“Vâng vâng.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn chị ấy:
“Đúng rồi chị Hạ Lỵ này, mấy hôm trước em gặp Hứa Lễ đấy.”
Hạ Lỵ sửng sốt, tất nhiên chị ấy vẫn còn nhớ người này.
Chị ấy tiếp lời:
“Em nhắc đến anh ta làm chị nhớ anh ta cũng có một bộ phim đang ở giai đoạn chuẩn bị mà chưa tìm được nhà đầu tư.”
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc:
“Là kịch bản nào thế?”
Hạ Lỵ nhìn cô:
“Sao em lại có hứng thú với anh ta vậy? Sếp Bùi biết không ghen à?”
Lộ Tuệ Tuệ nhớ lại phản ứng của Bùi Chi Hành đêm qua, lắc đầu nói:
“Chắc không ghen đâu ạ.”
Anh không hỏi cũng không nói gì, vậy cô sẽ xem như anh không để chuyện này trong lòng.
Hạ Lỵ chớp mắt, không thể tin được nói:
“Sếp Bùi mà lại rộng lượng vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Lộ Tuệ Tuệ phối hợp với chị ấy:
“Không thì sao mà làm ông chủ được ạ, chị nói xem đúng không?”
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Lộ Tuệ Tuệ, Hạ Lỵ chỉ cười khẽ:
“Sếp Bùi có biết em trêu anh ấy sau lưng không đấy?”
Lộ Tuệ Tuệ lập tức nghiêm mặt:
“Chị không nói, em không nói thì sao anh ấy biết được.”
“...”
Quay lại đề tài cũ, Hạ Lỵ cũng nghiêm túc:
“Nếu em thật sự muốn biết thì chị sẽ đi hỏi thăm một chút.”
“Được.”
Cô thật sự muốn biết.
Cô cảm thấy ánh mắt của Hứa Lễ nhìn cô hôm đó cũng bình thường, nhưng nhìn Bùi Chi Hành thì lại không như thế.
Cứ như coi anh là tình địch vậy.
Lộ Tuệ Tuệ đoán được chút ít trong đầu nhưng không chắc chắn 100% nên cô muốn hỏi Lộ Niên Niên.
-
Về đến nhà, cô thấy cả tối mà Lộ Niên Niên không có tin nhắn gì nên hơi kinh ngạc.
Cô suy nghĩ một lát, định tìm Lộ Niên Niên hỏi han thì thấy Bùi Chi Hành gọi điện trước.
“Về nhà rồi?”
Chất giọng nam tính trầm trầm như có điện khiến người khác cực kì yên tâm.
Lộ Tuệ Tuệ “ừ”, hỏi lại:
“Anh hết bận rồi sao?”
Bùi Chi Hành không phản bác, nói:
“Em chuẩn bị làm gì à?”
Lộ Tuệ Tuệ im lặng giây lát mới nói thật:
“Tôi đang định tìm Niên Niên, cả tối em ấy không nhắn gì nên tôi hơi lo lắng.”
Bùi Chi Hành: “...”
“....”
Lẽ ra anh không nên hỏi.
Anh xoa huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm vào hồ sơ trước mắt, hơi tức cười:
“Cả tối không tìm em thì em sẽ lo lắng à?”
“Đúng vậy.”
Bùi Chi Hành hạ giọng, giọng không giấu được sự hụt hẫng, khó chịu:
“Tôi cũng không tìm em cả tối nay.”
Ý anh rất rõ, tôi không tìm em sao không thấy em lo lắng gì, cũng không chủ động nhắn lại cho tôi.
Lộ Tuệ Tuệ tự nhiên bị hỏi nên sượng người.
Cô im lặng một lúc lâu, sau đó mới dở khóc dở cười:
“Anh còn so đo với Niên Niên sao?”
Bùi Chi Hành không nói gì, người mà anh so đo nhất là Lộ Niên Niên đấy.
Lộ Tuệ Tuệ giải thích:
“Anh đang ở nhà, còn Niên Niên thì đang ở đoàn phim mà, hơn nữa em ấy còn là con gái.”
Ý là sếp Bùi rộng lượng chút được không.
Bùi Chi Hành mỉm cười.
Anh cũng im lặng một lúc lâu mới nói:
“Có thể không so đo với Lộ Niên Niên.”
Anh suy nghĩ:
“Còn người hôm trước thì sao, bạn cũ của em à?”
Nghe anh hỏi thế, Lộ Tuệ Tuệ hơi nhướng mày.
Cô còn tưởng Bùi Chi Hành có thể nhịn được rất lâu cơ, ai dè mới mấy ngày đã không thể nín nhịn nữa rồi.
Lộ Tuệ Tuệ đứng trên ban công ngắm bóng đêm bao trùm cả căn nhà, thở dài, không cảm thấy lạnh.
Cô nén cười hỏi lại:
“Người nào cơ?”
Bùi Chi Hành: “Ở quán thịt nướng.”
Lộ Tuệ Tuệ kéo dài giọng:
“Anh nói là người kia hả?”
Cô khẽ cười, hỏi:
“Anh không điều tra chút nào sao?”
Bùi Chi Hành: “Hả?”
Lộ Tuệ Tuệ giải thích:
“Tôi tưởng những người có thân phận như anh mà muốn biết tin tức về một người thì sẽ sai người đi điều tra chứ?”
Chứ không phải nghẹn hai ngày rồi không nhịn được mới chạy qua hỏi cô.
“Kiểu người giống tôi?”
Bùi Chi Hành lặp lại lời cô nói:
“Trước kia em gặp việc như thế này rồi sao?”
Lộ Tuệ Tuệ giọng anh càng ngày càng chua loét, cô sờ chóp mũi, bất đắc dĩ nói:
“Lúc đọc kịch bản với tiểu thuyết, tổng tài bá đạo đều làm như thế mà.”
Bùi Chi Hành cười thầm:
“Tôi không thế.”
Không phải những tình huống đặc thù, anh sẽ không tự ý điều tra những người quen với Lộ Tuệ Tuệ. Đó không chỉ là không tôn trọng cô mà còn biểu thị việc anh không tự tin vào bản thân.
Lộ Tuệ Tuệ “ồ” một tiếng:
“Thế thì sếp Bùi rất đặc biệt.”
Bùi Chi Hành: “Phải không?”
Anh nhất quyết không bỏ qua.
“Không phải.”
Lộ Tuệ Tuệ nói:
“Cậu ta là Hứa Lễ.”
Bùi Chi Hành ngẩn ra:
“Hứa Lễ?”
Lộ Tuệ Tuệ nhận ra giọng anh không đúng lắm, bèn vội vàng hỏi lại:
“Anh biết cậu ta sao?”
Nhưng nếu có quen, sao ngày đó lại không có phản ứng gì.
Bùi Chi Hành: “Chưa từng thấy người nhưng có nghe qua tên.”
“Anh nói rõ đi.”
Bùi Chi Hành kể cho cô:
“Học cùng cấp ba với Lộ Niên Niên.”
Là một học sinh có gia cảnh rất nghèo khó, nhưng thành tích học tập lại rất tốt.
Sở dĩ Bùi Chi Hành biết chuyện anh ta là vì theo anh nhớ có một lần Lộ Niên Niên đang đấu võ mồm với Quý Minh Tân, Quý Minh Tân nói thành tích học tập của cô ấy như vậy là không được, lúc nào cũng chỉ đứng hạng hai, khi nào mới chịu cố gắng giành vị trí thứ nhất.
Lúc đó Lộ Niên Niên tức giận nói không làm được, cô ấy không vượt mặt được Hứa Lễ, nhưng nếu vượt được cũng không muốn tước danh hiệu hạng nhất của anh ta.
Quý Minh Tân trêu cô ấy, hỏi có phải thích người ta rồi không.
Lộ Niên Niên trả lời thế nào?
Bùi Chi Hành cố nhớ lại.
Lúc đó cô ấy dùng giọng rất nghiêm túc nói với Quý Minh Tân – học bổng cho học sinh đứng nhất của trường em là tám nghìn tệ, đây vừa là tiền học phí vừa là tiền sinh hoạt của anh ta với mẹ, em mà lấy thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.
...
Nghe Bùi Chi Hành nói xong, Lộ Tuệ Tuệ cũng im lặng:
“Anh chưa từng gặp cậu ta ư?”
“Ừ.”
Bùi Chi Hành hỏi:
“Sao thế?”
Lộ Tuệ Tuệ nhớ đến ánh mắt ngày đó của Hứa Lễ, lầm bẩm nói:
“Sao tôi cứ có cảm giác cậu ta biết anh.”
Bùi Chi Hành nhướng mày:
“Sao lại nói thế?”
“Chỉ là… cảm giác.”
Lộ Tuệ Tuệ khó xử nói:
“Anh bảo tôi nói cũng không biết nói thế nào.”
Dù sao cô có cảm giác như thế.
Bùi Chi Hành “ừ” một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Có khi là lúc Lộ Niên Niên đi học, anh với Quý Minh Tân đã từng đi đón vài lần.”
Cũng không chắc có phải gặp được khi đó không.
Đột nhiên trong đầu Lộ Tuệ Tuệ nảy ra một suy nghĩ.
Mắt cô bỗng sáng lên, gấp gáp muốn gọi cho Lộ Niên Niên để chứng thực.
“Bùi Chi Hành.”
Lộ Tuệ Tuệ gọi anh.
Giọng cô nghe rất dễ nghe, không hẳn là giọng nam mềm mại nhưng vẫn rất êm tai.
Bùi Chi Hành trả lời:
“Em nói đi.”
Lộ Tuệ Tuệ hơi xấu hổ sờ chóp mũi, thấp giọng nói:
“Anh sẽ không so đo với Niên Niên đúng không?”
Bùi Chi Hành có dự cảm không tốt lắm.
Giây tiếp theo Lộ Tuệ Tuệ nói:
“Tôi phải đi gọi điện thoại cho Niên Niên đã, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Bùi Chi Hành: “...”
-
Cúp điện thoại, Lộ Tuệ Tuệ bấm ngay số của Lộ Niên Niên.
Nhưng không ai bắt máy.
Lộ Tuệ Tuệ nhíu mày, hơi lo lắng.
Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Cô nghĩ một chút, đành gọi số của trợ lý.
“Chị Tuệ Tuệ.”
Giọng của Tiểu Thu vang lên bên tai.
Lộ Tuệ Tuệ đáp lời:
“Niên Niên đâu? Em ấy vẫn còn ở phim trường à?”
Tiểu Thu: “Chị ấy đang trong phòng ngủ.”
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra:
“Ngủ sớm vậy?”
Tiểu Thu: “Vâng.”
Cô ấy nghĩ đến cả tối nay tâm trạng của Lộ Niên Niên ủ rũ, khẽ nói:
“Chị Tuệ Tuệ, hôm nay tâm trạng của chị Niên Niên không tốt lắm.”
“Đoàn phim xảy ra chuyện gì sao?”
Lộ Tuệ Tuệ hỏi
“Không phải.”
Tiểu Thu nghĩ:
“Chiều tối nay lúc bọn em ra ngoài đi ăn cơm thì gặp đạo diễn đến thăm đoàn phim bên cạnh.”
Cô ấy nói:
“Đạo diễn kia là người trước đây chị Niên Niên đã từng hợp tác, cảm xúc của chị ấy không đúng lắm.”
“Ngoài đạo diễn ra còn có ai đặc biệt nữa không?”
Tiểu Thu sửng sốt một chút, nghĩ đến người đàn ông có diện mạo tuấn tú gầy gò kia, nói:
“Em có ấn tượng với một người đàn ông vừa cao vừa gầy.”
Cô ấy nói:
“Chị Niên Niên còn nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Có nghe mọi người gọi anh ta là gì không?”
“Nói là đạo diễn mới gì đó, em không nghe rõ nữa.”
Tiểu Thu báo cáo đúng sự thật.
Nếu Lộ Tuệ Tuệ đoán không sai, hẳn là Hứa Lễ rồi.
Cô không biết trước đây Lộ Niên Niên và Hứa Lễ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể nghi ngờ rằng người này xuất hiện lần nữa có ảnh hưởng rất lớn với cô ấy.
Cô trầm ngâm một lúc, dặn dò:
“Được rồi, chị đã biết. Tiểu Thu, em chú ý chăm sóc em ấy nhé, có chuyện gì thì gọi cho chị, đêm nay cứ để em ấy ngủ trước đi.”
Tiểu Thu: “Vâng chị Tuệ Tuệ.”
Trước khi đi ngủ, Lộ Tuệ Tuệ lên mạng tìm kiếm thông tin về việc Hứa Lễ về nước.
Cô phát hiện quả thật trên mạng có người đề cập đến đạo diễn Berg về nước, đang chuẩn bị cho một bộ phim mới.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi nhắn tin cho Bùi Chi Hành.
Tuy rằng lúc cúp điện thoại khiến người này rất không vui, nhưng Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy… cô mà nhờ anh hỗ trợ, anh vẫn sẽ đồng ý.
Lộ Tuệ Tuệ: [Sếp Bùi, anh ngủ chưa?]
Bùi Chi Hành vừa mới tắm xong, ra khỏi phòng tắm liền thấy tin nhắn của cô.
Anh khẽ nhướng mày, rũ mắt trả lời:
[?]
Lộ Tuệ Tuệ: [Có thể giúp tôi một chuyện được không?]
Bùi Chi Hành: [Nói đi.]
Lộ Tuệ Tuệ: [Anh giúp tôi tra một ít thông tin của Hứa Lễ được không? Không phải việc trong quá khứ đâu, mà là tôi nghe chị Hạ Lỵ nói cậu ta về nước để quay phim nhưng vẫn đang tìm nhà đầu tư, anh tra giúp tôi tình huống cụ thể là thế nào nhé?]
Bùi Chi Hành đã hiểu ý cô:
[Được.]
Anh ngừng một chút, lại bổ sung:
[Ngày mai đưa kết quả cho em.]
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, sung sướng nhắn lại:
[Cảm ơn sếp Bùi.]
Bùi Chi Hành: [...]
Nhìn một hàng dấu chấm từ tin nhắn của Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ hết sức vui mừng.
Cô nằm lăn lên giường cười khẽ, mặt mày giãn ra.
Không biết vì sao, nói chuyện phiếm với Bùi Chi Hành, dù không hề nói những chuyện đặc biệt nhưng cô luôn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.
Đôi khi cô cảm thấy Bùi Chi Hành thực sự đáng yêu.