Ngay lúc đang lướt xuống, Hạ Lỵ gọi điện đến:
“Em vẫn chưa ngủ hả?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Dạ chưa.”
Hạ Lỵ mỉm cười:
“Em nên đi ngủ sớm một chút, nhưng cũng may là hôm nay em chưa ngủ, chị có chuyện muốn nói với em.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Chị nói đi ạ.”
“Lúc trước vì em bận bịu đóng phim, sau đó còn nhập viện nên bên phía "Vì sao lấp lánh" đã tìm người khác đảm nhận, nhưng họ sẽ ghi hình cho đêm bán kết trong vài ngày tới, họ muốn mời em đến tham gia, em có muốn đi không?”
Trước đây Lộ Tuệ Tuệ đã ký hợp đồng xong xuôi, nhưng vì gặp tai nạn nên cô không thể tham gia ghi hình được nữa. Tân Ảnh đã đứng ra để thương lượng và thảo luận với Ninh Thác, sau đó cử Ninh Thác đi.
Ninh Thác thay thế Lộ Tuệ Tuệ, tổ tiếc mục cảm thấy không lỗ vốn chút nào nên nhanh chóng đồng ý.
Tất nhiên lúc đó fan của Ninh Thác làm ầm ĩ lên, cảm thấy việc để Ninh Thác thay thế cho Lộ Tuệ Tuệ không thể nào chấp nhận được, địa vị của hai người trong giới không thể sánh ngang với nhau, Tân Ảnh cũng thật quá đáng.
Nhưng điều không ngờ là Ninh Thác trực tiếp đăng bài lên Weibo, nói mình đang rảnh rỗi, hơn nữa Lộ Tuệ Tuệ đã từng giúp đỡ anh ấy, giờ anh ấy giúp lại thì có làm sao?
Anh ấy còn hỏi ngược lại fan, tại sao mọi người lại nghĩ anh ấy sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ?
Từ lúc ra mắt đến nay, Ninh Thác đều tập trung đóng phim, hiếm khi tham gia chương trình tạp kỹ, đôi khi tham gia một vài talkshow là cùng.
Mỗi lần như thế fan đều nhón chân chờ đợi.
Khi thấy anh ấy hỏi vậy, fan hâm mộ tất nhiên cũng muốn bày tỏ những những nghĩ sâu kín của mình. Họ không phải không muốn, họ cực kỳ mong chờ đợi anh ấy xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ, làm gì có fan nào không muốn nhìn thấy idol cơ chứ.
Vì vậy, vụ việc đó nhanh chóng được giải quyết.
Hơn nữa, nhờ sự giúp đỡ của Ninh Thác, Tân Ảnh đã trao cơ hội làm gương mặt đại diện của một nhãn hàng cao cấp cho Ninh Thác. Quý Minh Tân đã đích thân đi đàm phán với nhãn hàng này, bởi lẽ người được hãng chỉ định ban đầu là sao hạng A của một công ty giải trí khác.
Tất nhiên mấy lời đó chỉ là do một account marketing nói mà thôi.
Không ai biết cơ hội đó là do Ninh Thác đồng ý tham gia "Vì sao lấp lánh", hay do anh ấy thực sự lợi hại, hay công ty vốn đã định trao tài nguyên đó cho anh ấy.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm vào lịch trình quay kế tiếp của mình, suy nghĩ rồi nói:
“Để ngày mai em hỏi ý đạo diễn Khổng rồi sẽ báo cho chị sau nhé?”
“Được.”
Hạ Lỵ nói tiếp:
“Bên kia vốn muốn hỏi thử, hy vọng em có thể tham gia để tăng nhiệt cho chương trình.”
Tất nhiên Lộ Tuệ Tuệ hiểu.
Cô cười nói:
“Chị giúp em cảm ơn họ vì còn nhớ đến em nhé.”
Hạ Lỵ nhướng mày.
“Không có gì đâu, à đúng rồi, chị gửi cho em thêm mấy kịch bản, có rảnh thì xem qua nhé.”
Lộ Tuệ Tuệ: “... Được ạ.”
Hạ Lỵ: “Phim điện ảnh hay truyền hình đều được, chỉ cần em thích thôi, tụi chị không bắt ép em.”
“Em biết rồi ạ.”
Hạ Lỵ không nhiều lời nữa, dặn dò cô đang lúc hè cẩn thận bị cảm nắng, sau đó cúp điện thoại.
Lộ Tuệ Tuệ nhận được kịch bản mà Hạ Lỵ gửi, lúc đang chăm chú xem thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mắt Lộ Tuệ tuệ sáng ngời, phóng như bay xuống giường chạy đi mở cửa.
Cô cúi đầu, đang muốn hỏi liệu có phải Bùi Chi hành hay không thì điện thoại nhận được tin nhắn của anh.
[Mở cửa đi.]
-
Cửa vừa mở ra, Lộ Tuệ tuệ ngửa đầu nhìn anh.
Cô mới vừa ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt ngập nước, nhìn có vẻ yếu đuối cần được yêu thương.
Gương mặt cô lúc không trang điểm vẫn rất xinh đẹp, dưới ánh đèn phòng càng thêm phần trắng trẻo nõn nà.
Bùi Chi Hành vừa nhìn thấy đã rung động.
Anh nghiêng người lách vào phòng, thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
Lộ Tuệ Tuệ lại ngáp một cái, giọng điệu bất giác trở nên hờn dỗi:
“Sao anh đến trễ thế?”
Cô làm nũng với Bùi Chi Hành.
Vừa dứt lời, cổ tay của cô bị người đàn ông nắm lấy.
Lộ Tuệ Tuệ còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô đã bị Bùi Chi Hành ôm lấy, đặt lên trên tủ giày.
Thiết kế của khách sạn rất tốt, ngay lối vào phòng có tủ riêng cho khách để giày, Độ cao tủ vừa phải, thích hợp với Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành.
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc nhìn Bùi Chi Hành:
“Anh…”
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông có chút nóng nảy không nhịn được, chuẩn xác cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng mềm mại của cô.
Anh đã suy nghĩ đến chuyện này ngay từ lúc nhìn thấy cô ở phim trường, lúc cô nghiêng mình hôn lên má anh.
Thế nhưng, do lúc đó phim trường có quá nhiều người nên Bùi Chi Hành đã kiềm chế mình lại.
Giờ đây trong phòng chỉ còn lại họ, Bùi Chi Hành cảm thấy mình không cần phải kiềm chế nữa, không cần phải đè nén những cảm xúc và dao động mãnh liệt đang dâng trào trong tâm trí của mình.
Anh dùng lưỡi cạy răng cô ra, len đầu lưỡi vào bên trong.
Mút, liếm và ngấu nghiến, nụ hôn sâu như chạm vào những rung cảm từ tận đáy lòng.
Đầu lưỡi luồn lách tới lui, ra ra vào vào.
Lộ Tuệ Tuệ chỉ vừa mới tắm xong, trên người rất thơm, thoang thoảng hương hoa linh lan nhàn nhạt hòa vào làn váy xanh, mang đến cảm giác dễ chịu đến lạ.
Bùi Chi Hành quấn lấy đầu lưỡi của cô, đi từ nóng nảy đến ôn hòa, tinh tế nhấm nháp từng chút một, như thể đang thưởng thức một món ngon khó cưỡng.
Đôi khi Lộ Tuệ Tuệ có cảm giác như mình đang bị đối phương cướp đi một thứ gì đó.
Anh cứ thế trao cho cô một nụ hôn thật sâu và mãnh liệt.
—
Lộ Tuệ Tuệ được anh ôm ngồi trên tủ giày, cơ thể bị đôi bàn tay rắn chắc khóa lại, cơ bản chẳng có cách nào nhúc nhích.
Ngoại trừ đáp lại nụ hôn nồng nhiệt kia thì Lộ Tuệ Tuệ không biết phải làm gì nữa.
Có lẽ do bị lời nói của cô trêu chọc quá mức nên đêm nay Bùi Chi Hành không hề nương tay chút nào khi hôn cô.
Lộ Tuệ Tuệ bị anh hôn đến mức khó thở, vô thức muốn trốn tránh, đôi tay lại không tự giác quấn lên cổ anh, thừa dịp anh không chú ý, cắn nhẹ lên đầu lưỡi của người đàn ông trước mặt.
Bùi Chi Hành đau đớn nên lùi lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Lộ Tuệ Tuệ thở hổn hển, hai má đỏ bừng, cô nhìn anh với đôi mắt còn ngân ngấn nước, giọng cô thều thào mềm mại:
“Em không thở được."
Cô đã từng nhận rất nhiều nụ hôn, nhưng đến mức không thở nổi như lần này thì vẫn còn lạ lẫm lắm.
Trông thấy bộ dạng của cô như vậy, trong lòng Bùi Chi Hành càng thêm ngứa ngáy.
Anh có chút mất tập trung, cúi đầu muốn tìm kiếm đôi môi của cô một lần nữa, dịu dàng mơn trớn môi cô.
“Tuệ Tuệ…”
Mặt Lộ Tuệ Tuệ đỏ như máu, mơ hồ đáp lại:
“Ừm.”
Bùi Chi Hành nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên nét cười.
Anh mang d.ục v.ọng đ.è x.uống, giọng khàn khàn:
“Ngày mai mấy giờ em phải đến phim trường?”
Lộ Tuệ Tuệ bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, ngơ ngác trả lời:
“Hình như là chín giờ.”
“...”
Bùi Chi Hành dừng lại một chút, sau đó lại cắn xuống môi cô.
Lộ Tuệ Tuệ bị cắn đau, nhíu mày nhìn anh.
Bùi Chi Hành hít một hơi thật sâu, ôm người trên tủ giày xuống, rảo bước đi vào phòng ngủ.
Lộ Tuệ Tuệ cũng không từ chối.
Cô vòng tay qua cổ anh, được anh bế lên giường.
Ngay lúc Lộ Tuệ Tuệ còn tưởng rằng sẽ có chuyện khác xảy ra thì Bùi Chi Hành đưa tay lên xoa tóc cô, giọng nói nặng nề:
“Anh đi tắm một lát, em mệt thì cứ ngủ trước đi.”
“...?”
Lộ Tuệ Tuệ ngây ngốc, ánh mắt từ trên đi xuống, lại từ dưới đi lên, cuối cùng dừng lại trên mặt anh.