Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lái xe kiểu gì vậy?”

Tài xế cũng là đồng lõa của bọn họ, mắng to:

“Chó chết, gặp chốt kiểm tra.”

Thị trấn Khê Thủy chẳng phải chỗ tốt lành gì, nơi này có rất nhiều kẻ to gan lớn mật, tuổi còn trẻ đã lông bông phá làng phá xóm, làm đủ chuyện xấu.

Cũng bởi vậy sẽ thường xuyên gặp cảnh sát kiểm tra xe ở các chốt giao thông quan trọng.

Tính ra cũng trùng hợp, buổi tối trời mưa thường là thời điểm thích hợp để mấy kẻ gian bắt đầu làm chuyện xấu nên cảnh sát cũng ra quân.

“Giờ phải làm sao đây?”

Câu Tiểu Tuệ lo lắng nói:

“Có kiểm tra đến xe chúng ta không?”

Lộ Cường nhíu mày:

 

“Quay xe đi.”

Ông ta quay đầu nhìn phía sau, hỏi Câu Tiểu Tuệ:

“Tỉnh chưa?”

Câu Tiểu Tuệ xoay người cúi đầu, nhìn hai người bị ném đằng sau, lắc đầu nói:

“Chưa đâu.”

Một người khác cũng nhìn theo, trả lời:

“Chưa tỉnh.”

Lúc này bọn họ có bốn người.

 

Ngoại trừ vợ chồng Lộ Cường và Câu Tiểu Tuệ còn có hai kẻ chỉ cần tiền không cần mạng, toàn là dân ham mê cờ b.ạ.c giống Lộ Cường, vừa nghe có vụ làm ăn, không chịu nổi cám dỗ mò tới.

Lộ Cường cũng yên tâm trở lại.

Ông ta nhìn người bên cạnh, vị này chính là người của thị trấn Khê Thủy, vô cùng thông thuộc tình hình giao thông nơi đây.

“Quay xe được không?”

“Chỗ này không thể quay đầu.”

Gã đàn ông trầm giọng nói:

“Làm thế dễ bị cảnh sát để ý.”

Câu Tiểu Tuệ nhíu mày:

“Nhưng không quay lại thì chúng ta sẽ bị phát hiện.”

Lộ Cường cũng nhíu mày, mắng:

“Mẹ kiếp, đen đủi.”

Những người khác không hé răng.

Xe chậm chạp tiến về phía trước.

Có thể nghe được tiếng còi xe ô tô và tiếng còi cảnh báo.

Lộ Tuệ Tuệ đang tính cách thoát thân, bỗng nhiên xe bị đụng tiếp.

“Rầm” một tiếng, gã đàn ông lại chửi thề lần nữa.

Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên cũng bị đụng đầu.

Cô đau điếng người nhưng vẫn mím chặt môi, không dám phát ra tiếng động.

Bỗng bên ngoài có tiếng cảnh sát:

“Xe kia dừng lại!”

“Dừng lại!”

Trong chốc lát, tình hình bỗng rối loạn.

Lộ Tuệ Tuệ còn chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng gào thét và tiếng còi cảnh báo.

Phía sau có xe quay đầu.

Cô trợn mắt, bỗng có cảm giác ông trời cũng triệt luôn đường sống của mình rồi.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã nghe Lộ Cường nói:

“Mau, nhân cơ hội chạy qua đi.”

Xe chạy như bay .

Lộ Tuệ Tuệ đang cảm thấy tuyệt vọng thì chiếc xe đã quay đầu kia bỗng đ.â.m tán loạn trên đường. Vào lúc cô và Lộ Niên Niên thấy mình không còn cơ hội được cứu thì xe họ lại bị đụng lần nữa.

Đầu Lộ Tuệ Tuệ bị va vào vật gì đó bén nhọn trong cốp xe, lúc sắp ngất xỉu lần nữa, trong đầu cô chỉ có tiếng còi xe và tiếng còi cảnh báo.

“Sếp Bùi.”

Dương Hướng Minh đẩy cửa đi vào, thì thầm:

"Rất nhiều phóng viên đang tập trung trước cửa bệnh viện."

Bùi Chi Hành không hé răng.

Từ lúc chạy đến thị trấn Khê Thủy rồi lại chạy đến bệnh viện, Bùi Chi Hành vẫn chưa nói lời nào.

Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên bị ngất xỉu lần nữa trong lúc va chạm xe, bị thương không nghiêm trọng nhưng vì phần đầu bị va chạm mạnh dẫn đến chấn động não, hiện tại vẫn đang hôn mê.

Ban đầu Bùi Chi Hành định chuyển viện cho hai người nhưng cả hai đều chưa tỉnh lại, không tiện di chuyển lắm.

Sáng sớm, phía truyền thông đã nhận được tin Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên bị bắt cóc rồi gặp tai nạn xe.

Mặc dù tập đoàn Kinh Thịnh và Cách Hằng đã cố gắng dìm tin xuống nhưng cũng không dìm nổi. Ở thời đại internet bùng nổ như hiện nay, có những việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát.

Huống chi Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên này còn là một “truyền kì” trong giới.

Ban đầu cảnh sát cũng chỉ định kiểm tra chiếc xe kia, ai ngờ chủ xe lại nổi điên trong lúc bị truy hỏi, muốn kéo thêm người c.h.ế.t chùm nên đ.â.m mạnh vào chiếc xe của bọn bắt cóc Lộ Tuệ Tuệ.

Xe bị va chạm rất mạnh, tài xế không kịp phản ứng nên chiếc xe đã bị văng ra rất xa.

Hai xe nối đuôi nhau dừng lại giữa đường, cảnh sát gọi xe cứu thương trước rồi vội vàng đi qua kiểm tra tình huống trong xe bị đâm. Kết quả vừa đi đến đã thấy người trong xe đẩy cửa ra ngoài, ôm cái đầu đầy m.á.u định chạy.

Trong nháy mắt, cảnh sát nhạy bén phát hiện có gì đó không đúng.

Vừa mở cốp xe ra đã thấy Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên ngất xỉu bên trong.

Việc này quá lớn nên đã lên tin tức luôn.

Không phải ở mục tin giải trí mà bay thẳng lên mục tin xã hội.

Sáng này không ít người thức dậy, ngơ ngác nhìn Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên nằm trên mục tin tức xã hội.

Sao hai người họ lại bị bắt cóc thế?

Sao trên trán Lộ Niên Niên lại có máu? Sao mặt Lộ Tuệ Tuệ tái mét vậy? Bị sao thế?

Khoảnh khắc đó, cả dân cư mạng và giới truyền thông đều bị kinh động.

Lúc cảnh sát đưa ra thông báo chính thức, nói rằng đêm qua đang kiểm tra chiếc xe chở ma túy ở trên đường ***, chiếc xe đã chạy lung tung đ.â.m vào một chiếc xe khác, do đó mới phát hiện được bí mật của chiếc xe này, cốp xe nhốt hai nghệ sĩ nổi tiếng. Hai người bị bắt cóc, sau đó trời xui đất khiến được giải cứu.

Sau khi biết việc này, phóng viên từ khắp nơi đổ về bệnh viện chỗ Lộ Tuệ Tuệ đang nằm, cố gắng nắm được tin tức đầu tiên.

Sau khi biết chuyện của hai người, có rất nhiều cư dân mạng lo lắng và cảm khái.

Hai người này cũng xem như gặp may, nếu không vì chuyện này thì không biết đã bị bắt đến tận đâu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Đúng thế.

Lộ Tuệ Tuệ cũng cảm thấy mình may mắn.

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà trước đây mình đã từng rất sợ hãi phải đối diện, ý thức được mình vẫn còn sống, cô cảm thấy vận may của mình không tệ.

Bỗng nghe giọng nam vang lên bên tai, vừa trầm vừa ngập ngừng:

“Tuệ Tuệ?”

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra, đầu vẫn còn choáng.

Cô cố gắng ổn định lại, ngước nhìn người đàn ông:

“Bùi Chi Hành.”

Giọng cô hơi khàn, khô khốc:

 

“Em vẫn còn sống.”

Bùi Chi Hành vừa định nói chuyện, Hạ Lỵ vừa mới xuống lầu ứng phó với truyền thông đã hô lên:

“Tỉnh rồi à?”

Cô ấy nhìn Bùi Chi Hành.

Mắt Bùi Chi Hành sáng rực, nhìn Lộ Tuệ Tuệ chằm chằm, sợ cô lại hôn mê lần nữa.

Tầm mắt anh không di chuyển, kêu Hạ Lỵ đến phân công:

“Đi gọi bác sĩ lại đây.”

Anh nhìn cô chăm chú, thì thầm:

 

“Muốn nói gì thế? Để lát nữa nói.”

“Không được.”

Lộ Tuệ Tuệ nhắm mắt, hỏi:

“Niên Niên đâu?”

Bùi Chi Hành: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Bùi: Tôi là nam chính thật à? Vợ tôi mới tỉnh lại hỏi thăm Lộ Niên Niên đầu tiên.

Tác giả: Chứ anh muốn sao?

Niên Niên: Chứ còn sao nữa.

Độc giả: Chứ sao trời?

Bùi Chi Hành còn chưa trả lời, bác sĩ đã đến rồi.

Anh nhìn bộ dạng sốt ruột của Lộ Tuệ Tuệ, thấp giọng nói:

“Ở phòng bên cạnh, em ấy không sao.”

Nghe được câu trả lời của Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ mới yên tâm ngủ tiếp.

Cô rất chóng mặt, rất buồn nôn, dường như chỉ có nhắm mắt lại mới cảm thấy thoải mái hơn.

Bác sĩ được Bùi Chi Hành cho người đưa từ Lộc Thành đến ngay sau khi biết Lộ Tuệ Tuệ xảy ra chuyện, toàn bộ đều là chuyên gia có thẩm quyền về não bộ.

Sau khi kiểm tra một hồi, bác sĩ nhìn sang Bùi Chi Hành, khẽ nói:

“Tổng giám đốc Bùi, sau khi cô Lộ tỉnh lại thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng điều kiện ở đây có hạn, hơn nữa phần đầu cô ấy va chạm, chúng tôi đề nghị để cô ấy nghỉ ngơi ở đây một hai ngày, sau đó về Lộc Thành làm kiểm tra toàn diện.”

Bệnh viện ở thị trấn Khê Thuỷ có hạn, rất nhiều thiết bị cũng không tân tiến.

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Tôi biết rồi. Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”

Nghe tin Lộ Tuệ Tuệ tỉnh lại, Lộ Cảnh Sơn lập tức đi từ phòng bệnh của Lộ Niên Niên qua, cũng lo lắng hỏi:

“Không sao thật rồi? Có gì cần phải chú ý không?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ nói:

“Não cô ấy bị chấn động nhẹ, mấy ngày này có thể sẽ chóng mặt, buồn nôn.”

Bùi Chi Hành và Lộ Cảnh Sơn ghi nhớ từng điểm quan trọng mà bác sĩ nói, anh nhìn sang Dương Hướng Minh, trầm giọng nói:

“Tiễn họ giúp tôi.”

Dương Hướng Minh nghe theo.

Nhìn người đang nằm trên giường bệnh, Bùi Chi Hành thở phào.

Không sao là tốt.

...

Lộ Cảnh Sơn nhìn sắc mặt Bùi Chi Hành, lên tiếng:

“A Hành.”

Bùi Chi Hành trả lời:

“Chú Lộ.”

Lộ Cảnh Sơn nhắc nhở:

“Con có cần nghỉ ngơi một lát không, Tuệ Tuệ cũng ngủ tiếp rồi, quần áo con ướt hết rồi, về khách sạn thay đồ, tắm rửa đi.”

Bùi Chi Hành đến vào nửa đêm hôm qua.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ vừa xảy ra chuyện, tình trạng giao thông không tốt, kẹt xe nghiêm trọng. Anh đã phải chạy thẳng từ chỗ kẹt xe đến bệnh viện mà Lộ Tuệ Tuệ nằm.

Lúc đó trời mưa, cả người anh ướt nhẹp chạy hết mười kilomet.

Chẳng ai khuyên được, cứ túc trực ở bệnh viện trông Lộ Tuệ Tuệ.

Lộ Cảnh Sơn nhận được tin muộn hơn anh, bốn năm giờ mới đến. Khi ông đến, hai chị em đều đã kiểm tra xong, xác định là không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ cần tỉnh lại là không sao.

Tình trạng của ông tốt hơn Bùi Chi Hành nhiều.

Bùi Chi hành trầm mặc một hồi:

“Dạ thôi chú Lộ.”

Anh nói:

“Con không yên tâm.”

Lộ Cảnh Sơn không biết nói gì:

“Vậy con thay bộ đồ đi.”

Ông nói:

“Tắm ở đây rồi thay đồ, chú ở đây trông Lộ Tuệ Tuệ thay con.”

Bùi Chi Hành không từ chối nữa, anh nhìn sang Dương Hướng Minh.

“Đi lấy quần áo tới đây.”

Từ lúc anh bị ướt mưa, Dương Hướng Minh đã sớm cho người đi mua quần áo cho Bùi Chi Hành rồi, chỉ là anh không thay, anh ta lại không dám nhắc.

“Niên Niên sao rồi ạ?”

Bùi Chi Hành chưa đi thăm, lúc hai chị em kiểm tra xong và được đẩy ra, anh chỉ biết cô ấy không có vấn đề gì lớn nhưng tỉnh lại hay chưa thì Bùi Chi Hành không biết.

Lộ Cảnh Sơn: “Hứa Lễ ở bên đó, tỉnh rồi, con bé muốn qua đây thăm Tuệ Tuệ, còn chưa ngồi dậy đã chóng mặt rồi.”

Bùi Chi Hành: “...”

Anh im lặng một lúc, nghĩ đến câu hỏi của Lộ Tuệ Tuệ lúc nãy.

Anh đoán nếu không phải Lộ Tuệ Tuệ hỏi xong thì hôn mê luôn, đoán chừng cô cũng sẽ giãy giụa đứng lên đi thăm Lộ Niên Niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK