Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Lễ không lên tiếng, không đáp lại phản bác này của cô.

Lộ Niên Niên hơi bối rối, sờ chóp mũi nói:

“Lần tới cứ gọi thêm vài lần đi.”

Hứa Lễ: “Ừ, để lần sau.”

Lộ Niên Niên: "..."

“...”

Lần sau?

Câu trả lời gì đây?

Hai người xuống xe, đi vào khách sạn.

Lộ Niên Niên mím môi nhìn Hứa Lễ:

“Chắc là còn phòng trống nhỉ?”

Chỗ họ hẻo lánh, khách sạn không thể hết phòng được.

Hứa Lễ: “Đã làm thủ tục nhận phòng, chỉ cần lên ở là được.”

Lộ Niên Niên: “Làm trong lúc tôi ngủ à?”

Hứa Lễ gật đầu.

Lộ Niên Niên bĩu môi, cứ cảm giác mình ngủ một giấc mà đã bỏ lỡ nhiều thứ.

Cô sờ chóp mũi, tiến vào thang máy với Hứa Lễ.

Nhấn lầu của thang máy, Lộ Niên Niên quay đầu nhìn anh.

“Anh ở lầu mấy?”

Hứa Lễ: “Lầu ba, đưa em lên trước đã.”

Khách sạn này không cao lắm, tổng cộng có bảy tầng, Lộ Niên Niên ở lầu sáu.

Chính xác mà nói, đoàn làm phim bọn họ bao toàn bộ lầu năm và lầu sáu. Đây cũng là nguyên nhân cô hỏi Hứa Lễ ở lầu mấy, bởi vì cho dù thế nào, anh cũng không thể ở cùng một lầu với cô được.

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, không từ chối.

Hai người vào thang máy.

Giờ này, ngoài nhân viên lễ tân của khách sạn thì không còn người khác.

Trong thang máy yên lặng không một tiếng động, lúc hai người đi ra khỏi thang máy, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy truyền tới vì cách âm không tốt của khách sạn.

Tất nhiên còn có một số âm thanh hỗn loạn.

Lộ Niên Niên thích yên tĩnh, phòng của cô cuối hành lang, không có người đi ngang qua.

Đến trước cửa, cô lấy thẻ phòng ra.

Đẩy cửa ra, Hứa Lễ để cô bật đèn lên.

Bật đèn lên, căn phòng được bao trùm bởi ánh sáng, rộng rãi thoáng mát lại dễ chịu.

Hứa Lễ quan sát một lượt, rồi nhìn sang cô:

“Đi ngủ sớm một chút, nhớ phải khóa trái chốt cửa.”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Hứa Lễ hơi dừng lại.

“Ngủ ngon.”

Lộ Niên Niên tiếp tục gật đầu.

Hứa Lễ nhìn cô như thế này, không biết nên nói cái gì.

Anh trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

“Tôi về trước đây.”

“Ừm.”

Hứa Lễ nhìn cô trong giây lát, quay người đi ra ngoài.

Bỗng chốc, Lộ Niên Niên gọi anh lại:

“Hứa Lễ.”

Hứa Lễ quay đầu.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang đã tắt lại sáng lên.

Lộ Niên Niên ngước mắt nhìn về phía anh, đôi mắt trong suốt, ngập nước phản chiếu khuôn mặt lúc này của anh. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, môi giật giật, cuối cùng không nhịn được, hỏi thẳng:

“Cậu có ý gì?”

Hứa Lễ khẽ ngẩn ra, không hiểu ý cô.

Lộ Niên Niên mím chặt môi:

“Những hành động gần đây của cậu là sao?”

Hứa Lễ hiểu ra.

Anh đứng yên tại chỗ một hồi, hít sâu rồi đến gần cô.

“Niên Niên.”

Lộ Niên Niên không đáp lời.

Hứa Lễ nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng hỏi:

“Đã muộn mất sáu năm rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, em có thể cho tôi một cơ hội không?”

Anh ngừng lại, nói nhỏ:

“Cơ hội theo đuổi em, được không?”

“Cậu còn biết đã muộn sáu năm.”

Lộ Niên Niên cầm nắm cửa, nhìn về phía anh:

“Cậu cảm thấy nếu tôi muốn ăn một món gì đó mà tận sáu năm sau mới có thể ăn, vậy tôi còn muốn ăn nó nữa không?”

Hứa Lễ thu mắt lại, môi giật giật, không nói được chữ nào.

Lộ Niên Niên nhìn dáng vẻ suy sụp của anh, có chút không đành lòng.

Cô khẽ cắn môi, giọng nói nghẹn ngào:

“Tại sao… sáu năm rồi mới hỏi?”

Hứa Lễ: “Xin lỗi.”

Trừ xin lỗi ra anh không biết nên nói gì.

Lộ Niên Niên nhìn anh:

“Cậu từng từ chối tôi.”

Cô ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

“Tôi chỉ muốn một câu trả lời.”

Hứa Lễ rũ mắt.

“Em nói đi.”

Lộ Niên Niên: “Lúc tốt nghiệp cấp ba tôi tỏ tình với cậu, khi đó cậu từ chối tôi, là thật sự là không thích tôi sao?”

Lúc đó câu trả lời của Hứa Lễ là không thích cô, anh tạm thời không muốn yêu đương.

Nhưng Lộ Niên Niên chưa từng tin điều đó.

Cổ họng Hứa Lễ hơi chát, có loại khó chịu không nói được.

Nhìn vào hai mắt Lộ Niên Niên, anh không thể nói ra những lời lừa gạt cô được nữa. Anh lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Không phải."

“Khi đó…”

Hứa Lễ nói từng câu từng chữ.

“Tôi lừa em đấy.”

Lộ Niên Niên cảm thấy có lúc Hứa Lễ thật tàn nhẫn.

Sáu năm trước, anh đã từ chối cô, mà bây giờ...

Khi đó anh nói dối, từ chối cô, nói không thích cô, cũng không muốn yêu đương gì. Nhưng bây giờ, anh lại nói với cô, khi đó anh lừa mình, không phải anh không muốn yêu đương với cô.

Ngược lại, Hứa Lễ rất muốn.

Rất muốn, rất muốn.

Chỉ là Lộ Niên Niên năm đó quá tốt đẹp, khi đó anh không xứng với cô.

Lộ Niên Niên ngước mắt nhìn anh:

“Tại sao?”

Hứa Lễ há miệng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm anh, từng bước từng bước tới gần.

“Rất khó trả lời sao?”

Cô nói.

“Câu trả lời này, chắc hẳn cậu đã nghĩ sáu năm rồi, nó không khó đọc thành lời đâu nhỉ.”

Hứa Lễ nhìn cô.

“Nhất định phải biết ư?”

“Đúng.”

Lộ Niên Niên nói:

“Cậu không nói, sao tôi cân nhắc có nên cho cậu một cơ hội bồi thường hay không được?”

Trước khi đưa ra quyết định này, Lộ Niên Niên suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, cô buông tha bản thân, cho bản thân cơ hội cuối cùng, cũng cho Hứa Lễ một cơ hội, thử xem cuối cùng có thể đến bên nhau không.

Lộ Niên Niên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định cho bản thân một cơ hội.

Nhưng điều kiện tiên quyết là câu trả lời mà Hứa Lễ đưa ra phải làm cô hài lòng.

Cô rất cố chấp với mấy chuyện nhỏ kiểu vậy, cố chấp đến đáng ghét.

Hứa Lễ trầm mặc.

Tại sao từ chối Lộ Niên Niên, Hứa Lễ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng, anh lại cảm thấy nói ra thì lại thành ra vẻ. Anh không muốn giả vờ đáng thương.

Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm anh, thấp giọng hỏi:

“Rất khó trả lời sao?”

Hứa Lễ: “Không khó.”

Anh lại mở miệng, giọng nói có chút trầm và khàn:

“Trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào."

Lộ Niên Niên rũ mắt, đại khái biết anh đang suy nghĩ gì, cũng biết tính cách của con người này.

Cô mím môi:

“Vậy tôi hỏi, cậu trả lời.”

Hứa Lễ: “... Được.”

Lộ Niên Niên suy nghĩ một hồi, nghiêng người:

“Vào rồi nói chuyện.”

Cô cứng rắn nói.

“Đứng ở cửa sẽ ồn tới phòng bên cạnh.”

Hứa Lễ cười khẽ, đồng ý:

Vào phòng, hai người ngồi đối mặt nhau, Lộ Niên Niên bị Hứa Lễ nhìn, cô cảm thấy ánh mắt của anh không hiểu sao có phần áp bức, cô không thích.

Vì để bản thân khí thế hơn, Lộ Niên Niên ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn Hứa Lễ cách đó không xa.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lộ Niên Niên mím môi, khẽ hỏi:

“Cậu vừa nói, lúc học cấp ba lừa tôi, ý là...”

Cô nói từng câu từng chữ một:

“Khi đó cậu thích tôi hả?”

Hứa Lễ nhìn vào mắt của cô, nói rõ:

“Đúng.”

Mi mắt Lộ Niên Niên run lên.

“Tôi nghe bạn học nói, cậu học Đại học B?”

Hứa Lễ: "Ừm."

“Vậy chuyện cậu ra nước ngoài...”

“Năm ba đại học làm sinh viên trao đổi.”

Hứa Lễ nói cho cô.

Lộ Niên Niên gật đầu.

“Tôi nghe người ta nói...”

Cô chần chừ một lúc, sợ chọc ngoáy vào chuyện buồn của Hứa Lễ, đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào, Hứa Lễ tiếp lời cô.

“Muốn hỏi bà nội của tôi?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

“Nếu khó nói thì có thể không cần nói.”

“Không khó.”

Hứa Lễ nói cho cô.

“Bà mất vào năm tôi lên năm hai đại học.”

Cũng bởi vì bà nội mất, Hứa Lễ mới chấp nhận điều kiện làm sinh viên trao đổi và đi nước ngoài. Chuyên ngành ban đầu anh học không phải là đạo diễn, ra nước ngoài mới đổi chuyên ngành.

Lộ Niên Niên: “Nén bi thương.”

Hứa Lễ: “Tôi biết.”

Chuyện đã qua lâu rồi, buồn cũng vô dụng. Hứa Lễ nghĩ lúc bà rời đi không hề bị ốm đau dày vò, như vậy cũng rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK