“Ừm.”
Bùi Chi Hành phối hợp chơi trò chơi với cô, chậm rãi hỏi:
“Muốn 'nó' làm gì?”
Lộ Tuệ Tuệ không trả lời anh.
Cô chủ động vươn tay, nắm lấy ngón tay anh.
Ngón tay Bùi Chi Hành thật sự rất đẹp, vì thường xuyên viết chữ xem tài liệu, lòng bàn tay có vết chai thô ráp nhưng không rõ, nhìn vẫn rất đẹp, chỉ là lúc sờ lên sẽ có cảm giác tê tê.
Cô cúi đầu, đặt tay anh ở trước mặt mình, xòe ra.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn đường vân tay của anh, ừm, nhìn không biết gì.
Cô mím môi, đặt bàn tay của mình lên, dán sát vào lòng bàn tay của anh.
To thật.
Lộ Tuệ Tuệ thở dài, tay của Bùi Chi Hành to thật.
Lúc Bùi Chi Hành vừa định nắm lấy, Lộ Tuệ Tuệ đã lấy tay ra.
Cô cúi đầu, ngón tay mềm mại đặt ở cổ tay cô từng chút đi về phía trước, xâm chiếm đôi tay xinh đẹp của anh. Lộ Tuệ Tuệ cảm nhận được phản ứng của Bùi Chi Hành, giở trò viết chữ trong lòng bàn tay anh.
“Em vừa viết chữ gì?”
Viết xong, cô hỏi Bùi Chi Hành.
Bỗng nhiên Bùi Chi Hành có chút hối hận, anh không nên đồng ý với Lộ Tuệ Tuệ để cô tùy ý chơi như vậy.
Anh đè nén t.ì.n.h d.ụ.c cuồn cuộn dưới đáy mắt, phải kiềm chế hết mức.
“Tên của em.”
Lộ Tuệ Tuệ cong cong mắt, nở nụ cười:
“Anh đoán đúng rồi.”
Bùi Chi Hành nặng nề đáp lại.
Anh cúi đầu, cọ chóp mũi cô hỏi:
“Còn muốn chơi bao lâu nữa?”
“Không phải anh nói tùy ý em sao?”
Lộ Tuệ Tuệ hỏi ngược lại, nói thầm:
“Còn rất lâu, rất lâu.”
“…”
Nói xong, cô rời tay khỏi lòng bàn tay của anh, đi về phía trước, thưởng thức ngón tay của anh.
Tay của Bùi Chi Hành là loại khiến cho người ta nhìn thấy là có h.am m.uốn. Ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, vừa to lớn vừa mạnh mẽ.
Đột nhiên, Lộ Tuệ Tuệ nghĩ tới lúc trước có đọc được một đoạn đánh giá.
Từng có người đánh giá tay của một nghệ sĩ dương cầm, nói ngón tay của nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp lại linh hoạt, làm bạn gái của anh ta chắc chắn rất hạnh phúc.
Lúc ấy Lộ Tuệ Tuệ còn là một cô gái ngây thơ, không hiểu ý đánh giá này lắm.
Sau này lớn lên một chút, bỗng nhiên hiểu được.
Nghĩ đến đây, cô nhìn chằm chằm Bùi Chi Hành, mặt càng ngày càng đỏ.
Bùi Chi Hành cũng chú ý tới phản ứng của cô, anh không nhìn thấy ánh mắt Lộ Tuệ Tuệ, chỉ có thể thấy đầu cô càng ngày càng thấp, tai lộ ra trước mặt mình càng ngày càng đỏ.
Anh cau mày, suy đoán hỏi:
“Đang suy nghĩ gì?”
Hai gò má Lộ Tuệ Tuệ đỏ bừng, nắm ngón tay anh chơi đùa, mơ hồ hỏi:
“Anh biết chơi đàn dương cầm không?”
Đề tài này nhảy quá nhanh, Bùi Chi Hành sửng sốt hai giây sau mới trả lời:
“Biết.”
Anh hỏi:
“Muốn nghe anh đánh đàn à?”
Ngoại trừ đàn dương cầm, Bùi Chi Hành còn biết đàn violin. Khi còn bé Nghiêm Tư Nhân cho anh học, lúc đó anh cảm thấy chơi cũng không có ý nghĩa gì nhưng cũng không phản kháng, học được kha khá.
Sau khi lớn lên, càng ngày càng ít thời gian, anh mới dần dần gác lại những thứ kia.
Lộ Tuệ Tuệ xấu hổ, cô lắc đầu:
“Không có, em thuận miệng hỏi thôi.”
Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm trí:
“Ngón tay anh đẹp như vậy, nếu anh làm nghệ sĩ dương cầm, chắc chắn có rất nhiều fan bạn gái.”
Bùi Chi Hành nhướng mày, nắm lấy tay cô, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau.
Ngón tay anh đặt trên mu bàn tay cô, gãi nhẹ, hỏi nhỏ:
“Tại sao?”
Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt, hờn dỗi nhìn anh:
“Thì là sẽ có rất nhiều.”
Cô không nói anh biết nguyên nhân.
Ánh mắt cô né tránh quá lợi hại, Bùi Chi Hành động não chút là hiểu.
Anh đè nén nụ cười trong đáy mắt, giọng nặng nề hỏi:
“Vậy có em không?”
“Cái gì?”
Hỏi xong, Lộ Tuệ Tuệ kịp phản ứng, anh hỏi cô có phải fan của bạn gái anh hay không.
“Cũng... cũng có thể.”
Cô thành thật trả lời.
Dù sao, cô thật sự không có sức chống cự với Bùi Chi Hành.
Bùi Chi Hành lên tiếng, đột nhiên há miệng ngậm vành tai cô, mơ hồ hỏi:
“Vậy em muốn khi nào thử?”
Thử cái gì?
Oanh một cái, pháo hoa dễ cháy dễ nổ ầm ầm trong đầu Lộ Tuệ Tuệ, nổ tung khiến đầu cô choáng váng, suy nghĩ hoàn toàn đứt đoạn.
Không lẽ Bùi Chi Hành... biết cô đang suy nghĩ cái gì ư?
Bùi Chi Hành dường như rất thích tai của cô, anh cứ hôn nó mãi.
Ngón tay hai người đan chặt vào nhau, lòng bàn tay dán sát nhau.
Lúc anh hôn cô, anh cũng không buông ra.
Nụ hôn của anh từ sau tai chuyển tới đôi môi mềm mại của cô.
Hôm nay ra ngoài, Lộ Tuệ Tuệ trang điểm, tô son mùi mật đào, mùi rất nhạt, nhưng vẫn có thể nếm được.
Bùi Chi Hành hôn một cái rồi hơi lui về phía sau một chút.
Mắt anh đen như mực, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô:
“Mùi vị không tệ.”
"...”
Lộ Tuệ Tuệ còn chưa kịp lườm anh, anh liền bịt môi cô lại, ăn hết vị mật đào trên đôi môi mềm mại của cô.
…
Lúc tách ra, môi Lộ Tuệ Tuệ càng đỏ hơn, càng đẹp hơn lúc tô son.
Kiều diễm ướt át.
Tựa những cánh hồng lộng lẫy.
Ánh mắt Bùi Chi Hành tối sầm lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Sau khi lùi lại, anh giơ tay, dùng ngón tay lau nước bọt trên môi cô.
Lông mi Lộ Tuệ Tuệ run lên, suy nghĩ không kịp.
Cô vô thức há miệng, cắn ngón tay anh.
Cái cắn này khiến hai người đều ngẩn người.
Đôi mắt Bùi Chi Hành sáng rực nhìn cô.
Hơi thở của anh nặng nề hơn, giọng khàn khàn hỏi:
“Còn muốn chơi nữa?”
Anh dùng chóp mũi cọ cọ hai má Lộ Tuệ Tuệ, không nhanh không chậm nói:
“Không muốn anh đi làm hả?”
Suy nghĩ bị đứt đoạn của Lộ Tuệ Tuệ vì nụ hôn của anh dần quay trở lại.
Cô vô thức buông lỏng miệng, nghẹn ngào nói:
“Lần sau đi.”
Bùi Chi Hành cúi đầu cười:
“Được.”
Anh đồng ý.
Lộ Tuệ Tuệ vừa mới nãy cắn hơi mạnh, ngón cái của Bùi Chi Hành còn có vệt nước bọt và dấu răng của cô.
Cô nhìn, mặt càng đỏ hơn:
“Đau không?”
Lộ Tuệ Tuệ vô thức hỏi.
Bùi Chi Hành nhìn cô.
Im lặng hồi lâu, anh nói:
“Đau.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn vẻ mặt của anh, đã quên vừa rồi mình có dùng sức hay không. Cô khựng chút, chần chừ nói:
“Vậy em thổi cho anh nhé?”
Bùi Chi Hành nhìn cô một lát, bỗng dưng nhụt chí nói:
“Tha cho anh đi.”
Anh cúi đầu, tựa vào vai cô, hít thở hơi thở của cô, có ý ám chỉ:
“Anh sợ bị chú Lộ đánh gãy chân.”
“…”
Lộ Tuệ Tuệ không nói nữa.
Cô cũng choáng váng, chủ yếu là, Bùi Chi Hành hôn cô nhiều lần, chưa từng có hành động quá đáng nê cô quên anh cũng là một người đàn ông có d.ục v.ọng bình thường.
“Vậy...”
Cô đang định nói chuyện, môi bị người đàn ông dùng ngón tay đè chặt.
Bùi Chi Hành chống trán cô, giọng trầm khàn:
“Để anh ôm một lát.”
"Oh."
Lộ Tuệ Tuệ không lên tiếng nữa.
Hai người ôm một hồi lâu, Bùi Chi Hành mới buông cô ra.
Anh ôm người ngồi xuống sofa, dặn dò:
“Anh đi rửa mặt.”
Lộ Tuệ Tuệ đỏ mặt, mơ hồ đáp:
“Biết rồi.”
Chờ Bùi Chi Hành rửa mặt trong phòng nghỉ xong đi ra, sắc mặt Lộ Tuệ Tuệ cũng dần dần khôi phục bình thường.
Đầu óc cô cũng bình tĩnh lại một chút.
Nghĩ đến hành vi cử chỉ vừa rồi của mình, Lộ Tuệ Tuệ hối hận.
Tại sao cô vừa nhìn thấy tay của Bùi Chi Hành là ngây ngốc?!
Thật sự hấp dẫn đến vậy sao?
Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút.
Đúng là có.
Cô giống mấy người háo sắc, điên mất thôi.
Lúc Bùi Chi Hành đi ra, Lộ Tuệ Tuệ đã thay đổi tư thế, nằm trên sofa.
Trên mặt cô còn đặt một cái gối ôm, vừa nhìn đã biết đang thẹn thùng.
Anh mỉm cười, đến gần.
“Có đói bụng không?”
“Không đói bụng.“
Lộ Tuệ Tuệ thấy anh lấy gối ôm trên mặt ra, ánh mắt lấp lánh nhìn anh:
“Em mang bánh cookie tự làm, anh muốn thử không?”
Bùi Chi Hành nhìn về phía cái túi để ở một bên.
“Tự em làm?”
“Ừm.”
Nói đến đây, Lộ Tuệ Tuệ trở lại bình thường, cô mở túi lấy ra, đưa cho anh:
“Em biết anh không thích ăn ngọt, chuẩn bị cho anh một hộp nhỏ này, còn lại anh bảo trợ lý Dương mang ra ngoài đi.”
Bùi Chi Hành: “Họ cũng có?”
“...”
Lộ Tuệ Tuệ: “Đúng vậy.”
Cô lườm Bùi Chi Hành, buồn cười:
“Anh sẽ không keo kiệt như vậy chứ?”
Thật ra Bùi Chi Hành đúng là rất muốn keo kiệt.
Nhưng bạn gái nói rồi, anh cũng ngại chiếm hết toàn bộ.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là quả thật anh không thích ăn đồ ngọt.
Bùi Chi Hành đồng ý, bảo Dương Hướng Minh đi vào lấy ra chia cho trợ lý.
Bởi vì Lộ Tuệ Tuệ đến, Dương Hướng Minh có vài tài liệu gấp cần Bùi Chi Hành ký tên chất đống bên ngoài. Vốn dĩ, anh ta cho rằng mình còn phải đợi mấy tiếng, lại không ngờ sếp của anh vẫn còn tình người.
Điều này làm cho Dương Hướng Minh hơi bất ngờ.
-
Thừa dịp Bùi Chi Hành gọi Dương Hướng Minh, Lộ Tuệ Tuệ cũng chui vào phòng tắm.
Cô trang điểm nên không rửa mặt, chỉ có thể rửa tay vỗ gò má nóng hổi, đợi nhiệt độ giảm đi mới từ chui ra.
Lúc cô đi ra, Bùi Chi Hành đã trở lại bàn làm việc, mặt tập trung đọc tài liệu.
Đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Câu này không sai chút nào.
Lộ Tuệ Tuệ đang nhìn chằm chằm, đột nhiên Bùi Chi Hành ngẩng đầu nhìn cô.
“Tuệ Tuệ.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Sao vậy?”
Bùi Chi Hành hỏi cô:
“Có chán không?”
“Không.”
Lộ Tuệ Tuệ đi về phía sofa:
“Anh làm việc của anh đi, em đọc kịch bản.”
Bùi Chi Hành không có ý kiến gì.
“Được.”
Cuộc đối thoạt lạnh nhạt của họ cứ như là người vừa mới xà nẹo thân mật với nhau không phải họ vậy.
Thật ra đa số thời gian Lộ Tuệ Tuệ đều bình đạm.
Chỉ có khi bị Bùi Chi Hành quyến rũ, cô mới biến thành một cô gái nhỏ mới yêu.
Cô thu hồi suy nghĩ, ngồi trên sofa bắt đầu đọc kịch bản.
Đầu tháng ba rồi, cuối tháng sẽ khởi máy.
Lộ Tuệ Tuệ lật qua lật lại kịch bản rất nhiều lần, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, vẫn đọc rất hứng thú.
Đọc đi đọc lại từ đầu.
Mỗi lần đều có lĩnh ngộ và cảm nhận khác nhau.