Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao nhất định phải cấu xé chứ?

Bùi Chi Hành: “Chú hai và thím hai em từng học tâm lý.”

Ông ta hiểu rất rõ tâm lý của những người cách biệt quá lớn.

Từ nhỏ Lộ Tuệ Tuệ đã lớn lên trong môi trường như vậy, cô bị ép tiếp rượu nhà đầu tư, bị cư dân mạng mắng, bị bố mẹ nuôi đánh, thậm chí là ngược đãi. Mà Lộ Niên Niên luôn là công chúa của nhà họ Lộ, được tất cả mọi người yêu thương, thậm chí đến cả chồng sắp cưới được ấn định từ nhỏ với Lộ Tuệ Tuệ cũng trở thành của cô ấy, sao cô có thể không ghen tỵ cho được.

Lòng đố kỵ của phụ nữ cực kỳ đáng sợ.

Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.

Hơn nữa, bọn họ từng nghĩ đén vấn đề này.

Sợ Lộ Tuệ Tuệ về nhà sẽ thân với Lộ Niên Niên, mẹ của Lộ Tình Hoạ còn cố tình xếp thím ba cô, bảo bà ta liên tục nhắc chênh lệch giữa hai người cho cô nghe.

Đây cũng là lý do khi Lộ Tuệ Tuệ về nhà, thím ba của cô lại khen Lộ Niên Niên trước mặt cô, sau đó so sánh hai người với nhau.

 

“Nhưng mà...”

Lộ Tuệ Tuệ vẫn rất mơ hồ:

“Ông ta không sợ kế hoạch của mình thất bại sao?”

Bùi Chi Hành: “Có lẽ vậy.”

Chú hai Lộ Tuệ Tuệ là người có tâm lý méo mó, cho dù lo lắng, ông ta cũng muốn thử. Lỡ như thành công rồi, ông ta sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Bạn không thể lấy tư duy của người bình thường áp lên người có tâm lý méo mó được.

Bùi Chi Hành nheo mắt nhìn cô, khẽ hỏi:

 

“Có phải rất khó chấp nhận?”

Lộ Tuệ Tuệ không trả lời.

Bùi Chi Hành nói: “Họ hoàn toàn không ngờ em và Lộ Niên Niên sẽ thế này.”

“…”

Lộ Tuệ Tuệ mở miệng, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.

Thật ra cô muốn nói, chú hai của nguyên chủ là kẻ biến thái, nhưng cô phải công nhận, nếu không phải vì nguyên chủ không chịu đựng được khiến mình trời xui đất khiến đến nơi này, kế hoạch của chú hai cô đã thành công.

Bởi vì trong tiểu thuyết, Niên Niên và Tuệ Tuệ đã sụp đổ, thành kẻ thù, sau đó c.h.ế.t đi như một bia đỡ đạn.

Mà Lộ Cảnh Sơn cũng bị đả kích lớn, không thể tỉnh táo lại nữa.

Chính vì thế, Lộ Tình Hoạ mới được tác giả mang ra, trở thành nữ chính tiểu thuyết nguyên tác.

Lộ Tuệ Tuệ đọc đến đây tức không thôi.

Nhưng khi cô đọc tiểu thuyết, trong đó không viết người đứng sau ra lệnh bắt cóc cô là chú hai cô.

“Tuệ Tuệ.”

Bùi Chi Hành nhìn cô:

“Đang nghĩ gì vậy?”"

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Bùi Chi Hành:

“Ông ta đã thừa nhận toàn bộ chuyện này?”

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Chứng cứ ở đó, ông ta không thể phủ nhận.”

Thậm chí, Bùi Chi Hành vừa nhận được tin, lúc bố của Lộ Tình Hoạ bị cảnh sát đưa đi, Lộ Cảnh Sơn tới chất vấn ông ta tại sao lại làm vậy.

Ông ta kể lại tất cả mọi chuyện với Lộ Cảnh Sơn, cười lớn nói:

“Anh!! Anh không cảm thấy như vậy rất sảng khoái à? Nhìn anh tức giận như vậy, tôi thấy sướng lắm!”

Ông ta điên rồi.

Ông ta không cam tâm cứ mãi bị Lộ Cảnh Sơn đè đầu, ông ta đã bị thù hận và sự ghen ghét che mắt lâu rồi.

Nghe Bùi Chi Hành nói xong, Lộ Tuệ Tuệ nghẹn ngào nói:

“Ông ta điên rồi.”

Sự thật đúng là vậy.

Bố của Lộ Tình Hoạ điên từ lâu rồi, tinh thần ông ta cố chấp tới cực điểm, đầu như có lỗ thủng rất to.

“Vậy sau đó xử lý thế nào?”

Bùi Chi Hành nhìn cô:

“Cả đời này ông ta đừng hòng ra tù.”

Cho dù Lộ Cảnh Sơn đồng ý, anh cũng sẽ không thả người. Với cả, chuyện xấu bố Lộ Tình Hoạ làm không chỉ chuyện này thôi đâu.

Mỗi một chuyện ông ta làm cũng đủ để ông ta ở trong tù đến cuối đời.

Mà mẹ của Lộ Tình Hoạ là đồng loã nên cũng như nhau. Có lẽ tội bà ta không nghiêm trọng như vậy nhưng trong vòng mười năm, Bùi Chi Hành sẽ không để bà ta ra ngoài.

Còn về Lộ Tình Hoạ, sau khi biết bố mẹ đều xảy ra chuyện, cô ta quỳ trước mặt Lộ Cảnh Sơn, cầu xin ông tha cho họ.

Lộ Cảnh Sơn không đồng ý nhưng vẫn còn chút tình cảm, ông sắp xếp người đưa Lộ Tình Hoạ ra nước ngoài, cắt toàn bộ nguồn kinh tế của cô ta, để cô ta sống cả đời dưới sự kiểm soát, vĩnh viễn không thể về nước.

-

Mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống xung quanh Lộ Tuệ Tuệ long trời lở đất.

Cô không ngờ Lộ Cảnh Sơn làm việc nhanh như vậy.

Chẳng trách vừa nãy Lộ Cảnh Sơn đến đây, sắc mặt suy sụp, dáng vẻ như bị đả kích lớn. Đổi lại là ai gặp phải chuyện này, biết bản thân bị em trai ruột mình hận đến mức độ đó, có lẽ rất khó chấp nhận được.

Lộ Tuệ Tuệ còn muốn nói thêm gì đó, Bùi Chi Hành nói:

“Mọi chuyện cũng kể cho em rồi.”

Anh hỏi:

“Nghỉ ngơi được chưa?”

“…”

Chút thương cảm của Lộ Tuệ Tuệ bị Bùi Chi Hành dập tắt.

Cô không nói nên lời, lén nhìn sang một bên:

“Em muốn chơi điện thoại một lát được không?”

Bùi Chi Hành: “… Anh có thể từ chối không?”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt:

“Đừng từ chối mà, nhé?”

Cô làm nũng:

“Mấy ngày nay mỗi tối em chín giờ là đi ngủ, giống như heo vậy, em cũng mất liên lạc với thế giới luôn rồi.”

Sợ cô xem điện thoại lâu quá sẽ chóng mặt, Bùi Chi Hành vô cùng tuân thủ lời bác sĩ, hoàn toàn không đưa điện thoại cho cô.

Bùi Chi Hành nghe cô nói mà nghẹn.

Anh không nói nên lời, sờ xương chân mày:

“Quá đáng vậy hả?”

“Đúng đó.”

Lộ Tuệ Tuệ chu môi:

“Sếp Bùi.”

Cô nắm ngón tay Bùi Chi Hành chơi đùa:

“Được không?”

 

Bùi Chi Hành rũ mi, chăm chú nhìn những ngón tay ngọc của cô.

Thật ra ngón tay của Lộ Tuệ Tuệ cũng rất đẹp, trắng trẻo, thon dài, mềm như không xương.

Rõ ràng không phải người cuồng tay nhưng nhìn nó, không hiểu sao những suy nghĩ không lành mạnh lại xuất hiện trong đầu anh.

Bùi Chi Hành dời mắt, thầm mắng mình không phải người.

Anh ‘khụ’ một tiếng, mới lần nữa nhìn má cô.

“Chơi thì được.”

Bùi Chi Hành nhẹ nói:

“Mười phút thôi đó.”

Lộ Tuệ Tuệ miễn cưỡng đồng ý:

 

“Được thôi.”

Cô nói:

“Chỉ mười phút cũng được.”

Cô nhìn nhìn xung quanh:

“Sao Niên Niên còn chưa quay lại vậy?”

Lúc Lộ Tuệ Tuệ hỏi Bùi Chi Hành những chuyện kia, Hứa Lễ đã đến đây.

Lộ Niên Niên ồn ào nói phòng bệnh quá buồn chán, Hứa Lễ đẩy cô ấy ra ngoài hóng gió.

Nãy giờ cũng nửa tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại.

Nghe chuyện này, Bùi Chi Hành không lên tiếng.

Nói thật, anh hi vọng Hứa Lễ dẫn Lộ Niên Niên hóng gió cả đêm luôn.

Bỗng dưng, Lộ Tuệ Tuệ chú ý thấy biểu cảm anh thay đổi.

Cô đưa tay ra, chọt má Bùi Chi Hành:

“Sếp Bùi, có phải anh không thích em và Niên Niên ở chung phòng không?”

Bùi Chi Hành hơi khựng lại, nhìn cô:

“Em thấy sao?”

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười:

“Em thấy anh không muốn.”

Bùi Chi Hành thản nhiên thừa nhận.

Quả thật là không muốn.

Lộ Niên Niên quá dính người.

Nhưng bạn gái anh là chị gái cuồng cưng chiều em gái, trong mọi việc em gái là lớn nhất.

Dù đã buồn ngủ mắt díp lại rồi, cô vẫn sẽ rầm rì trả lời câu hỏi của Lộ Niên Niên.

Ban ngày, Bùi Chi Hành thường ở đây trông nom, Lộ Tuệ Tuệ còn yêu cầu Bùi Chi Hành, nhờ anh rửa trái cây cho Lộ Niên Niên, nhờ anh rót nước cho Lộ Niên Niên, vâng vâng.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vào mắt anh, thắc mắc không thôi:

“Tại sao vậy, anh không thích Lộ Niên Niên thật à?”

“Không phải không thích.”

Bùi Chi Hành nói:

“Em ấy ở đây không tiện.”

Ban ngày anh ở đây trông nom, nhưng buổi tối vì Lộ Niên Niên ở đây, Bùi Chi Hành không thể ngủ lại phòng họ.

Lộ Tuệ Tuệ còn chút di chứng sau chấn thương não nên nhất thời chưa phản ứng lại được:

“Không tiện chỗ nào?”

Bùi Chi Hành im lặng vài giây, dưới cái nhìn của Lộ Tuệ Tuệ, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, anh không nhịn nữa, mút mát môi cô, giọng khàn khàn nói:

“Đã hiểu chưa?”

“…”

Trong phòng bệnh tĩnh lặng.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, lòng cô khẽ d.a.o động.

Cô không phải thẳng nữ nên đương nhiên hiểu ý Bùi Chi Hành.

Trong khoảng thời gian này, ban ngày anh ở bệnh viện với cô.

Buổi tối anh sẽ đợi cô ngủ, đảm bảo cô không có nhu cầu gì rồi mới lặng lẽ rời đi.

Mỗi buổi sáng khi Lộ Tuệ Tuệ thức dậy thì Bùi Chi Hành đã quay lại.

Nếu không phải cô biết anh ngủ gần bệnh viện, suýt chút nữa Lộ Tuệ Tuệ tưởng rằng cả đêm anh không hề rời đi.

Cũng giống như chính cô, người đàn ông này cũng là lần đầu yêu một người, anh không biết nhiều chiêu trò, cũng không thường xuyên nói những lời ngon ngọt nhưng Lộ Tuệ Tuệ biết anh yêu cô nhiều thế nào.

Bùi Chi Hành cụp mắt, nhìn mặt cô trầm tư, không nhịn được lại sờ lên môi cô.

“Em đang nghĩ gì đó?”

Lộ Tuệ Tuệ giơ tay lên, vòng qua cổ anh, nhỏ giọng nói:

“Em sẽ ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa.”

Bùi Chi Hành ngẩn ra.

Lộ Tuệ Tuệ chủ động cọ đôi môi mềm mại lên cằm anh, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Bùi Chi Hành, cô ngại ngùng mím môi dưới nói:

“Em… muốn tách khỏi Niên Niên.”

Bùi Chi Hành: “Sau đó thì sao?”

Lộ Tuệ Tuệ hơi nghẹn họng, nghi ngờ anh cố tình hỏi.

Cô đã nói rõ vậy rồi mà còn hỏi?

Hai người im lặng nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ mơ hồ nói:

“Sau đó quay lại đoàn phim.”

Cô vẫn còn những cảnh quay ở trấn Khê Thủy, vì gần đây cô nhập viện nên Khổng Nghị Nhiên đã sắp xếp quay cảnh của Dụ Hạ trước. Sau khi bị cưỡng hiếp, cô bị bố mẹ nhốt trong nhà. Khi ở một mình, cô kiên quyết tìm cách gọi cảnh sát và kháng cáo lệnh bắt giữ.

Đáng tiếc đối phương một tay che trời ở trấn Khê Thủy, còn cô lẻ loi, không ai giúp đỡ.

Lúc này, cô gặp Phùng Diễm, người cũng đang khốn đốn như cô.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, khiến những người làm tổn thương họ phải nhận trừng phạt xứng đáng.

Bùi Chi Hành: “...”

Anh nhịn không được, vỗ nhẹ vào trán Lộ Tuệ Tuệ:

“Em chỉ muốn nói với anh chuyện này thôi à?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK