Mục lục
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc đời anh đã có thêm một màu sắc.

Lộ Tuệ Tuệ cắn môi, thì thầm:

“Xạo.”

Rõ ràng sau khi quen biết cô, Bùi Chi Hành trở nên bận rộn hơn mới đúng.

Bùi Chi Hành khàn giọng, khẽ dỗ dành:

“Không có lừa em.”

“Ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Tối nay tôi tát Lộ Tình Họa một cái, ngày mai tôi lại lên hot search rồi.”

Bùi Chi Hành ngẩn người, hỏi cô:

“Có đau tay không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”

“Đánh cô ta tay đau không?”

Môi Lộ Tuệ Tuệ giật giật, buồn cười:

“Anh sao thế, đau cũng là cô ta đau mà.”

 

Cô là người đánh đó.

“Ừm, nhưng cô ta không liên quan tới tôi.”

Bùi Chi Hành nói:

“Tôi chỉ quan tâm em.”

Nghe anh thẳng thắn như vậy, Lộ Tuệ Tuệ ngại ngùng xoa lỗ tai:

“Anh học ở đâu vậy?”

“Hả? Học gì?”

Bùi Chi Hành nhướng mày, nói với người bên cạnh rồi lên xe:

Lộ Tuệ Tuệ: “Những lời dỗ ngọt làm người ta vui này này.”

Bùi Chi Hành cười:

“Có tác dụng không?”

 

“Một chút thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ miễn cưỡng nói:

Bùi Chi Hành: “Có tác dụng là được.”

Lộ Tuệ Tuệ mím môi.

Bùi Chi Hành đột nhiên lặp lại đề tài lúc nãy:

“Buổi tối muốn ăn gì?”

“Muốn ăn lẩu.”

Lộ Tuệ Tuệ rất không vui, cô đập cửa kính.

Bùi Chi Hành im lặng một lát, đồng ý:

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra:

“Được cái gì?”

Cô cười hỏi:

“Không lẽ bây giờ anh muốn mời tôi ăn lẩu? Tôi nói trước cho anh biết, tổ chương trình của chúng tôi không cho phép chúng tôi tiêu tiền của mình...”

Cô còn chưa nói xong, giọng Bùi Chi Hành truyền đến:

“Tôi đang đến khách sạn của em, em nói với tổ chương trình xem có thể xin nghỉ mấy tiếng được không?”

Anh dịu dàng nói:

“Tôi dẫn em đi ăn lẩu được không?”

Sau khi nói chuyện với tổ đạo diễn, tổ đạo diễn thấy không có vấn đề gì.

Mặc dù trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn, nhưng không dám hỏi chuyện này. Sau khi đảm bảo là có người tới đón cô, họ đồng ý ngay.

Trở lại phòng, cảm xúc của cô đã ổn định hơn rất nhiều.

Lộ Tuệ Tuệ cũng nói với họ rằng tối nay cô có chút việc phải ra ngoài vài tiếng.

Triệu Khả Nhi lo lắng nhìn cô:

“Em đi một mình à?”

“Không phải, có bạn tới đón em.”

Mạnh Kha tròn mắt, hỏi ngay:

“Nam hay nữ?”

Lộ Tuệ Tuệ cười, không trả lời.

Lê Mạn nhéo má cô ấy, nhìn Lộ Tuệ Tuệ:

“Chú ý an toàn, về sớm một chút.”

“Dạ vâng.”

Sau khi Bùi Chi Hành gửi tin nhắn đã tới dưới lầu, Lộ Tuệ Tuệ đi xuống.

Giang Húc đi theo, cụp mắt nhìn cô:

“Để tôi đưa cô xuống.”

“Không cần đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ cười nói:

“Chỉ cách có một chút, bạn tôi ở ngoài cửa.”

Giang Húc dừng lại, thấy cô kiên quyết, không miễn cưỡng nữa:

“Chú ý an toàn.”

“Biết rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm.”

Nhìn bóng dáng Lộ Tuệ Tuệ đi xa, Giang Húc đứng ở đầu cầu thang một hồi lâu mới xoay người về phòng.

-

Vừa ra khỏi cửa, Lộ Tuệ Tuệ đã thấy chiếc xe đỗ ở ven đường.

Bùi Chi Hành xuống xe, mặc một chiếc áo khoác tối màu đứng cạnh xe chờ cô.

Nghe tiếng động, anh sải bước đi tới.

“Bùi…”

Lộ Tuệ Tuệ còn chưa gọi tên anh, tay anh chạm vào má cô trước.

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ run lên, người cứng đờ.

Nương theo ánh sáng của khách sạn, ánh mắt anh nhìn cô sáng rực. Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, Bùi Chi Hành dùng ngón tay xoa nhẹ, giọng trầm thấp:

“Còn khó chịu không?”

“Hết khó chịu rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh, giả vờ bình tĩnh nói:

“Không phải muốn dẫn tôi đi ăn lẩu sao?”

Bùi Chi Hành nhìn cô chằm chằm, đồng ý:

“Đi thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ cụp mắt, nhìn anh nắm tay mình rất ư là tự nhiên, nhất thời không biết nên nói gì.

Cô mím môi, không gạt tay anh ra.

Lên xe, Lộ Tuệ Tuệ chào tài xế, tài xế là người Trung Quốc.

Cô nhìn qua rồi quay đầu hỏi anh:

“Anh tới đây có việc à?”

Không thể nào là đặc biệt tới thăm cô được.

Nghe vậy, Bùi Chi Hành cười:

“Tại sao không thể là đặc biệt tới thăm em?”

“...”

Lộ Tuệ Tuệ: “Anh không phải loại người này.”

“Lỡ như tôi phải thì sao?”

Bùi Chi Hành so đo với cô quá đi.

Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của anh, Lộ Tuệ Tuệ hơi nghi ngờ thật.

“Thật sao?”

Trùng hợp vậy sao?

Bùi Chi Hành giơ tay, búng trán cô:

“Qua đây bàn công việc.”

Nhưng thật ra chuyến công tác này không cần Bùi Chi Hành đi, giao cho phó giám đốc xử lý là được.

Chỉ là anh biết vừa khéo chương trình của Lộ Tuệ Tuệ ghi hình ở đây vài ngày nên đích thân tới.

Nhưng anh không nói vế sau.

Không hiểu sao, Lộ Tuệ Tuệ thấy hơi hụt hẫng, nhưng sau khi hụt hẫng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi.”

“Tốt cái gì?”

Bùi Chi Hành nhìn cô:

“Vui vì không phải tôi đặc biệt tới thăm em sao?”

Lộ Tuệ Tuệ nghe anh hỏi mà cứng họng.

“Tôi không có ý này.”

Cô cảm thấy nếu anh đặc biệt vì mình mà bay một chuyến tới đây thì quả là lỗ nặng, nhưng cô không biết với Bùi Chi Hành, đừng nói là đặc biệt bay một chuyến vì cô, cho dù là mười mấy chuyến, anh cũng thấy đáng giá.

Bùi Chi Hành không làm khó cô.

Anh cụp mắt, hỏi tình hình cụ thể giữa cô và Lộ Tình Họa.

Lộ Tuệ Tuệ không gạt anh, nói thật cho anh nghe.

“Cô ta còn quay nữa không?”

“Không biết.”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

“Có thể chị ta sẽ lấy lý do bị thương để rút khỏi chương trình.”

Nếu vậy thì không cần trả tiền vi phạm hợp đồng gì cả.

Pháp cũng là trạm cuối cùng trong phần du lịch nước ngoài của họ.

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Chuyện của cô ta, em muốn mình xử lý hay là tôi xử lý giúp em?”

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn anh:

“Chuyện của chị ta để tôi tự giải quyết, thay vào đó tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.”

 

“Em nói đi.”

“Anh có thể điều tra bố mẹ nuôi của tôi không?”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm túc nói:

“Tôi biết lúc trước anh và bố tôi đã điều tra bọn họ, nhưng tôi mong anh sắp xếp người điều tra một lần nữa, phải tỉ mỉ. Từ lúc bọn họ còn trẻ đến bây giờ, những người họ tiếp xúc, hoặc là về quê họ điều tra luôn, anh giúp tôi được không?”

Bên phía Lộ Cảnh Sơn nói hai chú của cô không có vấn đề, không tra được bất kỳ manh mối nào.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể bắt đầu từ bố mẹ nuôi của mình. Nếu như bọn họ cũng thật sự không có bất kỳ vấn đề nào, vậy cô không biết nên làm thế nào cho phải.

Cũng không biết tại sao, có lẽ trực giác của phụ nữ, cô luôn cảm thấy bố mẹ nuôi của cô không thể nào may mắn đến vậy được, tình cờ đi tới trại trẻ mồ côi, rồi lại tình cờ chọn cô và nhận nuôi cô.

Nếu là tình cờ, vậy thì tốt.

Nhưng nếu không phải, vậy chắc chắn có thể đào ra người phía sau bọn họ.

 

Bùi Chi Hành giật mình, đồng ý không chút do dự.

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ há miệng, đang muốn nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt đẹp trai trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bùi Chi Hành, còn có đôi mắt mang theo cảm xúc trấn an của anh.

Rất mê người.

“Cảm ơn.”

Lộ Tuệ Tuệ cố gắng thốt ra hai chữ.

Bùi Chi Hành ngẩng đầu lên, khẽ hỏi:

“Em phải khách sáo với tôi vậy sao?”

“... Nên nói mà.”

Cô biết, công cuộc điều tra sẽ tốn không ít nhân lực và tài lực nhưng ngoại trừ Bùi Chi Hành, cô không nhờ được ai nữa.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vào mắt anh, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thu hồi lời định nói.

Để lát nữa rồi nói.

Cô cố gắng tránh ánh mắt của người bên cạnh, chuyển đề tài.

“Chúng ta đi ăn lẩu ở đâu? Quán lẩu à?”

Bùi Chi Hành: “Không phải.”

Anh nói.

“Chỗ tôi ở.”

“...”

-

Bùi Chi Hành có nhà riêng ở Pháp.

Tập đoàn Kinh Thịnh cũng có khách sạn bên này nhưng anh ít khi đến khách sạn, quen đến nhà riêng của mình.

Gần đây Nghiêm Tư Nhân và Bùi Chấn đi du lịch Thụy Sĩ, Bùi Chi Hành không dẫn cô đến trang viên.

Lúc xuống xe, Lộ Tuệ Tuệ vô thức đánh giá căn nhà trước mắt một chút.

Không phải là một biệt thự rất lớn, trong sân trang trí rất đẹp, có rất nhiều hoa đẹp nhô ra từ trên tường, hoan nghênh khách đến nhà.

Lộ Tuệ Tuệ quan sát, đèn trong sân cũng rất độc đáo, rất đẹp.

Bùi Chi Hành nói cho cô biết, nơi này có một dì quét dọn, dì ấy rất thích trồng hoa, Bùi Chi Hành không quản chuyện này nên để dì ấy sắp xếp tuỳ ý.

“Người Trung Quốc sao?”

Bùi Chi Hành gật đầu:

“Ừm.”

Anh nói:

“Mẹ tôi tìm, rất tốt.”

Lẩu tối nay họ ăn cũng là dì ấy nấu.

Vừa tới cửa, Lộ Tuệ Tuệ đã ngửi thấy mùi lẩu.

Mặt cô đầy vui mừng, ánh mắt sáng ngời:

“Thơm quá.”

Chỉ khi nhìn thấy đồ ăn, Lộ Tuệ Tuệ mới giống như một đứa trẻ.

Bùi Chi Hành buồn cười, môi dưới khẽ cong:

“Mời.”

Lộ Tuệ Tuệ không hề khách sáo, nhấc chân vào trong.

“Cậu chủ đến rồi.”

Dì bước ra từ trong bếp, đang định lấy giày cho Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành đã khom lưng đặt xuống đất cho cô.

“Chào dì ạ.”

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu, nhìn khuôn mặt hiền lành tươi cười của dì ấy, tự giới thiệu:

“Con là Tuệ Tuệ.”

“Chào con.”

Dì ấy cười ha hả đáp lại:

“Vậy dì gọi con là Tuệ Tuệ nha.”

“Vâng.”

Lộ Tuệ Tuệ đi theo vào trong, không quên quan sát trang trí nhà Bùi Chi Hành.

Rất đặc sắc.

Không hổ là người kinh doanh khách sạn.

“Đi rửa tay trước đi.”

Bùi Chi Hành nhắc nhở cô.

Lộ Tuệ Tuệ: “... Ừm.”

Xem cô như trẻ con ấy.

Rửa tay xong, nồi lẩu cũng đã chuẩn bị xong.

Dì ấy dặn dò hai người rồi đi trước.

Dì ấy được Bùi Chi Hành tạm thời gọi tới nấu lẩu, vì nhà dì ở gần đây nên tối dì ấy cũng không ngủ lại.

Dì ấy đi rồi, Bùi Chi Hành nhìn người còn ngây ngốc:

“Muốn ăn gì trước?”

“Gì cũng được.”

Lúc này Lộ Tuệ Tuệ thật sự hơi đói.

Bùi Chi Hành biết thói quen của cô, gắp thịt bò và rau xanh cho cô.

Lộ Tuệ Tuệ nếm thử, mắt cong lên:

“Ngon.”

Quay chương trình du lịch cũng không tệ lắm, cũng sẽ được ăn no nhưng không ngon. Lộ Tuệ Tuệ thích ăn món Trung hơn, ngoại trừ món cơm cô nấu làm cô khá vui ra, những món ăn khác cô chỉ ăn vài miếng rồi thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK