Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Thư Ngữ: [Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ! Chị mới xuống chỗ trợ lý lấy tai nghe, em biết lúc về chị gặp ai không!]

Thích Thư Ngữ: [Trời ơi! Chị gặp sếp Tân Ảnh của mấy em đó, chính là sếp Bùi, người vừa nãy đi ăn cơm cùng chúng ta!]

Thích Thư Ngữ: [Đêm hôm khuya khoắt, anh ta tới khách sạn này của chúng ta, tìm thầy Ninh đó! Vừa nãy chị nhìn lén, anh ta còn cười nữa! Chậc, anh ta và thầy Ninh rời khỏi nhà hàng sớm như thế rồi quay trở lại, không biết họ đã làm gì nhỉ!]

Thích Thư Ngữ: [Chị nói rồi mà, họ không bình thường! Nhưng mà lúc đi hai người không đi với nhau mà?]

Thích Thư Ngữ: [Chị hiểu rồi, làm hành động giả để che mắt. Người trong giới quen sử dụng thủ đoạn như thế.]

Thích Thư Ngữ: [ Em đi đâu rồi? Mau ra đây nhiều chuyện với chị, xem thử chuyện của bọn họ rốt cuộc có như chị nghĩ hay không nào.]

...

Lộ Tuệ Tuệ nhìn mục tin nhắn bị Thích Thư Ngữ oanh tạc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ cô phải nói với Thích Thư Ngữ --Thật ra Bùi Chi Hành đến tìm cô ư?

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ, quyết định tạm thời không nói.

 

Không phải nói chứ quan hệ của cô với Thích Thư Ngữ tới không đúng lúc, với tình hình trước mắt, cô cũng không biết nên giới thiệu quan hệ giữa cô và Bùi Chi Thành thế nào cho cô ấy nghe.

Tất nhiên, cũng có cân nhắc những phương diện khác.

Nghĩ tới đây, Lộ Tuệ Tuệ nhắc khéo.

[Cũng chưa chắc là tới tìm thầy Ninh mà.]

Thích Thư Ngữ: [Ngoại trừ tìm thầy Ninh ra thì có thể tìm ai!]

Lộ Tuệ Tuệ: [... Tìm thầy Ninh, nói không chừng bàn công việc thì sao?]

Thích Thư Ngữ: [Chị cũng không phải cô gái nhỏ mới bước vào giới, hai người đàn ông hơn nửa đêm nói chuyện công việc? Câu này em tin nổi không?]

 

Lộ Tuệ Tuệ: [Em nói tin thì chị sẽ đánh em chứ?]

Bởi vì cô và Bùi Chi Hành mới bàn chuyện công việc mà.

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ làm tròn.

Thích Thư Ngữ cố gắng thuyết phục cô, cô ấy thật sự cảm thấy không phải là bàn chuyện công việc.

Cuối cùng, cô ấy cảm thấy Lộ Tuệ Tuệ không tin lời mình, ném ra câu tiếp theo.

[Em đợi chị quan sát nhiều hơn chút, chị đi hỏi thêm bạn bè trong giới! Chị nhất định tìm ra dấu vết cho em xem.]

Lộ Tuệ Tuệ: [... Vâng.]

Trải qua màn đoán mò của Thích Thư Ngữ, buổi tối Lộ Tuệ Tuệ nằm mơ, vậy mà mơ thấy Bùi Chi Hành và Ninh Thác.

Trong mơ, hình như hai người là một đôi thật sự, Ninh Thác còn dẫn Bùi Chi Hành tới trước mặt mình tuyên bố chủ quyền.

Cho tới khi tỉnh giấc, Lộ Tuệ Tuệ không lấy lại tinh thần được, cũng nghĩ không ra tại sao Ninh Thác lại muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt mình.

Cô và Bùi Chi Hành trong sạch, không thể tính là tình địch của anh ấy!

Hậu di chứng trong mơ rất lớn, Lộ Tuệ Tuệ đánh răng rửa mặt xong, cả người vẫn còn ngẩn ngơ.

“Chị Tuệ Tuệ ơi!”

Nhạc Nhạc thấy cô tìm điện thoại khắp phòng, dở khóc dở cười nói.

“Điện thoại của chị đang trong tay của em.”

Lộ Tuệ Tuệ: ”...Ừ.”

Cô cúi đầu nhìn.

“Đi thôi, qua đoàn phim.”

Nhạc Nhạc đáp lời, nhìn hộp nhỏ đặt ở đầu giường của cô.

Cô ấy nhìn chăm chăm, hốt hoảng nói.

“Chị Tuệ Tuệ, buổi tối chị ăn vụng kẹo phải không?”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn theo mắt của cô ấy.

“Không ăn.”

“Còn chối sao?”

Nhạc Nhạc cầm lên.

“Chị giấu đúng không?”

Cô ấy biết Hạ Lỵ không cho Lộ Tuệ Tuệ ăn kẹo, ngày vào khách sạn ở, Hạ Lỵ học theo bộ dáng của giáo viên chủ nhiệm trong tiểu thuyết ngôn tình, lấy hết mấy viên kẹo mà Lộ Tuệ Tuệ đem theo.

Nghe Nhạc Nhạc chất vấn, Lộ Tuệ Tuệ hơi bối rối.

“Không phải.”

Cô cầm hộp kẹo trong tay cô ấy, mở ra lấy hai viên trong đó.

“Người khác tặng, em đừng nói cho chị Hạ Lỵ.”

Nhạc Nhạc: ”...”

Cô ấy gật đầu, thèm ăn nói.

“Chị Tuệ Tuệ, em cũng muốn ăn.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy, đang muốn cho cô ấy một viên, sau khi cầm lên, cô dừng lại, lấy viên kẹo ra bỏ vào miệng, mơ hồ nói.

“Xuống lầu mua cho em.”

Nhạc Nhạc: ”???”

Cô ấy kinh ngạc.

“Chị có nhiều như vậy không thể cho em một viên à?”

“Không thể.”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm trang, rất nghiêm túc, nói.

“Đây là người khác tặng, không chia sẻ được.”

Nhạc Nhạc lúc hiểu lúc không, gật đầu.

“Ồ.”

Cô ấy ra ngoài cùng Lộ Tuệ Tuệ, đi được hai bước mới nhớ ra, nói.

“Nhưng sao hai ngày trước, trà chiều chị Thích Thư Ngữ tặng cho chị, chị lại chia cho em vậy?”

Lộ Tuệ Tuệ: “...”

Cô quay đầu nhìn Nhạc Nhạc, lườm cô ấy.

“Trí nhớ em tốt ghê ha.”

Nhạc Nhạc vô tội.

Lộ Tuệ Tuệ không để ý tới cô ấy nữa, vội đi ra ngoài, thúc giục.

“Mau lên, chúng ta tới quán ăn gần đoàn phim ăn sáng!”

Nhạc Nhạc bất đắc dĩ đuổi theo.

Chỉ là lúc đến ăn sáng, cô ấy còn nghĩ có nên nói chuyện Lộ Tuệ Tuệ giấu trộm kẹo cho Hạ Lỵ biết không.

Ăn sáng xong, Lộ Tuệ Tuệ tới phim trường.

Phần diễn của cô được sắp xếp vào buổi chiều, nhưng ấp ủ thái độ ham học hỏi, chỉ cần buổi sáng cô không có công việc nào khác, cô đều sẽ tới phim trường xem diễn viên khác diễn.

“Lộ Tuệ Tuệ đến rồi.”

Lý Vĩnh Phong đã đến rồi, chào hỏi cô.

“Đã ăn sáng chưa?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Ăn rồi ạ.”

Lý Vĩnh Phong gật đầu, thở dài ăn bữa sáng trong tay.

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.

“Đạo diễn Lý, sao mới sáng sớm lại thở dài vậy?”

Lý Vĩnh Phong nhìn cô.

“Hôm nay phải quay cảnh của Tiểu Tống và Ninh Thác, cũng không biết có thuận lợi không.”

 

Ông ấy hỏi.

“Hôm qua các cô ăn cơm sao rồi?”

“Cũng bình thường.”

Lộ Tuệ Tuệ không phải loại người nói xấu sau lưng người khác, cố hết sức nói mấy lời tốt đẹp.

“Có lẽ Hạo Minh vừa vào đoàn phim nên còn chưa thích nghi được, đạo diễn Lý nên cho cậu ta chút thời gian.”

Lý Vĩnh Phong: “Tôi sẽ cố gắng.”

“...”

-

 

Buổi sáng, phim trường gà bay chó sủa.

Kỹ năng diễn xuất của Ninh Thác không ai tìm ra lỗi, thực lực của ảnh đế, không biết là khí thế của anh ấy quá mạnh mẽ hay như thế nào, Tống Hạo Minh đối mặt với anh ấy liền bắt đầu lắp bắp, kịch bản cũng nói không trôi chảy.

Sau cùng, Lý Vĩnh Phong tức đến nỗi nói không nên lời, trực tiếp thay người quay cảnh khác với nền tương tự.

Vừa hay, Lộ Tuệ Tuệ ở trường quay bị đạo diễn Lý bắt được, trang điểm thay quần áo quay hai cảnh buổi chiều với Ninh Thác trước.

Cô nhập vai rất chậm, nhưng cũng may kỹ năng diễn xuất của cô cùng tầm, diễn vài lần liền biểu hiện rất tốt.

Quay xong hai cảnh, Lý Vĩnh Phong tán thưởng nói.

“Hôm nay Tuệ Tuệ biểu hiện không tệ.”

Ông ấy thấy Tống Hạo Minh đang ở bên cạnh học hỏi, thuận miệng nói.

“Tiểu Tống theo Tuệ Tuệ học hỏi kinh nghiệm nhiều chút, vừa nãy cô ấy bắt đầu cũng khá khó khăn, nhưng bây giờ tốt rồi.”

Tống Hạo Minh ngoan ngoãn trả lời.

“Vâng ạ đạo diễn Lý.”

Nghỉ ngơi giữa cảnh, Tống Hạo Minh tìm Lộ Tuệ Tuệ tập thoại.

Tập xong, Lộ Tuệ Tuệ uống chút nước, cô phơi nắng người toàn mồ hôi, rất khó chịu.

“Nhạc Nhạc ơi, chị đi toilet nhé.”

Thừa dịp còn thời gian, cô muốn đi toilet rửa tay.

Nhạc Nhạc gật đầu.

“Vâng, có muốn em đi với chị không?”

Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ thấy buồn cười.

“Chị không phải con nít, không cần đi theo.”

Toilet của phim trường phải đi qua hành lang bên kia, giữa đường sẽ đi qua phòng trang điểm và phòng nghỉ.

Trên đường, Lộ Tuệ Tuệ đụng phải Ninh Thác.

Bởi vì giấc mơ tối qua, cô thấy Ninh Thác sẽ có vài suy nghĩ không bình thường, chào hỏi anh ấy xong liền vội vàng chuẩn bị rời đi.

Ninh Thác thấy biểu cảm của cô, nhíu mày.

Anh ấy đáng sợ vậy sao?

Anh ấy đang định gọi lại hỏi, giọng người khác vang lên bên tai.

“Anh có biết Lý Vĩnh Phong nực cười cỡ nào không? Ông ta bảo tôi học hỏi diễn với một người phụ nữ toàn scandal!”

Là giọng của Tống Hạo Minh, cậu ta châm chọc nói.

“Lộ Tuệ Tuệ cũng có chút bản lĩnh, phục vụ Lý Vĩnh Phong tốt quá mà, ông ta còn khen cô ta diễn tốt nữa chứ.”

Cậu ta vừa dứt lời, hai người đều đứng khựng tại chỗ.

Ninh Thác nhíu mày, vô thức nhìn biểu cảm của Lộ Tuệ Tuệ, cô bật cười, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu ghi âm.

Tống Hạo Minh không hề nhận ra, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

“Ha ha anh nói cũng đúng! Cô ta mà không có bản lĩnh trên giường thì đâu thể chấm dứt hợp đồng vớiThời Đại Đại Già!”

Không biết bên kia nói cái gì, Tống Hạo Minh mỉm cười, nói.

“Nhìn bộ dạng của người phụ nữ đó chắc hẳn ngủ nát rồi, giả bộ ở phim trường, được Thích Thư Ngữ và Ninh Thác đối xử không tệ.”

“Anh nói gì? Quan hệ của cô ta với tổng giám đốc Tân Ảnh rất tốt?”

Tống Hạo Minh hỏi.

“Vãi, chắc cô ta không phải là tình nhân được Quý Minh Tân bao nuôi đâu ha? Nhưng không thể nào, trước khi tôi vào phim trường có nghe người ta nói, cô ta một đống scandal, chắc Quý Minh Tân không đói bụng ăn quàng như vậy đâu.”

“...”

Giọng vang lên không ngừng, Lộ Tuệ Tuệ vừa nghe vừa đưa điện thoại cho Ninh Thác, lấy tay ra hiệu với anh ấy, bảo anh ấy cầm điện thoại hộ, ghi âm đàng hoàng.

Ninh Thác nhận lấy, tròn mắt nhìn cô.

“Cô muốn làm gì?”

Lộ Tuệ Tuệ cười dịu dàng, tỏ ý bản thân muốn làm chút chuyện hay ho.

Một phút sau, một thùng nước có mùi nồng nặc, xối lên người Tống Hạo Minh.

Cậu ta vô thức kêu lên.

“Mẹ nó, ai bị bệnh vậy hả!”

Cậu ta lau nước trên mặt, nghe được tiếng cười khanh khách của Lộ Tuệ Tuệ ở bên cạnh.

Tác giả có lời muốn nói.

Tuệ Tuệ: Tôi thấy cậu mới có bệnh ấy, bệnh rất nặng.

Sếp Bùi: Người này nên biến mất rồi đấy.

Niên Niên: Phong sát!

Trong phút chốc, Tống Hạo Minh chợt nảy sinh cảm giác chột dạ, nhưng nhiều hơn là tức giận.

Tay cậu ta vẫn còn cầm điện thoại, hung dữ trừng mắt với Lộ Tuệ Tuệ, đánh đòn phủ đầu:

“Lộ Tuệ Tuệ, chị có biết mình đang làm gì không?”

“Biết chứ.”

Lộ Tuệ Tuệ đặt thùng trên tay xuống dưới chân, bình tĩnh nói:

“Hạo Minh này, tuy tôi có hơi ngốc thật, nhưng không đến mức bị thiểu năng trí tuệ.”

“Chị…”

Tống Hạo Minh bị lời nói của cô làm cho tức xì khói, lại trừng mắt:

“Chị đừng ỷ mình có chống lưng mà kiêu ngạo! Đoàn phim này không phải do chị làm chủ đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK