Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Hứa Lễ nắm chặt rồi lại buông ra, anh hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:

"Tôi rất thích.”

Chỉ có điều, anh chưa từng ăn nó trước khi Lộ Niên Niên cho anh ăn, nên anh lừa cô.

Nói thật, Lộ Niên Niên không nghĩ tới Hứa Lễ sẽ xin lỗi mình.

Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

Câu xin lỗi này tưởng chừng như đã đến muộn màng, nhưng lại như không hề muộn.

Trong lúc nhất thời, Lộ Niên Niên không biết nên diễn tả nội tâm của mình như thế nào.

Cô và Hứa Lễ nhìn nhau giây lát, cụp mắt nhìn bột củ sen bày trên bàn, môi hé ra, cuối cùng vẫn ngậm lại.

Không có gì để nói và cũng không biết phải nói gì.

Hai người im lặng ăn xong bột củ sen.

Lộ Niên Niên đang muốn đứng dậy dọn dẹp, Hứa Lễ lên tiếng:

“Để tôi.”

Lộ Niên Niên hơi khựng lại, không từ chối nữa.

Lúc chuẩn bị cơm trưa, Lộ Niên Niên lo lắng dì Dương bận rộn một mình nên muốn đi giúp thì bị dì Dương từ chối.

Hứa Lễ ở bên cạnh nhìn, lên tiếng nói:

“Để con.”

Dì Dương nhìn anh:

“Con biết làm không?”

Hứa Lễ: "Biết ạ."

Lộ Niên Niên lên tiếng giễu cợt Hứa Lễ vài câu, cuối cùng vẫn không chịu nổi đứng ở một bên nhìn.

Cô không thể không thừa nhận, Hứa Lễ có giỏi.

Rất lâu về trước, Lộ Niên Niên đã biết Hứa Lễ biết nấu cơm, ngón tay anh rất đẹp, trắng gầy tinh tế, khớp xương rõ ràng, trông có phần nữ tính nhưng lại mạnh mẽ hơn con gái.

Vì đang ở trong phòng, Hứa Lễ đã cởi áo khoác, chỉ để lại một cái áo sơ mi mỏng manh, ống tay áo xắn lên hơn nửa, để lộ ra cổ tay yếu ớt.

Ánh mắt Lộ Niên Niên dừng tại đó vài giây, hờ hững rời đi.

Bữa cơm trưa này, cơ bản đều do là Hứa Lễ và dì Dương làm.

Thịt kho tàu mà Lộ Niên Niên thích ăn là Hứa Lễ làm. Lúc nếm thử, Lộ Niên Niên bị ánh mắt mong chờ của cả bàn nhìn, khẩu thị tâm phi nói:

“Bình thường.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, sau đó nếm thử nói:

“Chị cảm thấy ngon mà.”

Cô nhìn Hứa Lễ, cổ vũ:

“Mùi vị rất ngon.”

Cô nhìn Lộ Niên Niên, nói:

“Có điều tiếc là không có cả nạc cả mỡ.”

Cô hỏi Hứa Lễ:

“Tôi nghe dì Dương nói cậu cắt thịt, sao cậu tách nạc với mỡ ra vậy?”

Lộ Niên Niên: "..."

Bùi Chi Hành ở bên cạnh không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Hứa Lễ lại lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

“Thói quen thôi.”

Nghe được hai chữ “thói quen” này, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Lộ Niên Niên thu lại ánh mắt trước, mặt vô cảm nói:

“Chị, ăn cơm thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ: "... Ờ."

“...Ừm.”

Cô nhìn vẻ mặt không vui của Lộ Niên Niên, cong môi nói:

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”

Lộ Cảnh Sơn không tham gia vào những cuộc đấu võ mồm thỉnh thoảng xảy ra của hai chị em.

Ông vui cười hớn hở xem kịch.

Ăn một bữa cơm, những người khác rất vui, nhưng Lộ Niên Niên thì bình thường.

Ăn cơm xong, Hứa Lễ và Lộ Cảnh Sơn chơi cờ ở phòng khách.

Lộ Niên Niên vốn định chuồn đi lại bị Lộ Cảnh Sơn gọi lại, bất đắc dĩ tới bên cạnh xem đánh cờ.

Hứa Lễ và Lộ Cảnh Sơn đánh năm ván, ván nào cũng thua.

Thua đến nỗi Lộ Niên Niên nhịn không được phàn nàn:

“Kỹ thuật đánh cờ của cậu sao mà nát như thế?”

Nếu không phải lúc đầu anh cầm quân đẹp thì Lộ Niên Niên không muốn xem tiếp.

Hứa Lễ: "Ừm."

Lộ Niên Niên: "...?"

Còn 'ừm' nữa hả?

Lộ Niên Niên cạn lời một hồi lâu, quay mặt đi, nói:

“À, cậu khá thành thật đấy.”

Hứa Lễ không đáp lại.

Lộ Cảnh Sơn thấy hai người nói chuyện như học sinh tiểu học liền buồn cười.

Lộ Niên Niên ở bên cạnh xem một hồi, thật sự không có hứng thú gì, yên lặng chạy trốn.

Cô vừa đi, Hứa Lễ có chút không tập trung.

Lộ Cảnh Sơn nhìn Hứa Lễ với ý tứ sâu xa, gọi:

“Tiểu Hứa.”

Hứa Lễ đáp lời:

“Bác.”

Lộ Cảnh Sơn cười cười, ngón tay kẹp một con cờ màu đen, bình tĩnh nói:

“Đừng để ý, Niên Niên nhà bác đã bị chiều hư từ nhỏ rồi, tính tình có chút kiêu căng.”

Ông dừng lại:

“Nhưng tính kiêu căng này của con bé, nhà bác cũng không hy vọng con bé sẽ thay đổi, hy vọng con bé luôn như vậy, nhà bác thích tính cách kiêu căng này của con bé.”

Lộ Cảnh Sơn không nói rõ, nhưng Hứa Lễ là người thông minh.

Anh trầm mặc một lát, hơi gật đầu, nói:

“Con biết.”

Tính cách Lộ Niên Niên như thế nào, anh đã biết từ lâu.

Lộ Cảnh Sơn cười, gật đầu nói:

“Xem ra con cũng không còn tâm tư đánh cờ, ra ngoài đi dạo đi.”

Hứa Lễ cười nhạt:

“Xin lỗi bác.”

Lộ Cảnh Sơn khoát tay, ông hiểu rõ thanh thiếu niên nên không để ý chút nào.

Buổi tối, nghĩ tới Hứa Lễ chỉ có một mình, Lộ Cảnh Sơn giữ anh ở lại ăn cơm.

Lộ Niên Niên cả buổi chiều không nói chuyện với Hứa Lễ, ăn cơm cũng ít nói.

Ăn cơm xong, Lộ Cảnh Sơn bắt bốn người trẻ ra ngoài chơi.

Họ cũng rất nghe lời, không ở nhà xem xuân vãn với ông, ra ngoài “hẹn hò”.

Tất nhiên Lộ Niên Niên không thừa nhận mình hẹn hò với Hứa Lễ, nghiêm túc hẹn hò chỉ có Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành.

Họ ra ngoại ô bắn pháo hoa.

0 giờ lúc cầu nguyện, bên cạnh Lộ Niên Niên có một người đang đứng.

Khi cô ước xong, mở mắt ra thì thấy Hứa Lễ ở cạnh cô.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, cô vừa khéo nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Hứa Lễ.

Trong khoảnh khắc, trong mắt cô và anh đều dường như có sao băng lóe lên.

-

Sau năm mới, Lộ Niên Niên bắt đầu bận rộn.

Cô tuy lười nhưng đã sắp xếp không ít công việc, đặc biệt là cô vẫn nhớ trọng trách mình phải nuôi chị nên đã nhờ chị Trân tăng thêm không ít việc cho bản thân.

Có điều, Lộ Niên Niên phát hiện ra một chuyện rất kỳ diệu.

Bất luận là ở Lộc Thành hay là thành phố khác, tham gia hoạt động hay bữa tiệc nào thì cô đều có thể gặp được Hứa Lễ.

Một hai lần có thể nói là trùng hợp, nhiều lần thì cô không thể không nghi ngờ Hứa Lễ có phải định làm gì mình hay không.

Bởi vì chuyện này, cô còn nghiêm túc thảo luận với chị Trân một phen.

Nghe cô nói xong, chị Trân trầm mặc nói:

“Vậy em cảm thấy Hứa Lễ muốn làm gì em?”

Lộ Niên Niên: "?"

Nhìn ánh mắt tò mò của chị Trân, cô chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói:

“Em có tiền.”

Cô nhỏ giọng thì thầm:

“Không phải bây giờ Hứa Lễ đang tìm nhà đầu tư cho bộ phim của cậu ta sao? Chị nói xem có khả năng này hay không...”

Lời còn chưa nói hết thì bị Uông Trân phủ nhận.

Chị ấy mỉm cười, đánh tỉnh nghệ sĩ của mình:

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

“Ò.”

Lộ Niên Niên hừ nhẹ:

“Vậy thì vì cái gì?”

Trợ lý ở bên cạnh quay đầu lại, nhìn về phía cô:

“Chị Niên Niên, sao chị không cảm thấy đạo diễn Hứa làm vậy là vì chị chứ?”

“...”

Lời này vừa nói ra, Uông Trân nở nụ cười.

Chị ấy gật đầu, vỗ tay nói:

“Chị cũng cảm thấy đạo diễn Hứa bởi vì Niên Niên chứ không phải những vật ngoài thân kia.”

Chị ấy nhìn Lộ Niên Niên, đánh giá.

“Niên Niên của chúng ta, đáng yêu ngọt ngào, tốt bụng, có tài ăn nói, biết diễn xuất, còn có thể làm nũng nữa. Đạo diễn Hứa thích em, sau đó lén lút theo đuổi em, đây không phải là chuyện bình thường sao?”

Lộ Niên Niên nghẹn họng.

Cô mở to hai mắt nhìn hai người, từ bỏ nói chuyện với bọn họ.

Cô không tin liên tiếp gặp Hứa Lễ như vậy là vì anh muốn theo đuổi mình. Cô còn lâu mới tin.

Tự tẩy não mình một hồi, Lộ Niên Niên đã thuyết phục được mình.

“Chúng ta đánh cược đi.”

Uông Trân đề nghị:

“Xem thử buổi tiệc tối nay có thể tình cờ gặp được đạo diễn Hứa ở buổi tiệc hay không nhé?”

Trợ lý Tiểu Thu: “Được, em cược có.”

Uông Trân: "Chị cũng cược có."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK