả những thay đổi trong những ngày này của Đông Phương Hạ, ông ấy đều biết.
Nhiều lần, ông ấy muốn đi đến vách núi để giúp Đông Phương Hạ, nhưng lại không thể! Con đường sau này của Đông Phương Hạ rất gian khổ, cậu ấy chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, nhanh chóng trưởng thành, mới có thể chống lại Đại Trưởng Lão.
Không lâu sau, Trác Thương Ngân nhìn thấy Lãnh Lạc bước vào, ánh mắt có chút chán nản! Tâm trạng cũng nặng trĩu, liền biết hai đứa nhóc này đều có phiền muộn.
Thế là, chậm rãi bước tới!
Nhìn thấy Trác Thương Ngân, Lãnh Lạc khẽ khom mình! Đông Phương Hạ chỉ liếc nhìn Trác Thương Ngân, không có ý định đứng dậy chào hỏi.
Sau khi dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Lạc ngồi xuống, Trác Thương Ngân nhẹ giọng nói: “Kiếp trước của hai đứa là một đôi vợ chồng ân ái! Kiếp này đã định trước, hai đứa đều phải tiếp nhận những người mà thiên hạ không ai tiếp nhận nổi! Nếu muốn rẽ mây nhìn thấy mặt trời, phải không ngừng tiến lên”.
“Ông lão, hiện tại con đang phiền muộn trong lòng, không muốn nghe mấy cái đạo lí lão nói! Cái gì mà kiếp trước kiếp này, đều là nói linh tinh”.
Nghe thấy vậy, Lãnh Lạc liếc nhìn Đông Phương Hạ, chồng mình đến cả lão tổ tông cũng không để vào mắt, anh ấy còn sợ ai chứ!
Trác Thương Ngân lắc lắc đầu! Bắt đầu bấm tay, ngón tay cái cong cong chầm chậm di chuyển giữa bốn ngón tay.
Sau đó, nhắm mắt nói: “Con đường phía trước còn rất dài, trong sinh mệnh của cậu sẽ xuất hiện rất nhiều người! Nắm chắc thời cơ, có một người con gái tên Tô Kỳ, một khi gặp lại lần nữa, hãy biết quý trọng!”
Nghe thấy cái tên “Tô Kỳ”, Đông Phương Hạ liền trở nên hăng hái, ông lão cả ngày ở đỉnh núi Điêu Khê, sao có thể biết được em gái của Tô Phác Du, Tô Kỳ! Cho dù ông lão tính chính xác, nhưng ý của ông lão là gì.
“Ông lão, lão đừng chơi con nữa! Phụ nữ của con nhiều như vậy, con không muốn bị người khác nói là “ngựa giống”, hơn nữa, Tô Kỳ đó không có quan hệ gì với con!”, Đông Phương Hạ không biết làm sao.
Trác Thương Ngân lại lắc đầu, vẻ mặt của ông ấy có chút thâm trầm: “Máu tươi của cậu có thể lãng phí, nhưng không được tùy ý cho người khác, đặc biệt là máu không bị nhiễm bất kỳ thứ gì! Nhớ lấy, nếu gặp lại lần nữa, hãy biết quý trọng”.
“Tại sao?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ! Cậu phải gần người có tài đức, tránh xa tiểu nhân.
Phải chú ý đến Tây Môn Kiếm, Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, mặc dù tôi dạy bọn họ võ công, nhưng cậu không được buông lỏng.
Cô gái họ Vương đó, tôi không dạy võ công, không có nghĩa cô gái đó là người có ý định đen tối.
Thiên lý mã còn cần Bá Lạc”.
*Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.
Thiên lý mã còn cần Bá Lạc: Người có tài năng phải có người phát hiện ra đánh giá cao, người đó mới thể hiện được bản thân..
Danh Sách Chương: