Lộ Tuệ Tuệ giật mình, giương mắt nhìn Bùi Chi Hành.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Lộ Tuệ Tuệ chọc vào màn hình điện thoại hỏi.
“Anh nghĩ công khai sẽ tốt hơn sao?”
Bùi Chi Hành: “Rõ ràng là vậy.”
Lộ Tuệ Tuệ dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng thở ra nói.
“Nhưng đối với Niên Niên thì không tốt.”
“Sao lại không tốt?”
Bùi Chi Hành không hiểu, anh lặng lẽ nói.
“Có lẽ Lộ Niên Niên cũng không để ý đến chuyện này đâu. Hơn nữa, em là thiên kim thật của nhà họ Lộ, tin tức này không thể giấu mãi được, sớm hay muộn cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng.”
Nghe Bùi Chi Hành nói vậy, cô há miệng thở d.ốc, nhiều lần muốn nói lại thôi, cô thật sự không biết phải nói như thế nào.
Bởi vì đứng từ góc độ của Bùi Chi Hành, lời anh nói chẳng có gì sai cả.
Chẳng qua Lộ Tuệ Tuệ hơi lo lắng.
“Em sợ rằng sau khi mình công khai thân phận, em sẽ bị dân mạng gắn mác dù đã rất nỗ lực đấu tranh phải không?”
“Không phải.”
Lộ Tuệ Tuệ không sợ cái đó, bởi vì dù không công khai thì rất nhiều vai diễn cô nhận được đều bị dân mạng cho rằng có người đứng sau sắp xếp, có người đang bao nuôi cô.
Thực lòng mà nói, cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Có nguyên nhân là vì Lộ Niên Niên, cũng có nguyên nhân là vì bản thân cô. Có thể do thân phận này đến quá bất ngờ, cô lo sợ một ngày nào đó cái danh thiên kim nhà họ Lộ sẽ lại biến mất một lần nữa.
Từ giản dị đến xa hoa thì dễ, chứ từ xa hoa đến giản dị thì lại khó.
Cô sợ mình trèo cao té đau.
Có lẽ Bùi Chi Hành cũng hiểu được suy nghĩ của cô, anh nhìn cô rồi nói.
“Nếu em không muốn công khai thân phận cũng không sao cả.”
Anh dừng lại, nhìn vào mắt cô.
“Nhưng đối mặt với những người khiêu khích em, em có thể mạnh dạn làm bậy một chút cũng được.”
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ không nhịn cười.
“Làm bậy thế nào thì được?”
Bùi Chi Hành nhướng mày.
“Cái này tự em nghĩ đi.”
Lộ Tuệ Tuệ ngồi đối diện anh suy nghĩ một lúc, chợt cảm thấy buồn cười.
“Tạm thời nghĩ chưa ra.”
Bùi Chi Hành ngập ngừng, nhưng cũng không định nói gì cô.
Ăn lẩu cay xong, hai người sánh bước quay về.
Trên đường giờ đã vắng hơn, gió đêm thổi qua làm lòng người thoải mái. Rõ ràng đường về cách một khoảng xa, nhưng đi lại không thấy mệt chút nào.
Đến cửa nhà, Lộ Tuệ Tuệ dừng bước chân, quay đầu nhìn Bùi Chi Hành.
“Tới nơi rồi.”
Bùi Chi Hành “Ừm”, nhẹ nhàng nói.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Bùi Chi Hành lại liếc nhìn cô một cái.
“Ngủ ngon.”
“... Ngủ ngon.”
—
Mở cửa bước vào nhà, Lộ Tuệ Tuệ vừa nhìn lên đã thấy Lộ Cảnh Sơn đang dán sát vào cửa kính trong suốt.
Mí mắt cô giật giật, cô gọi.
“Bố?”
Lộ Cảnh Sơn quay lại.
Hai bố con nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ nhìn ra sân theo hướng ông ấy đang nhìn, vừa hay thấy được cổng sân.
Không hiểu sao, trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ.
Chẳng lẽ Lộ Cảnh Sơn đang… theo dõi cô và Bùi Chi Hành đi với nhau sao?
“Con về rồi.”
Lộ Cảnh Sơn ho khan, mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Sao không ra ngoài chơi với Bùi Chi Hành lâu chút?”
Lộ Tuệ Tuệ: “?”
Chơi cái gì?
Đối diện với đôi mắt cười tươi của Lộ Cảnh Sơn, Lộ Tuệ Tuệ khó lòng giãi bày.
Cô dở khóc dở cười.
“Con chỉ ra ngoài ăn khuya với anh ấy thôi mà.”
Lộ Cảnh Sơn gật đầu.
“Ăn khuya vui đấy, hai đứa ăn món gì?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Lẩu cay ạ.”
Lộ Cảnh Sơn: “...”
Ông ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ với vẻ khó tin.
“Ăn gì cơ?”
Lộ Tuệ Tuệ nhịn cười.
“Lẩu cay. Bố, có phải bố chưa từng ăn lẩu cay không?”
Lộ Cảnh Sơn quả thật chưa từng ăn món này, ông do dự hỏi.
“Có ngon không?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Con thấy khá ngon.”
Nếu không ngon, sao Bùi Chi Hành lại ăn một lần đã không thể quên, còn muốn đi ăn lần thứ hai.
Nghe Lộ Tuệ Tuệ nói vậy, Lộ Cảnh Sơn càng thêm tò mò.
“Vậy lần sau bố ăn thử xem.”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu.
“Được ạ.”
“À đúng rồi.”
Lộ Cảnh Sơn nhìn cô, thở dài nói.
“Lúc bố vừa đi làm về, trợ lý đã kể chuyện của con cho bố nghe.”
Lộ Tuệ Tuệ giật mình.
“Bố đừng lo lắng, chuyện đó con có thể lo được.”
Lộ Cảnh Sơn nhìn cô.
“Tuệ Tuệ, hay bố công khai thân phận của con nhé?”
Ông ấy nói.
“Đối với bố, Niên Niên rất quan trọng, nhưng con cũng vậy. Hai đứa đều là con gái của bố, bố không muốn con phải chịu những lời chỉ trích đó thêm một lần nào nữa.”
Đây là kết quả mà Lộ Cảnh Sơn đã cân nhắc cẩn thận. Ông đã muốn nói cho Tuệ Tuệ biết từ trước rồi, nhưng cô cứ bận rộn mãi, ông cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói.
Lộ Tuệ Tuệ giật mình, đây là người thứ hai nhắc đến chuyện này với cô trong đêm nay.
Cô im lặng hồi lâu mới nhìn Lộ Cảnh Sơn.
“Bố ơi, cứ thuận theo tự nhiên đi ạ.”
Lộ Cảnh Sơn sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
“Con chắc chứ?”
“Vâng ạ, không cần công khai, khi nào chuyện này bị lộ thì bị lộ thôi.”
Cô nói.
“Con sẽ bàn bạc với chị Hạ Lỵ, sau đó sẽ nói chuyện này với Niên Niên.”
Lộ Cảnh Sơn vội vàng đồng ý.
“Được rồi, được rồi! Chắc chắn Niên Niên sẽ không để ý gì đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười.
“Con biết.”
Cô chỉ đồng hồ.
“Không còn sớm nữa, bố nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được.”
Nhìn bóng lưng cô bước lên lầu, Lộ Cảnh Sơn thở phào.
Ông cứ nghĩ Lộ Tuệ Tuệ sẽ kiên quyết từ chối, còn nghĩ ra vô vàn lý do để thuyết phục cô, nhưng lại không ngờ cô đón nhận nhẹ nhàng như vậy.
Lộ Tuệ Tuệ đã đón nhận, mọi chuyện còn lại đều sẽ dễ xử lý hơn.
Sau một đêm náo loạn trên mạng, các fan của “Hắc Nguyệt Quang” vẫn nhất quyết phản đối Lộ Tuệ Tuệ đóng bất kỳ vai nào trong bộ phim, họ cho rằng Lộ Tuệ Tuệ không có nổi một điểm nào giống “Hắc Nguyệt Quang”, càng không thể diễn tốt vai này.
Sáng hôm sau, Hạ Lỵ và Nhạc Nhạc cùng đến đón cô.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Lỵ nhìn cô.
“Sắc mặt tốt nha, xem ra em nghỉ ngơi tốt nhỉ?”
Hôm nay Lộ Tuệ Tuệ buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một bộ vest đen thiết kế mạnh mẽ, eo đeo thắt lưng tô điểm.
Toàn thân toát lên vẻ hiên ngang mạnh mẽ, cực kỳ ngầu.
Nhạc Nhạc đã kinh ngạc thốt lên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ôi trời ơi! Chị Tuệ Tuệ, chị hợp mặc vest lắm!”
Lộ Tuệ Tuệ bật cười.
“Trông ổn không?”
Hạ Lỵ và Nhạc Nhạc đồng loạt gật đầu, đồng thanh nói.
“Rất ổn luôn.”
Hạ Lỵ nhìn cô.
“Lại đây, chị chụp cho em mấy tấm hình, để dành sau này làm tư liệu.”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười.
“Không phải hôm nay đi thử vai sao ạ?”
“Còn sớm mà, chụp mấy tấm ảnh thôi, không trễ được đâu.”
Lộ Tuệ Tuệ đành phải gật đầu.
Hạ Lỵ phải công nhận rằng thần thái trước ống kính của Lộ Tuệ Tuệ rất tốt, rõ ràng trước đây cô đã chụp không ít ảnh đẹp, nhưng một khi ống kính quay đến, toàn bộ cảm giác trên người cô thay đổi.
Ánh mắt cô sắc bén, trông giống hệt như một nữ CEO độc đoán.
Hạ Lỵ chụp xong, cảm thấy mỹ mãn nói.
“Nhìn em mặc như này, chị muốn đưa cho em kịch bản nữ chủ tịch lạnh lùng ghê.”
Lộ Tuệ Tuệ đáp.
“Được đấy ạ.”
Cô lại nói.
“Em muốn kiểu nữ chủ tịch lạnh lùng sánh đôi với mấy em trai xinh tươi, chị thấy thế nào?”
Hạ Lỵ: “...”
Chị ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ, bất đắc dĩ hỏi.
“Em không thích cường cường liên thủ à?”
“?”
Lộ Tuệ Tuệ không suy nghĩ nhiều, một lúc là trả lời ngay.
“Cũng không phải không được.”
Ba người vừa nói vừa cười, nháy mắt tinh thần thả lỏng.
Khi cả ba chuẩn bị đi đến địa điểm thử vai, Hạ Lỵ thông báo.
“Phùng Chỉ San muốn giành vai này cho bằng được. Cô ta đã từng hợp tác với đạo diễn trước đây, có thể em sẽ ít lợi thế hơn đấy.”
Chị ấy dừng lại một lát, nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
“Nếu em diễn không tốt, dù có Tân Ảnh chống lưng thì đạo diễn Trần cũng sẽ không chọn em.”
Lộ Tuệ Tuệ hiểu rõ.
“Em biết.”
Cô nhìn Hạ Lỵ, vỗ vai chị ấy rồi nói.
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
Nếu đã cố gắng hết sức mà kết quả vẫn không như mong đợi thì cô đành chịu, cũng không còn cách nào khác.
Hạ Lỵ: “Cố lên!”
Nhạc Nhạc: “Chị Tuệ Tuệ phải cố lên nhé!”
“Được.”
—
Buổi thử vai cho bộ phim “Hắc Nguyệt Quang” được tổ chức tại phòng làm việc của đạo diễn Trần Kiến Chương ở nội thành. Khi Lộ Tuệ Tuệ xuống xe, phát hiện xung quanh có không ít xe bảo mẫu kiểu dáng khá giống nhau.
Lộ Tuệ Tuệ suy đoán, những người đến đây thử vai hẳn có vị trí trong nghề cao hơn cô.
Dù sao hiện tại cô chỉ là nữ diễn viên hạng mười tám.
Xuống xe đi vào trong, Lộ Tuệ Tuệ không ngờ cô và Phùng Chỉ San có duyên phận sâu đậm như vậy.
Trong lúc chờ thang máy, Phùng Chỉ San và đoàn đội của mình tiến về phía cô.
“Tuệ Tuệ.”
Phùng Chỉ San chủ động chào cô, mỉm cười nói.
“Tôi không ngờ hai chúng ta gặp lại nhau sớm như vậy.”
Lộ Tuệ Tuệ hơi dừng lại, lên tiếng.
“Cô Phùng.”
Phùng Chỉ San lẳng lặng nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới, đè nén tia ghen ghét lóe lên trong ánh mắt, nhỏ giọng hỏi.
“Hôm nay cô đi thử vai cho nhân vật nào thế?”
Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy cô ta rõ ràng đã biết còn cố hỏi.
Hôm nay, Trần Kiến Chương tổ chức buổi thử vai, ngoại trừ nam chính và nữ chính ra, chỉ còn lại mấy vai phụ không quan trọng, những vai phụ có đất diễn khác nghe nói đã được chọn xong cả rồi.
Nghĩ đến đây, cô cong môi nhìn Phùng Chỉ San, cười nói.
“Tôi muốn thử thách bản thân, thử sức với nhân vật “Hắc Nguyệt Quang”.”
Cô dừng lại một chút, cố ý hỏi.
“Không biết cô Phùng đến để thử vai cho nhân vật nào vậy?”
Rõ ràng cũng là biết mà cố hỏi.
Với địa vị trong nghề của Phùng Chỉ San, chẳng lẽ cô ta lại đi thử vai cho mấy nhân vật phụ của một bộ tiên hiệp hay sao?
Không thể nào.
Phùng Chỉ San nghe cô nói, thấy nghẹn họng, hỏi ngược lại.