Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn.”

Ban đầu Lộ Tuệ Tuệ định đi về phía đó, nhưng lại bị ngăn lại.

Cô dừng lại, cầm loa phát thanh từ tay nhân viên an ninh, hô lên với mọi người.

“Đã khuya rồi, mọi người mau về nhà nghỉ ngơi đi, nhớ chú ý an toàn nhé.”

Fans trăm miệng trả lời.

“Vâng.”

“Tuệ Tuệ cố lên.”

Lộ Tuệ Tuệ cười.

“Chị sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi động viên các fans, Lộ Tuệ Tuệ và Nhạc Nhạc thấy tài xế đang chờ các cô ở ngoài cửa ra, là tài xế hay đi cùng Bùi Chi Hành.

“Cô Lộ.”

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, đưa hành lý cho ông ấy, thuận miệng hỏi.

“Là sếp Bùi bảo chú đến à?”

 

Tài xế gật đầu.

“Vâng, sếp Bùi đang chờ trong xe.”

Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.

Cô vô thức lấy điện thoại ra xem giờ, đã là một giờ sáng rồi, Bùi Chi Hành còn đến sân bay đón cô.

Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy rất bất ngờ, vốn khi cô nhìn thấy tin nhắn của Bùi Chi Hành, cô còn tưởng anh chỉ phái tài xế đến đón, còn anh không tới.

Hóa ra anh chia sẻ vị trí của mình chứ không phải chuyển tiếp tin nhắn của tài xế.

Đến cửa xe, Lộ Tuệ Tuệ dừng chân, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa ngồi vào.

Cô vừa mới lên xe liền thấy được người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, không phải là một Bùi Chi Hành mặc quần tây áo sơ mi, anh chỉ mặc một bộ đồ bình thường, đã vào thu, nên chỉ mặc thêm chiếc áo gió màu đen, nhìn đẹp trai vô bờ.

Nghe tiếng động, Bùi Chi Hành ngoảnh lại nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

 

Lộ Tuệ Tuệ giật môi, định nói chuyện, đột nhiên chú ý đến ánh mắt anh nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.

Bùi Chi Hành nhìn cô, xác định không bị thương, sắc mặt cũng vẫn tốt, mới lên tiếng.

“Sợ à?”

Lộ Tuệ Tuệ định nói không có, nhưng lời tới bên môi lại sửa thành.

“Một chút.”

Bùi Chi Hành nhíu mày, rũ mắt đánh giá cô.

“Sắp xếp một bác sĩ tâm lý cho em nhé?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”

Cô ngốc luôn.

“Vì sao lại cần bác sĩ tâm lý?”

Bùi Chi Hành: “Không phải sợ sao?”

Anh nhẹ giọng.

“Để bác sĩ đến nói chuyện an ủi em.”

Lúc này Lộ Tuệ Tuệ mới kịp phản ứng lại, không phải anh nghĩ cô tâm lý có vấn đề, mà anh chỉ sợ việc hôm nay khiến cô luẩn quẩn trong lòng, không ngủ được, sau đó có áp lực.

Cô nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối.

“Không cần đâu, tôi thấy mình vẫn ổn mà.”

Bùi Chi Hành hơi nghi ngờ nhìn cô.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Lộ Tuệ Tuệ chắc chắn nói.

“Thật sự không cần, tôi ổn thật.”

Bùi Chi Hành chỉ “ừ” một tiếng, không tiếp tục thuyết phục cô.

Trong xe bỗng nhiên im lặng.

Lộ Tuệ Tuệ nhắn cho Lộ Niên Niên một tin nhắn, sau đó mới quay sang Bùi Chi Hành.

“Bố tôi bảo anh đến đây à?”

Bùi Chi Hành nhướng mày.

“Cái gì?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Đón tôi ấy, bố tôi bảo anh đến đón à?”

Bùi Chi Hành không nói gì.

“Không phải.”

Lộ Tuệ Tuệ “ồ” một tiếng, lại im lặng.

“Đúng rồi.”

Cô chợt nhớ tới một việc.

“Lý Mặc có liên lạc với anh chưa?”

Bùi Chi Hành gật đầu.

“Liên hệ rồi.”

Anh nhìn Lộ Tuệ Tuệ.

“Ngày mai cậu ấy trở lại, việc bên Hải Thành, giải trí Tân Ảnh sẽ sắp xếp luật sư tiếp nhận sự việc, em có yêu cầu gì không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Ví dụ như?”

“Muốn xử lý người ném chai nước vào em thế nảo?”

Bùi Chi Hành nhìn cô.

“Em sợ quá nên choáng váng rồi à?”

Lộ Tuệ Tuệ phản bác.

“Có anh mới choáng váng ấy.”

Cô trầm ngâm một lát, rồi nói.

“Có hỏi được người đó vì sao ném em không?”

Bùi Chi Hành: “Nói rồi, bảo là không thích em thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Nói dối.”

Dù là không thích, người bình thường sẽ không làm ra việc có thể khiến bản thân có nguy cơ ngồi tù như thế.

Bùi Chi Hành nghe cô nói, buồn cười khẽ nhếch môi.

“Đúng là có chút.”

Anh nói.

“Cụ thể thế nào tôi sẽ phái người đi điều tra.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.

“Vậy sau khi có kết quả điều tra, lúc ấy tôi sẽ quyết định được chứ?”

Bùi Chi Hành: “Có thể.”

Hai người không tiếp tục đề tài này nữa.

Bùi Chi Hành không lên tiếng. Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu chuyện phiếm với Lộ Niên Niên, giục cô ấy đi ngủ. Nhưng cô còn chưa về đến nhà thì Lộ Niên Niên còn chưa yên tâm.

Hai chị em trò chuyện, Lộ Niên Niên hỏi.

[Bố cho người ra đón chị à?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Ừ.]

Lộ Niên Niên: [Chú Lưu à?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Không phải, là chú Từ.]

Lộ Niên Niên: [Bố lại có tài xế mới?]

Lộ Tuệ Tuệ: [… Là tài xế của Bùi Chi Hành.]

Lộ Niên Niên: [Là bố bảo tài xế của Bùi Chi Hành đi đón chị? Hay là Bùi Chi Hành bảo tài xế của mình đưa mình đi đón chị?]

Lộ Tuệ Tuệ không hiểu cô ấy quanh co lòng vòng như thế có gì khác nhau, trực tiếp nhắn lại.

[Là trường hợp sau.]

Lộ Niên Niên: [Em hiểu rồi, thôi em đi ngủ đây.]

Lộ Tuệ Tuệ: [?]

Lộ Tuệ Tuệ không hiểu sao vừa nghe đến người đi đón là Bùi Chi Hành thì cô ấy không muốn nói chuyện với cô nữa.

Suy nghĩ một lúc, cô nhắn lại.

[Em yên tâm rồi hả?]

Vừa nãy lúc cô giục Lộ Niên Niên đi ngủ, cô ấy còn nhắn lại cô ấy hiện giờ rất lo cho an toàn của cô, nhất định phải chờ cô về đến nhà vào được phòng rồi cô ấy mới đi ngủ.

Lộ Niên Niên: [Bùi Chi Hành đi rồi, thì em có gì mà không yên tâm nữa? Anh ấy chắc chắn không để chị bị thương.]

Lộ Tuệ Tuệ cứng lại, vẫn cố hỏi tiếp.

[Nhỡ đâu thì sao?]

Lộ Niên Niên: [Nhỡ? Thế thì anh ấy không muốn làm con rể nhà họ Lộ nữa rồi! Em và bố chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh ấy vào nhà chúng ta.]

Lộ Tuệ Tuệ: …

Kết thúc trò chuyện với Lộ Niên Niên, Lộ Tuệ Tuệ trộm hé mắt nhìn về phía Bùi Chi Hành, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Bùi Chi Hành đang nhìn cô.

Cô cứng đờ, ánh mắt trốn tránh hỏi.

“Mai anh có đi làm không?”

Bùi Chi Hành im lặng, nói.

“Mai là chủ nhật.”

 

Có là sếp cũng cần nghỉ ngơi.

Lộ Tuệ Tuệ: …

Cô đã quên, lại hỏi một câu ngốc nghếch rồi.

“Ồ.”

Cô gật gật đầu.

“Vất vả rồi.”

Bùi Chi Hành nghẹn lời, nhịn hồi lâu mới hỏi lại.

“Em thân với Hoắc Chính Khanh lắm hả?”

Lộ Tuệ Tuệ “A” một tiếng, hỏi lại.

“Sao vậy?”

 

Cô nhìn Bùi Chi Hành, kinh ngạc nói.

“Anh biết anh ấy à?”

Bùi Chi Hành mặt vô cảm.

“Không thân.”

Anh cụp mắt nhìn cô.

“Không thân như bọn em.”

Không hiểu sao, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy câu này của anh hơi quái quái.

Cô nghĩ một lúc, gật đầu nói.

“Cũng bình thường đi, con người thầy Hoắc không tồi, so với tưởng tượng của tôi thì gần gũi bình dị hơn, cũng rất chăm sóc giúp đỡ tôi.”

Tuy có hơi độc mồm độc miệng, nhưng về cơ bản là người tốt.

Hơn nữa rất có cá tính.

Bùi Chi Hành lên tiếng, giọng hơi lãnh đạm, nghĩ đến tương tác giữa hai người trong chương trình, lại nghĩ đến bức ảnh chụp chung đăng Weibo, giọng anh hơi nặng nề, chỉ thốt ra hai chữ.

“Phải không?”

Lộ Tuệ Tuệ không rõ nguyên nhân, gật đầu trả lời thật.

“Đúng vậy.”

Đúng là cô thấy thế thật.

“...”

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Bùi: Em nói thế là lễ phép đấy à?

Lộ Tuệ Tuệ: Lễ phép mà.

Thầy Hoắc: Tôi cảm thấy rất tốt rất tốt, cho tức c.h.ế.t anh đi!

Niên Niên: Không được bắt nạt chị em, bằng không bọn em không đồng ý cho anh làm con rể nhà họ Lộ đâu.

Tác giả: Cả bộ thảm nhất là Bùi Chi Hành, nhưng chỉ bây giờ thôi. Anh ấy thâm lắm á, mọi người đừng bị bộ dạng tội nghiệp hiện tại của anh ấy lừa nha.

Vì Lộ Tuệ Tuệ đã nói thế, Bùi Chi Hành không tiếp lời, cũng không nhắc lại việc của cô và Hoắc Chính Khanh nữa.

Đến cửa nhà họ Lộ, Lộ Tuệ Tuệ vừa xuống xe, anh cũng xuống luôn, giúp cô lấy hành lý.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Nhạc Nhạc dặn dò.

“Về đến nhà thì báo chị nhé.”

Nhạc Nhạc gật đầu.

Lộ Tuệ Tuệ lại quay ra chào tài xế.

“Chú Từ vất vả rồi ạ.”

Chú Từ mỉm cười đáp lời.

“Không có gì, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng.”

Bùi Chi Hành nghiêng đầu dặn dò.

“Đưa trợ lý trở về, chú cũng nghỉ sớm một chút, ngày mai không phải đi làm nghỉ ở nhà một ngày đi.”

Chú Từ kinh ngạc.

“Tôi thật ra vẫn có thể…”

“Không cần.”

Bùi Chi Hành nhẹ nhàng nói.

“Chú nghỉ ngơi cho tốt đi, mệt mỏi mà lái xe cũng không tốt.”

Chú Từ nghĩ một lúc thấy hợp lý, đáp lời.

“Vâng, vậy sếp Bùi cũng nghỉ sớm một chút.”

Bùi Chi Hành gật đầu.

Chú Từ lái xe đưa Nhạc Nhạc về nhà.

Nhìn xe đi rồi, Lộ Tuệ Tuệ mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình.

“Anh có muốn vào ngồi một lát không?”

Bùi Chi Hành nhìn chằm chằm cô một lát, uyển chuyển từ chối.

“Không cần.”

Anh giơ tay cầm lấy hành lý của cô, lạnh lùng nói.

“Đưa em tới cửa thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh xách vali hành lý mà nổi cả gân tay, định nhắc nhở anh rằng thật ra có thể dùng xe đẩy cũng được.

Nhưng nghĩ ngợi một hồi, lại nuốt xuống những lời định nói.

Cô không biết người khác có mấy sở thích kì quái hay không, nói ra có thể khiến người khác cảm thấy đó là sở thích ‘biến thái’, thế nhưng cô thì có.

Cô thích những người đàn ông có tay đẹp và mắt cá chân đẹp.

Bùi Chi Hành khi cầm hành lý của cô mà nổi gân tay có vẻ đẹp ốm yếu.

Da anh trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn trước sân, da thịt như được bao trùm trong ánh trăng m.ô.n.g lung, có cảm giác hơi trắng bệnh, vô cùng đẹp đẽ.

Lộ Tuệ Tuệ không dời mắt mà cứ thế nhìn chằm chằm hồi lâu, mãi đến tận cửa nhà, Lộ Cảnh Sơn mở cửa ra cô mới không nhìn nữa.

“Tuệ Tuệ.”

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Có ổn không?”

Lộ Tuệ Tuệ hoàn hồn, cười khanh khách nói.

“Bố ơi, con không sao.”

Cô nhìn Lộ Cảnh Sơn, nhẹ giọng nói.

“Con không có bị thương.”

Lộ Cảnh Sơn nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy là tốt rồi.”

Ông nghiêng đầu nhìn Bùi Chi Hành.

“A Hành, cháu vất vả rồi.”

Bùi Chi Hành đáp lại.

“Nên làm mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK