Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Lỵ: [Được, bảo Nhạc Nhạc quay cho em đi.]

Lộ Tuệ Tuệ: [Vâng.]

Cô không có ý kiến về việc ai sẽ là người quay cái này.

Đang lúc trò chuyện với Hạ Lỵ, Lộ Tuệ Tuệ chợt phát hiện người kế bên đã dừng lại, không còn tiếng đánh máy bên tai nữa.

Cô quay đầu nhìn Bùi Chi Hành.

Hai ánh mắt nhìn nhau.

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, chần chờ hỏi:

“Anh bận xong rồi à?”

Bùi Chi Hành: “Chưa.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Vậy sao anh ngừng?”

“Chơi với em một lúc.”

Bùi Chi Hành cười, hỏi:

“Chán lắm đúng không?”

Lộ Tuệ Tuệ không nói dối, cô gật đầu nói:

“Cũng hơi, thật ra em hơi buồn ngủ.”

Nhưng lại không ngủ được.

Bùi Chi Hành gật đầu, thì thầm:

“Anh vào trong ngủ với em một lúc nha?”

Trên máy bay của họ có đầy đủ mọi thứ nên có thể ngủ một giấc thật thoải mái.

Lộ Tuệ Tuệ: “Vậy còn anh thì sao?”

Bùi Chi Hành: “Ngủ với em một lúc trước, công việc không gấp lắm nên anh xử lý sau cũng được.”

Lộ Tuệ Tuệ không từ chối nữa.

Hai người nằm trên giường.

Lộ Tuệ Tuệ lẩm bẩm nói chuyện với Bùi Chi Hành, Bùi Chi Hành có thể cảm nhận được cô thật sự hơi lo lắng.

Hai người nói đủ thứ chuyện, không có trọng điểm.

Đến khi Lộ Tuệ Tuệ ngủ rồi, Bùi Chi Hành nghỉ ngơi với cô một lúc mới đứng lên tiếp tục bận rộn công việc trong tay.

Anh muốn khoảng thời gian tới toàn tâm toàn ý ở bên cô nên cố gắng hết sức hoàn thành công việc, sắp xếp chu đáo.

Khi hai người đến Ireland, có người đến đón.

Lúc trước Lộ Tuệ Tuệ chưa đến đây bao giờ, cô chỉ xem hình trên mạng cộng thêm hình và video mà bà Nghiêm gửi, nhưng cô phát hiện hình và video chưa miêu tả được phân nửa vẻ đẹp của trang viên này.

Tận mắt nhìn thấy mới biết nơi này đẹp đến nhường nào, thích hợp tổ chức hôn lễ đến nhường nào.

Nghiêm Tư Nhân thấy hai người, nhiệt tình vẫy tay:

“Tuệ Tuệ.”

Bà ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ.

“Mệt không con?”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, duỗi tay ôm bà ấy: “Mẹ, mẹ vất vả rồi.”

Nghiêm Tư Nhân nhìn cô, cười nói:

“Có vất vả gì đâu.”

Bà ấy hỏi: “Mệt không?”

“Cũng được ạ, con ngủ một giấc trên máy bay.”

Lộ Tuệ Tuệ nói.

Thật ra ngủ rất nhiều rất nhiều, trên đường cô thức dậy còn ăn, chơi điện thoại một lúc, xem một bộ phim rồi ngủ tiếp.

Nghiêm Tư Nhân quan tâm hỏi han cô thêm vài câu rồi nhìn Bùi Chi Hành.

“Giải quyết hết công việc rồi đúng không?”

Bùi Chi Hành gật đầu.

“Vậy thì được.”

Bà ấy nói.

“Còn ba ngày nữa, ba ngày nay hai đứa cứ thả lỏng, cứ giao mọi việc cho mẹ, hai đứa yên tâm chờ hôn lễ đến là được.”

Nghe thế, hai người cười khẽ.

Bùi Chi Hành: “Mẹ.”

Anh bất đắc dĩ.

“Không có chỗ nào cần tụi con phụ à?”

Nghiêm Tư Nhân nhướng mày.

“Không.”

Bà ấy xua tay, thản nhiên nói:

“Mẹ và bố con giải quyết được hết mà.”

Bùi Chi Hành: “…”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

So ra, hai người như em bé to xác.

Cũng đúng, hôn lễ này họ thật sự không cần phải giúp gì, họ chỉ cần nói rõ yêu cầu của mình cho Nghiêm Tư Nhân, chuyện khác cứ để cho bà ấy xử lý.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành rảnh rỗi đi tham quan trang viên hơn một tiếng rồi về phòng đã đặt trước.

Trang viên có phòng ở, mở cửa sổ ra là thấy phong cảnh xinh đẹp.

Lộ Tuệ Tuệ để đồ xuống, không quên quay video gửi cho nhóm Lộ Niên Niên.

Nửa tiếng sau Lộ Niên Niên mới trả lời tin nhắn cô. Cô ấy gửi vô số dấu chấm than, tuyên bố: [Em cũng muốn làm đám cưới ở đây!!! Chỗ này đẹp quá!!!]

Lộ Tuệ Tuệ: [Vậy chị nói với Hứa Lễ.]

Lộ Niên Niên: […]

Chia sẻ với Lộ Niên Niên và Dụ Hạ xong, Bùi Chi Hành dẫn cô ra ngoài chơi.

Nghiêm Tư Nhân thấy hai người vướng víu, không có gì cần họ hỗ trợ nên hai người ra ngoài dạo, đi dạo khắp thành phố xinh đẹp người người muốn đến.

Hai người nói không nhúng tay là không nhúng tay thật.

Một ngày trước hôn lễ, đoàn người Lộ Niên Niên đến, họ tổ chức buổi tiệc tối.

Tống Tinh Trì chủ động đứng ra làm sôi động bầu không khí, trong nháy mắt bầu không khí trở nên nóng hổi.

Lộ Niên Niên và Dụ Hạ đều là người hoạt bát, kích động vỗ tay thét chói tai giống buổi fan meeting.

Lộ Tuệ Tuệ mặc chiếc đầm màu vàng tươi đứng cạnh Bùi Chi Hành, hai người đứng dưới ánh đèn, thỉnh thoảng nhìn nhau, tình cảm trong mắt làm mọi người nhìn mà hâm mô.

Cuối cùng, nhóm Tống Tinh Trì còn bảo Bùi Chi Hành lên sân khấu biểu diễn.

Bùi Chi Hành cung kính không bằng tuân mệnh, đàn một khúc cho Lộ Tuệ Tuệ, không phải Marry Me nhưng vẫn là bản piano thể hiện tình yêu anh dành cho Lộ Tuệ Tuệ.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Bùi Chi Hành đánh đàn, cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Cô không biết phải hình dung thế nào, chỉ cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

“Sếp Bùi giỏi thật!”

Lộ Niên Niên ồn ào:

“Thêm bài nữa đi.”

Bùi Chi Hành nhìn cô ấy, nói:

“Em đàn đi.”

Lộ Niên Niên: “Hả?”

Bùi Chi Hành nói một cách đường hoàng:

“Em không chúc phúc chị em hả?”

Lộ Niên Niên: “…”

Hứa Lễ và Lộ Tuệ Tuệ cùng quay đầu nhìn cô ấy, Lộ Tuệ Tuệ thể hiện rất rõ, muốn được chúc phúc, còn Hứa Lễ thì em không muốn đàn thì anh giúp em.

Lộ Niên Niên leo lên lưng cọp khó xuống, dở khóc dở cười giải thích:

“Em định mai mới đàn.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Tối nay đàn trước, mai mọi người lại nghe em đàn tiếp.”

Lộ Tuệ Tuệ vừa nói, Lộ Niên Niên lập tức đồng ý ngay:

“Được ạ.”

Trước khi cô ấy sang chỗ đàn dương cầm, cô ấy thì thầm với Hứa Lễ.

“Lần tới đàn cho anh nghe.”

Hứa Lễ hơi giật mình, khẽ đồng ý.

Cô ấy đến trước đàn piano, nhìn bạn bè người thân dưới sân khấu, mỉm cười, nói:

“Bài này dành tặng cho chị em, mong chị ấy luôn khỏe mạnh hạnh phúc.”

Cô ấy khựng chút rồi nhìn Bùi Chi Hành.

“Cũng mong sếp Bùi của chúng ta sẽ chăm sóc chị em suốt đời.”

Bùi Chi Hành hứa hẹn.

“Chắc chắn rồi.”

Lần này, hai người không tranh sủng nữa.

Họ giống nhau, đều yêu Lộ Tuệ Tuệ, đều mong cô hạnh phúc, muốn cho cô hạnh phúc.

Không biết tại sao, cảm xúc bị Bùi Chi Hành khơi gợi nhưng chưa trào dâng nay lại dâng trào vì Lộ Niên Niên.

Nghe cô ấy đàn hát, nhìn cô ấy thỉnh thoảng lại cười với mình, hốc mắt cô đỏ hoe.

Bùi Chi Hành thấy cô như vậy, trêu cô:

“Anh không bằng Lộ Niên Niên thật rồi.”

Trong nháy mắt Lộ Tuệ Tuệ nín khóc.

“Nào có.”

Cô nhìn người bên cạnh, hít mũi nói:

“Tự nhiên em hơi muốn khóc thôi.”

Bùi Chi Hành nắm tay cô, biết tâm trạng cô bây giờ.

Đừng nói là Lộ Tuệ Tuệ, đến anh cũng thấy cảm động.

Lộ Niên Niên trông có vẻ vô tư vô tâm nhưng thật ra, cô ấy còn trọng tình trọng nghĩa hơn bất kỳ ai. n tình Lộ Cảnh Sơn nhận nuôi cô ấy, cô ấy luôn nhớ rõ.

Bây giờ, chỉ cần Lộ Tuệ Tuệ muốn, cô ấy sẽ cho Lộ Tuệ Tuệ hết.

Kết thúc bài.

Lộ Niên Niên mỉm cười nhìn họ.

“Thế nào, em hát hay không?”

Lộ Tuệ Tuệ vỗ tay nhiệt tình, cô và Dụ Hạ đồng thanh nói:

“Hay cực kỳ luôn.”

Lộ Niên Niên thỏa mãn.

Cô ấy đứng lên khỏi đàn dương cầm, chạy đến trước mặt Lộ Tuệ Tuệ muốn ôm.

“Chị, tặng cho chị.”

Lộ tuệ tuệ cười.

“Cảm ơn.”

Cô nghiêm túc nói.

“Rất hay, chị rất thích.”

“Vậy tốt quá.”

Lộ Niên Niên nhìn Bùi Chi Hành.

“Sếp Bùi thấy sao?”

“Rất êm tai, hay hơn anh.”

Lộ Niên Niên hơi đắc chí.

“Đương nhiên rồi.”

Dù gì cô ấy cũng học suốt nhiều năm mà.

Bùi Chi Hành và Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy đắc chí, nhìn nhau cười.

Nhân lúc hai người không để ý, Lộ Niên Niên về ngồi cạnh Hứa Lễ.

“Hay không?”

Cô ấy hỏi tiếp.

Hứa Lễ “ừm”.

“Hay lắm.”

Lộ Niên Niên thoả mãn rồi.

“Vậy thì tốt quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK