Nghe lời này của cô ấy, mất Uông Trân giật giật.
“Niên Niên.”
Chị ấy nhắc nhở.
“Chị của em phải nghỉ ngơi thật tốt, em đừng quấn lấy cô ấy.”
Lộ Niên Niên bĩu môi.
Lộ Tuệ Tuệ bật cười.
“Đặt rồi, nhưng có thể ngủ chung với em.”
Lộ Niên Niên: “Yeah.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn Uông Trân, khẽ nói.
“Chị Trân, chị yên tâm, chúng em sẽ không đi ăn khuya nửa đêm đâu.”
Uông Trân thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Chị không lo cái này, em vừa ghi hình chương trình cả ngày, em ấy cũng quay cả ngày, mà vừa gặp em liền thành người lắm lời, chị lo hai chị em các em nói chuyện đến sáng không ngủ.”
Uông Trân lo lắng cũng không phải không có lý, chị ấy dẫn dắt Lộ Niên Niên nhiều năm như vậy, quá rõ tính cách nghệ sĩ của mình.
Bây giờ Lộ Niên Niên là điển hình của cuồng chị.
Lộ Tuệ Tuệ buồn cười, cam đoan.
“Chị yên tâm, em nhất định giám sát em ấy trở về tắm rửa xong liền ngủ.”
Có sự cam đoan của Lộ Tuệ Tuệ, Uông Trân yên tâm được một chút.
“Được, em giúp chị trông chừng em ấy.”
“Vâng.”
Mấy người vào thang máy rồi trở về phòng.
Sau khi vào phòng, Lộ Niên Niên đang muốn hỏi tại sao Lộ Tuệ Tuệ tới đây mà không nói cho mình biết, có phải định cho mình một bất ngờ hay không? Lời còn chưa nói ra đã bị Lộ Tuệ Tuệ thúc giục.
“Niên Niên, đi tắm.”
Lộ Niên Niên lười biếng ngã xuống sô pha.
“Không thể để lát nữa ạ?”
“Không thể.”
Lộ Tuệ Tuệ còn nghiêm khắc hơn Uông Trân.
“Ngay bây giờ, tắm rửa xong rồi ngủ. 10 giờ sáng mai em phải quay phim, đúng chứ?”
Lộ Niên Niên u oán bò dậy khỏi sô pha.
“Chị, chị còn khủng bố hơn cả chị Trân.”
Thỉnh thoảng Uông Trân còn cho cô ấy nghỉ ngơi mười phút.
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày, cười nói.
“Biết là được, đi mau.”
“... Được rồi.”
Lộ Niên Niên bị ép đi tắm, lúc cô ấy trong phòng tắm, Lộ Tuệ Tuệ ở bên ngoài tẩy trang, chờ cô ấy tắm xong, cô đi vào.
Trước bốn giờ, hai chị em cùng nằm xuống.
Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm trần nhà, thở dài.
“Chị ơi, em đói quá à.”
“...”
Lộ Tuệ Tuệ: “Ngủ sẽ không đói nữa.”
Lộ Niên Niên “Ừm” một tiếng, nhắm hai mắt lại tẩy não mình.
Yên lặng được một hồi lâu, cô ấy lại nhịn không được.
“Chị, buổi tối chị đi ăn cơm với Tống Tinh Trì à?”
“Ừm.”
“Vậy Bùi Chi Hành không hỏi gì chị ư?”
Lộ Tuệ Tuệ: “...”
Cô mở mắt, nhìn cô ấy.
“Bùi Chi Hành hỏi chị cái gì?”
Lộ Niên Niên “Wow” lên nghe rất khoa trương.
“Chị ăn cơm với nghệ sĩ nam đẹp trai như vậy, Bùi Chi Hành không căng thẳng chút nào sao?”
Cô ấy không hiểu.
“Có phải anh ấy không cần vợ nữa không?”
“...”
Lộ Tuệ Tuệ nhịn không được, gõ đầu cô ấy một cái.
“Nói linh tinh cái gì thế. Chuyện của bọn chị chưa đâu vào đâu cả.”
Nghe vậy, Lộ Niên Niên nhỏ giọng phản bác.
“Vậy thì không phải rồi, chuyện của chị vẫn sẽ đâu vào đâu đó cả thôi.”
Lộ Tuệ Tuệ bật cười, nhìn cô ấy.
“Em rất hy vọng chị và Bùi Chi Hành có quan hệ à?”
“A?”
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn người.
“Cũng không phải như thế.”
Cô ấy sờ chóp mũi, nhẹ giọng giải thích.
“Em cảm thấy Bùi Chi Hành có thể bảo vệ chị chu toàn, em muốn có một người có thể bảo vệ chị bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.”
Cái khác, không là gì.
Nhìn vào mắt Lộ Tuệ Tuệ, Lộ Niên Niên giơ tay thề.
“Nhưng nếu chị không thích anh ấy, em tuyệt đối sẽ không tác hợp hai người.”
Cô ấy cũng không phải là người không có mắt như vậy.
Lộ Tuệ Tuệ buồn cười nhìn cô ấy.
“Vậy em cảm thấy bây giờ chị thích anh ấy chưa?”
“Chưa nhỉ.”
Lộ Niên Niên nói.
“Trông chị giống một người vô dục vô cầu.”
Lộ Tuệ Tuệ bị cô ấy làm nghẹn họng.
“Vậy em cảm thấy Bùi Chi Hành thích chị không?”
Cô hỏi.
Lộ Niên Niên trừng mắt, không nói trắng ra suy nghĩ của mình, nói vòng vo.
“Cái này em cũng không rõ nữa, nhưng Bùi Chi Hành đối xử với chị cũng không tệ lắm.”
“Ừm, nguyên nhân có thể là quan hệ của hai nhà.”
Lộ Tuệ Tuệ nói.
“Em không cần tác hợp bọn chị, nếu bọn chị có duyên phận, cho dù không phải vợ chồng chưa cưới cũng sẽ ở bên nhau.”
Lộ Niên Niên suy nghĩ một chút, cũng đúng.
“Được rồi, vậy em sau này em sẽ cố gắng ít nhắc tới anh ấy trước mặt chị.”
Lộ Tuệ Tuệ cứng họng.
“Cũng không phải không nhắc tới anh ấy.”
Cô suy nghĩ một hồi, cho biết.
“Cũng không cần cố tình, thuận theo tự nhiên là được.”
Nói thật, hiện tại hứng thú của cô đối với tình yêu không cao lắm, cô càng muốn nâng cao diễn xuất, để lại vài tác phẩm không tệ, sau đó hy vọng anti fan của mình ít một chút, hy vọng thành kiến của mọi người đối với cô ít một chút.
Cô muốn có nhiều khán giả và fan yêu thích mình hơn, ủng hộ mình hơn.
Lộ Niên Niên ngoan ngoãn đáp lại.
“Vâng ạ.”
Lộ Tuệ Tuệ xoa đầu cô ấy.
“Quay phim có mệt không?”
“Mệt.”
Lộ Niên Niên thở dài, làm nũng nói.
“Chị, mùa hè chị tuyệt đối đừng quay phim cổ trang, quần áo nhiều muốn chết, nóng muốn chết.”
Lộ Tuệ Tuệ: “A?”
Cô kinh ngạc.
“Vậy tiên hiệp thì sao?”
Lộ Niên Niên ngẩn ra, nghi ngờ nhìn cô.
“Bộ phim tiếp theo của chị là tiên hiệp à?”
“Có ý định này.”
Mấy ngày trước Hạ Lỵ cho cô mấy kịch bản, có hiện đại, có tiên hiệp và cả cung đình, Lộ Tuệ Tuệ xem xong hết mấy kịch bản đó, trước mắt thấy hứng thú với kịch bản phim tiên hiệp nhất, hiện đại xếp thứ hai.
Đó là quyển tiểu thuyết được cải biên, kịch bản cải biên lại rất thú vị, mỗi nhân vật đều có phong cách độc đáo của mình, cô có linh cảm, bộ phim này chỉ cần không chỉnh sửa lố lăng, chế tác tốt sẽ có thành tích không tệ.
Đương nhiên quan trọng nhất là, cô rất thích thiết lập nhân vật nữ chính trong đó.
Lộ Niên Niên chớp chớp mắt, tò mò không thôi.
“Là kịch bản nào?”
“Là “Hắc Nguyệt Quang”, em nghe qua chưa?”
Lộ Niên Niên ngây người vài giây, mắt sáng lên, nói.
“Kịch bản này hợp với chị.”
Lúc trước cô ấy đã nghe qua kịch bản này, có điều cô ấy không đi theo con đường đó, dĩ nhiên không tiếp xúc nhiều.
Kịch bản “Hắc Nguyệt Quang” này kể về câu chuyện của một đại ma đầu.
Đại ma đầu ban đầu cũng không phải là ma đầu, ban đầu cô ấy là một tiểu sư muội đẹp người đẹp nết trong tông môn, được mọi người nuông chiều.
Chẳng qua cô ấy không biết, mọi người nuông chiều cô ấy là bởi vì cô ấy có vẻ ngoài rất giống một sư tỷ khác đã qua đời trong tông môn, vị sư tỷ kia trời sinh thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, quan trọng hơn là xinh đẹp, các năng lực khác cũng rất mạnh.
Tất cả mọi người đều thích sư tỷ, có một ngày sư tỷ biến mất, sau đó trong tông môn có tiểu sư muội.
Sau này tiểu sư muội mới biết, sự tồn tại của cô ấy là để thay thế cho sư tỷ.
Cô ấy là hàng giả sư phụ trong tông môn làm ra theo dáng vẻ của sư tỷ. Tất cả sự bao dung và nuông chiều mà bọn họ đối với cô đều bởi vì cô giống sư tỷ.
Không may là, một ngày nọ sư tỷ đột nhiên trở về.
Ngay lập tức, những người yêu cô ấy bắt đầu làm lơ cô ấy, bắt đầu sai khiến cô ấy, trách móc cô ấy, đối xử với cô ấy càng ngày càng tệ, có một lần cô ấy không cẩn thận đánh đổ đồ sư phụ cho sư tỷ, vì vậy mà bị nhốt nửa tháng.
Bởi vì sư tỷ, cô ấy chịu sự đối đãi không phải người.
Sau đó nữa, vì một trận chiến đấu, cô ấy bị sư phụ đánh một cú, rơi xuống vực sâu.
Mọi người đều cho rằng cô ấy đã chết, lại không nghĩ tới, cô ấy không chỉ sống sót trong vực sâu mà còn trở thành đại ma đầu khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Kết cục của câu chuyện còn làm người ta sảng khoái.
Nữ chính không nương tay chút nào, đánh tông môn không chút nể nang gì.
Những gì cô ấy phải chịu đựng, cô ấy muốn bọn họ trả lại gấp trăm ngàn lần cho cô ấy.
...
Nghe Lộ Niên Niên nói như vậy, Lộ Tuệ Tuệ cũng có chút tự tin.
“Thật không?”
“Thật ạ.”
Lộ Niên Niên nói.
“Em cảm thấy hợp, nhưng kịch bản cụ thể em không biết, chị Hạ Lỵ đưa cho chị thì chắc chị ấy cũng cảm thấy không tệ.”
Lộ Niên Niên gật đầu.
“Chị cũng cảm thấy tạm được, chị Hạ Lỵ nói với chị chu kỳ chế tác và chu kỳ quay của phim tiên hiệp rất dài, với tình huống trước mắt của chị, chị ấy hy vọng chị nhận quay bộ hiện đại.”
Hơn nữa quay xong, nửa năm sau đã có thể phát sóng.
Lộ Niên Niên suy nghĩ một hồi, có thể hiểu suy nghĩ với tư cách là một người đại diện như Hạ Lỵ.
Quả thật, phim tiên hiệp rất mệt, còn phải treo dây cáp, chu kỳ chế tác cũng khó khăn, hơn nữa nhiều khi phát sóng cũng không thuận lợi mấy.
Cô ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
“Vậy chị nghĩ như thế nào?”
“Chị ư?”
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ.
“Nếu có phim hiện đại tốt hơn, chị cũng không phải không thể nhận, nhưng chị thích kịch bản “Hắc Nguyệt Quang” này.”
Cô thích người tàn nhẫn, không thích loại mềm lòng thủ hạ lưu tình.
Tổn thương đã tạo thành, dựa vào cái gì mà kẻ gây tổn thương cầu xin tha thứ mình phải mềm lòng bỏ qua cho kẻ đó, làm một người tốt chứ. Cô sẽ không, cô thích làm đại ma đầu có thù tất báo.
Lộ Niên Niên hiểu rõ.
“Vậy chị nói với chị Hạ Lỵ đi, chủ yếu hỏi khi nào thì quay, nếu trước khi quay có thời gian, nhận phim hiện đại cũng không tệ.”
“Em nói đúng.”
Lộ Tuệ Tuệ cũng nghĩ như vậy, cô quyết định ngày mai nói với Hạ Lỵ về việc này.
Hai người nói chuyện một hồi, Lộ Tuệ Tuệ ngáp một cái, thúc giục.
“Ngủ.”
Lộ Niên Niên còn có chút không nỡ.
“Được rồi.”
Cô ấy nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
“Chị vất vả rồi, cảm ơn chị.”
Lộ Tuệ Tuệ bị cô ấy chọc cười lần nữa.
“Đây đều là việc chị nên làm.”
Hai người không tiếp tục nữa, đắp chăn bật điều hòa ngủ say.
Ánh trăng dịu dàng ngoài cửa sổ tựa như một gốc cây dành dành mới nở.
-