Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hằng năm ở đó đều b.ắ.n pháo hoa mừng năm mới.

Bùi Chi Hành không phản đối.

Lộ Niên Niên bị cuồng chị gái, chị gái nói gì cũng nghe theo răm rắp.

Hứa Lễ càng không có ý kiến gì.

Bốn người cứ thế cùng đi ra ngoài.

Lộ Niên Niên phấn khởi khoác lấy cánh tay của Lộ Tuệ Tuệ, tò mò hỏi:

“Chị, trước đây chị ăn tết như thế nào?”

Lộ Tuệ Tuệ nhớ lại cuộc sống của nguyên chủ:

“Ở nhà xem chương trình cuối năm thôi.”

Lộ Niên Niên: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừm.”

“Chị không đi ra ngoài chơi sao?”

“Ít lắm.”

Hai người đi đằng trước, Bùi Chi Hành và Hứa Lễ rảo bước theo sau.

 

Đi được một đoạn, Bùi Chi Hành hơi nhíu mày, nhìn sang người bên cạnh:

“Đạo diễn Hứa.”

Hứa Lễ gật đầu:

“Sếp Bùi.”

Bùi Chi Hành im lặng một lúc mới nhỏ giọng hỏi:

“Cậu đang chuẩn bị quay thể loại phim gì?”

Hứa Lễ ngẩn ra, không nghĩ tới Bùi Chi Hành sẽ hỏi mình chuyện này.

“Tôi đã từng xem phim của cậu.”

Phim đó là phim Lộ Tuệ Tuệ giới thiệu cho Bùi Chi Hành, ý tưởng rất tốt, quả thật có sự độc đáo và đặc sắc riêng.

“Ý tưởng phim rất tốt.”

 

Anh nói tiếp:

“Nếu cậu cảm thấy Tân Ảnh đáng tin, năm sau có thể bàn bạc với tổng giám đốc Quý của chúng tôi về ý tưởng cho bộ phim điện ảnh mới.”

Nghe anh nói vậy, Hứa Lễ trầm mặc, một lúc lâu sau mới đồng ý.

Anh ta đã không còn là Hứa Lễ trước đây nữa, lúc nào cũng từ chối sự giúp đỡ của người khác.

Đi đến chân núi, Lộ Niên Niên đã mệt bở hơi tai.

Cô ấy nhỏ giọng cằn nhằn:

“Sếp Bùi, anh gọi hỏi sếp Quý thử đi, xem anh ta có uống rượu không.”

Bùi Chi Hành nhìn sang:

“Muốn gọi anh ta đến làm tài xế phải không?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Lộ Tuệ Tuệ nghe cả hai nói vậy thì dở khóc dở cười:

“Nếu sếp Quý biết được âm mưu của hai người chắc sẽ khóc lên mất.”

Lộ Niên Niên xua tay:

“Sếp Bùi vẫn luôn bắt anh ta làm nô lệ như vậy mà.”

Lộ Tuệ Tuệ: “...”

Quả nhiên Quý Minh Tân không uống rượu, cũng chịu tới thật luôn.

Bốn người đi từ từ ven đường, sẵn tiện chờ anh ta tới đây.

Không bao lâu sau, Quý Minh Tân lái xe xuất hiện.

Sau khi nhìn thấy bốn người, anh ta sửng sốt:

“Không phải mọi người nói là muốn đi b.ắ.n pháo hoa à?”

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Đúng vậy.”

Quý Minh Tân chớp mắt:

“Vậy pháo hoa đâu?”

“Đi mua.”

“Thế xe mọi người đâu?”

Quý Minh Tân ngơ ngác.

Bùi Chi Hành hất cằm, chỉ vào xe anh ta.

Quý Minh Tân: “?”

Đã đến nước này, dù Quý Minh Tân có ngốc đến mấy cũng chầm chậm hiểu ra.

Anh ta nghẹn ngào, định nhấn ga chạy đi.

“Anh Minh Tân.”

Lộ Niên Niên nói:

“Tụi em đều uống rượu cả rồi. Lẽ nào anh lại nhẫn tâm nhìn tụi em bơ vơ rồi bỏ đi như vậy sao?”

Quý Minh Tân: “Anh nhẫn tâm mà.”

Lộ Niên Niên bị lời nói của anh ta làm cho đứng hình.

Lộ Tuệ Tuệ cười lớn:

“Sếp Quý, tôi và chị Dụ Hạ sắp hợp tác với anh trong tương lai đó. Anh có định thăm ban nhân viên của mình không?”

Quý Minh Tân: “...”

Hai bên giằng co một lát, Quý Minh Tân đành nói:

“Lên xe đi.”

Bốn người cùng lên xe.

Quý Minh Tân tự hỏi sao lúc Bùi Chi Hành gọi đến còn bảo anh ta lái chiếc xe có thể chở được năm sáu người cơ chứ.

Anh ta còn cho rằng nhiều pháo hoa quá nên cố tình vứt chiếc xe thể thao yêu quý ở nhà rồi lái chiếc xe hiện tại ra ngoài.

Kết quả hay quá, pháo hoa thì chẳng có mà người thì hơi nhiều.

Sau khi lên xe, Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn Bùi Chi Hành đang ngồi cạnh mình, nhỏ giọng hỏi:

“Anh nói gì mà sếp Quý lại đến đây vậy?”

Bùi Chi Hành mở wechat lên cho cô xem.

Lộ Tuệ Tuệ cứng họng, nhỏ giọng nói:

“Anh không sợ tôi lướt lên xem tin nhắn khác sao?”

“Em muốn xem thì cứ xem.”

Bùi Chi Hành dừng lại, nhìn cô.

“Tôi không có bí mật nào để giấu em.”

Vành tai của Lộ Tuệ Tuệ ửng đỏ, trong lòng cảm thấy người này cố ý.

Cô rũ mắt, cố gắng dời sự chú ý đặt lên tin nhắn trên điện thoại.

Xem xong, Lộ Tuệ Tuệ chợt cảm thông cho Quý Minh Tân.

Bùi Chi Hành nhắn tin cho anh ta, lời ít ý nhiều, câu đầu hỏi anh ta có uống rượu không, câu sau hỏi anh ta có muốn đi b.ắ.n pháo hoa không.

Lúc đầu Quý Minh Tân từ chối, sau đó lại hỏi bên Bùi Chi Hành đang có ai.

Bùi Chi Hành trả lời, muốn ai cũng có.

Rõ ràng câu này lừa gạt người ta còn gì.

Người Quý Minh Tân muốn, chỉ có mỗi Dụ Hạ mà thôi.

Tuy nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Không lâu sau, Quý Minh Tân dừng xe trước cửa của một khu dân cư.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn ra ngoài, bỗng kinh ngạc, thấy Dụ Hạ đi từ trong khu dân cư ra, đến bên xe họ.

Cô quay đầu nhìn Bùi Chi Hành:

“Anh gọi cho Dụ Hạ sao?”

“Không phải.”

Bùi Chi Hành nói:

“Là Quý Minh Tân gọi.”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt khó hiểu.

Bùi Chi Hành giải thích:

“Cả em và Lộ Niên Niên đều ở đây nên đương nhiên Quý Minh Tân có thể thuyết phục được người ta đi cùng rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ đột nhiên hiểu ra.

Bùi Chi Hành lừa Quý Minh Tân đến, Quý Minh Tân lại gọi cho Dụ Hạ, bởi vì Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên cũng ở đó, Dụ Hạ biết mình với Quý Minh Tân không phải ở riêng với nhau, đêm ba mươi tết cũng không có việc gì nên đồng ý đi cùng bọn họ.

Toàn âm mưu hết.

Lộ Tuệ Tuệ âm thầm cảm thán.

Quả nhiên, không có ông sếp nào đơn thuần ngốc nghếch.

Nơi b.ắ.n pháo hoa không quá xa nhưng cũng không gần lắm.

Mọi người dừng bên bờ sông xem người khác đốt pháo hoa, sau đó cũng tự mua pháo hoa rồi đến nơi được phép bắn.

Lộ Tuệ Tuệ đứng trên đỉnh núi trơ trụi, cầm cây đũa thần trên tay.

Cô mỉm cười, đèn đường và đèn xe chiếu lên gương mặt tinh xảo của cô giữa màn đêm u tối, xinh đẹp đến ngẩn ngơ.

Đáy mắt Bùi Chi Hành lóe lên chút ý cười, yên lặng đứng bên cạnh cô.

Khi pháo hoa lớn vừa mua được b.ắ.n lên không trung, Lộ Niên Niên liền hô to.

“Chị, mau ước một điều đi.”

 

Tuy trẻ con nhưng Lộ Tuệ Tuệ vẫn làm theo, ước cho mình hai điều.

Hy vọng người thân bạn bè và bản thân mình đều bình an khỏe mạnh, hy vọng mọi người đều đạt được ước nguyện của mình, luôn vui vẻ hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc cô mở mắt ra, vừa hay va vào ánh mắt thâm thúy của Bùi Chi Hành.

Lộ Tuệ Tuệ hơi giật mình hỏi:

“Anh đã ước chưa?”

“Rồi.”

“Ước gì thế?”

Lộ Tuệ Tuệ tò mò.

 

Bùi Chi Hành nhướng mày:

“Nói ra có phải sẽ không linh nghiệm nữa không?”

“Hả…”

Lộ Tuệ Tuệ tiếc nuối:

“Hình như là vậy thật.”

Cô không hỏi lại nữa.

Bùi Chi Hành nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của cô, âm thầm cong môi.

Điều anh ước rất đơn giản.

Hy vọng được ở bên em, thích em, mỗi năm đều có em cạnh bên.

Ngày mùng một năm mới.

Cả nhà Lộ Tuệ Tuệ cùng đến nghĩa trang thăm Tô Từ.

Đến lúc xuống núi thì bắt gặp gia đình Bùi Chi Hành cũng đang đến.

Mỗi năm Nghiêm Tư Nhân đều đến thăm mộ Tô Từ, nhưng thời gian không cố định. Nhiều năm qua, hầu như nhà họ đều ở nước ngoài, phải đến tết Thanh Minh bà ấy mới có dịp về nước thăm mộ người chị em của mình.

Nhưng năm nay nhà họ ăn tết trong nước, sau khi rời giường, bà ấy thương lượng với Bùi Chấn một chút, cảm thấy mùng một đi thăm mộ cũng không có vấn đề gì, nhà họ vốn không kiêng kị những điều này, sau đó liền kéo nhau đến.

“Dì Nghiêm.”

Lộ Tuệ Tuệ gọi.

Nghiêm Tư Nhân nhìn cô cười:

“Con đang định về à? Bố con đâu?”

“Ở phía sau ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Bố con nói muốn trò chuyện với mẹ thêm mấy câu.”

Nghiêm Tư Nhân gật đầu:

“Vậy dì đợi thêm một lát rồi qua đó.”

Thăm mộ Tô Từ xong, họ cùng về.

Buổi chiều nhà họ Lộ đón không ít khách tới thăm, hầu hết đều là đối tác của Lộ Cảnh Sơn, mấy người phó giám đốc trong công ty cũng đến.

Ngày mùng hai, bởi vì ông bà ngoại của Lộ Tuệ Tuệ mất sớm nên cả nhà họ cũng không đi thăm hỏi ai, ở nhà nghỉ ngơi.

Ngày mùng ba, họ hàng nhà họ Lộ tới.

Lộ Tuệ Tuệ gặp lại thím hai với thím ba lần nữa.

Thím ba vừa thấy liền kéo cô nói chuyện phiếm như trước đây.

“Tuệ Tuệ à, gần đây con ở nhà thế nào? Có khỏe không?”

Bà ta nói:

“Thím ba có xem phim truyền hình con đóng rồi, diễn không tệ nha.”

Lộ Tuệ Tuệ đang định trả lời.

Thím ba lại nói:

“Nhưng có phải không nổi tiếng lắm không, hình như fans của con không nhiều bằng Niên Niên thì phải.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn thím ba, trả lời nhẹ nhàng:

“Thím ba, Niên Niên vào giới giải trí nhiều năm như vậy, fans đông hơn là chuyện bình thường thôi.”

Thím ba: “Ơ kìa, chẳng phải thím ba đang tiếc nuối cho con đó sao.”

Bà ta vỗ lên mu bàn tay của Lộ Tuệ Tuệ:

“Nếu Tuệ Tuệ của chúng ta lớn lên ở nhà này thì lượng fans cũng mấy chục triệu rồi.”

“Chắc là vậy ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ rất phối hợp nói thêm:

“Nhưng bây giờ tôiđã ở trong giới giải trí rồi, biết đâu vài năm sau fans cũng đột phá mấy chục triệu, như vậy không đáng vui mừng hơn sao?”

Thím ba không hiểu:

“Vì sao chứ?”

Lộ Tuệ Tuệ đáp lời:

“Cái này ấy hả, chờ tôi có mấy ngàn vạn fans rồi sẽ nói cho thím nghe nhé”

Thím ba: “?”

Bà ta bỗng nhiên cảm thấy mình bị chơi khăm.

Nói lung tung cùng thím ba một lát, Lộ Tuệ Tuệ mới ra sân hít thở không khí trong lành.

Họ hàng của nhà họ Lộ chẳng khiến người khác bớt lo chút nào.

Lộ Tuệ Tuệ không biết trước đây Lộ Niên Niên và Lộ Cảnh Sơn đã làm thế nào để chịu đựng những người này.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

“Tuệ Tuệ.”

Thì ra là Lộ Tình Họa.

Mấy ngày qua, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu, hơi mỉm cười:

“Chị Tình Họa.”

Nhìn gương mặt tươi cười của cô, Lộ Tình Họa liền cảm thấy chướng mắt, cô ta mím chặt môi, nghĩ đến lời dặn dò của Chu Tuệ Vân, cô ta cố gắng đè lửa giận của mình xuống, mỉm cười hỏi:

“Em ký hợp đồng với JMi chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK