Cơ thể cô đau nhức tới mức cô nghĩ nếu chỉ cần cử động nhẹ một chút thì nó sẽ vỡ ra từng mảnh.
Khương Dư Dạng từ trên bàn đứng bật dậy, hai tay run run cài lại cúc áo ngủ, nặng nề gật đầu trước cái nhìn sắc bén của anh: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Và tôi sẽ không hối hận, cô thầm nghĩ.
Ánh mắt Thẩm Dực dần lạnh đi, lòng anh có nhiều điều muốn nói nhưng anh chọn im lặng.
Dù sao quyết định đi hay ở không thể thay đổi chỉ bằng câu nói “Tôi xin em đừng đi.”
Nếu đây là lựa chọn của cô sau khi đã cân nhắc kỹ suốt khoảng thời gian này thì anh không thể nói thêm gì nữa.
“Dạng Dạng, em không ngoan chút nào.” Thẩm Dực lắc đầu, ném bật lửa vào thùng rác. Bật lửa bay một vòng cung thật đẹp, làm phát ra tiếng rơi cũng không vang lắm.
Ánh mắt của Khương Dư Dạng hơi tan vỡ, đột nhiên cô thấy hơi buồn cười, sững sờ nói: “Thẩm Dực, anh quá kiêu ngạo.”
Anh nhướn mày im lặng, chờ cô nói tiếp.
Từ khi còn bé, Thẩm Dực đã không có hứng thú với đám con gái bu quanh anh, anh coi họ như bầy chim chích ồn ào.
Anh vốn không hiền lành, ở anh, ngang tàn cùng khí chất khiến người ta phải tránh né toát ra từ tận xương cốt.
“Đối với anh thì tôi là gì?” Khương Dư Dạng hiếm khi tức giận, nhưng bây giờ mỗi câu hỏi của cô đều mang sự giận dữ: “Tôi là nhân tình, hay là quân cờ anh dùng xong thì ném đi? Anh nghĩ rằng tôi là loại chỉ cần được dỗ dành một chút thì sẽ quấn lấy anh như một con mèo ngoan ngoãn đúng không? Đây là điều anh muốn sao?”
Từng lời cô nói ra đều rất tuyệt tình, gần như phủ nhận tất cả những gì hai người đã từng có với nhau.
Thẩm Dực nghiến răng, trong mắt anh thoáng hiện lên sự kinh ngạc, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Khương Dư Dạng lại định nghĩa mối quan hệ của hai người thế này.
“Hay là nói, tình cảm anh dành cho tôi có bao nhiêu chân thành trong đó?” Cô nở một nụ cười buồn bã, giống như đóa hồng bị gió bão giày vò, khi cơn bão qua đi chỉ còn lại vài cánh hoa mỏng manh.
Thẩm Dực không trả lời ngay, anh quay mặt đi, trịnh trọng nói: “Khương Dư Dạng, tôi sẽ không ở bên người phụ nữ mà tôi không thích.”
Từ khi còn bé đã không ai có thể ép buộc anh làm điều anh không muốn.
Kể cả với cháu gái của ông Ôn, dù hai nhà có quan hệ thân thiết với nhau nhưng anh vẫn thờ ơ với Ôn Phù như thường.
Có lẽ với anh, hai chữ “ép buộc” này đồng nghĩa với việc hạ thấp bản thân mình.
Khương Dư Dạng cảm thấy chuyện cô cùng Thẩm Dực ở bên nhau giống như đang lênh đênh trên biển vậy, xung quanh không có tấm gỗ nào cho cô bám lấy, chỉ cần không để ý là cô sẽ bị sóng biển nhấn chìm, trái tim cô cũng nặng nề chìm sâu xuống đáy biển.
Nói chung là mệt mỏi, không phải sao?
Anh lấy mấy tờ khăn giấy trong hộp ra lau cho đến khi mặt bàn sáng bóng, phản chiếu được hình ảnh hai người.
“Dạng Dạng, chúc em ngủ ngon mơ đẹp.” Anh vò khăn giấy thành một cục, trong không khí vẫn còn vương lại chút ái muội mơ hồ.
Những lời này, giống như anh đang cho cô sự dịu dàng cuối cùng vậy.
Khương Dư Dạng xỏ lại dép, xoay người đi đến phòng ngủ cho khách, cô giúp việc thường xuyên quét dọn nên tối nay cô không cần ngủ trong phòng ngủ chính.
Thẩm Dực cũng không cản cô lại, tối nay hai người ngầm giữ khoảng cách.
Anh ngồi trong phòng khách một lát, sau đó cởi áo choàng tắm, tới phòng thay đồ mặc lại âu phục chỉnh tề, khuy măng sét màu xanh sapphire ánh lên vẻ lạnh lùng cùng cứng rắn.
Thấy đèn trong phòng ngủ dành cho khách đã tắt, anh tiến đến vặn tay nắm cửa nhưng không mở ra được, cô đã khóa cửa từ bên trong, đề phòng anh như đề phòng lang sói.
Tuy nhiên, anh có chìa khóa của tất cả các phòng trong căn nhà này, chỉ qua vài thao tác, cửa mở.
Khương Dư Dạng đang ngủ say, qua ánh sáng đèn ngủ mờ ảo vẫn có thể thấy rõ những giọt nước mắt đọng lại trên mi cô, không biết có phải trước khi ngủ cô lại khóc hay không.
Chăn chỉ đủ đắp kín thân trên, lộ ra cẳng chân trắng lóa mắt.
Anh đem bàn tay ấm áp của mình đặt lên, cảm thấy dưới tay mát lạnh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, anh khẽ cau mày, lấy chiếc chăn mỏng trong phòng ngủ chính đắp cho cô.
Thẩm Dực biết nết ngủ của cô rất xấu, lần đầu tiên hai người làm tình, cô rên rỉ suốt đêm, quấn lấy cánh tay anh không buông như một chú bạch tuộc.
Kỳ thực, anh ngủ không sâu, thời đại học thậm chí còn phải dùng bịt mắt và nút tai mới có thể yên giấc.
Đêm đó là một đêm thức trắng của anh, để cô vừa ôm ôm cọ cọ vừa rầm rì nói mớ.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp căn phòng, Khương Dư Dạng dưới sắc vàng rực rỡ ấy nhẹ nhàng hít thở, lồng ngực phập phồng, môi đỏ mọng.
Anh đem đầu gối cô tách ra, làm trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê một lần nữa.
Bé con rất nhanh đã lên đỉnh, vì khóc quá nhiều nên thân thể rã rời, lời nói đứt quãng giống như mèo nhỏ kêu meo meo, chút động tác ấy cũng khiến lý trí của anh tan vỡ.
Hồi tưởng lại, quả là nực cười và điên cuồng.
Về sau, anh đã quen với chuyện này, giấc ngủ của anh cũng dần ổn định hơn, anh đã vì cô mà thay đổi rất nhiều.
Thẩm Dực tắt đèn ngủ trước khi rời đi, đây là thói quen trước khi đi ngủ của anh.
Mỗi lần ngủ chung, Khương Dư Dạng đều lẩm bẩm muốn anh tắt đèn tường nên anh liền đóng sách lại và tắt đèn để phòng ngủ chính hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Giờ đây, cô ngủ một mình trong phòng ngủ dành cho khách, và thực ra cô có thói quen để đèn ngủ.
Chiếc Maybach đậu trong gara, anh quay xe đi đến Quân Liên.
Trên bầu trời đêm loáng thoáng nghe được tiếng sấm vang, một cơn mưa nhẹ kéo đến, khác với cơn mưa như trút nước trên đường Vạn Thọ vừa rồi, cơn mưa này giống như mưa xuân ở thủ đô, nhẹ nhàng bay bay, tụ thành sương mù rồi hóa thành những hạt mưa nho nhỏ.
Dừng xe trước cửa Quân Liên, Thẩm Dực cầm ô, chậm rãi đi vào công ty rồi đóng cửa lại.
Tòa nhà vẫn sáng đèn, trời đã gần khuya nhưng vẫn sáng như ban ngày.
Có người thấy anh muộn như vậy còn quay lại công ty để tăng ca, liền chạy tới kính cẩn chào: “Tổng giám đốc Thẩm, buổi tối tốt lành.”
Bởi vì ông cụ Thẩm tổ chức sinh nhật nên ông đã về từ trước, do đó còn một số vấn đề tồn đọng cần anh giải quyết.
Thẩm Dực không nhìn anh ta, khẽ gật đầu, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng dành cho giám đốc.
Thang máy rất nhanh đã đưa anh tới tầng cao nhất, tiếng “ting” vang lên, cửa mở, anh đi tới văn phòng rộng lớn, cửa sổ sát đất bị mưa làm cho mờ ảo.
Sau khi xem qua báo cáo tài chính quý này của công ty, Thẩm Dực gọi cho trợ lý, trầm giọng hỏi: “Bên Châu Tinh báo giá thế nào?”
Trợ lý đáp: “Thẩm tổng, báo giá bên phía Châu Tinh đúng như những gì anh dự đoán.”
Anh nhíu mày, khép bản báo cáo lại: “Châu Tinh này có tham vọng lớn thật đấy.”
Báo giá Châu Tinh đưa ra quá cao so với giá mà tập đoàn Quân Liên có thể chấp nhận, chỉ là một vụ làm ăn nhỏ nhưng đối phương cứ ngu ngốc và gàn bướng để giá đó.
“Vậy thì thương lượng.” Thẩm Dực lạnh lùng nói: “Sáng mai bên chúng ta sẽ có một cuộc hội đàm khác với bên Châu Tinh, phải ép giá xuống.”
Sự tàn nhẫn của Thẩm Dực cũng là gốc rễ danh tiếng lẫn tai tiếng của anh trong ngành VC, nhưng nơi đây là thủ đô, không phải ai cũng có thể nói về lý tưởng và cảm xúc, chỉ có sống sót mới là con đường đúng đắn.
Anh cúp máy, nhìn điện thoại rung lên, là tin nhắn của Ôn Phù.
Ảnh đại diện WeChat của Ôn Phù là ảnh trong “Ban ngày”, bộ trang phục khác lạ trong ảnh cũng không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Ôn Phù: “Anh Thẩm Dực, xin lỗi anh nhiều, tối nay em thực sự không thể rời khỏi phim trường được rồi, em có một vài cảnh buộc phải quay trong đêm nay nên không thể đến dự tiệc ở Thẩm gia được. Nhưng mà em muốn gửi quà tới đó, anh có biết ông nội Thẩm thích gì không ạ?”
Một cái cớ nực cười, muốn biết ông cụ Thẩm thích gì thì cứ trực tiếp hỏi ông cụ Ôn là được, sao lại phải nhắn tin làm phiền anh. Anh thấy khó chịu với việc cô ta cố ý tiếp cận và tìm chủ đề bắt chuyện với anh.
Sau khi ở trong giao diện tin nhắn của Ôn Phù vài giây, Thẩm Dực dứt khoát block cô ta, lần trước nhắn tin, anh đã trả lời qua loa, tránh cho cái người bị anh tùy tiện block đi mách tội với ai.
Lần dứt điểm này, coi như giúp cho mình bớt phiền.
Chỉ chốc lát sau, ông cụ Thẩm gọi tới, câu đầu tiên chính là thở dài: “Cái thằng nhóc đáng ghét này, nếu cháu không thích thì từ chối khéo là được rồi. Đằng này cháu lại trực tiếp chặn người ta, làm người ta hoảng sợ, chạy tới khóc lóc kể lể với ông cụ Ôn, hỏi có phải đã làm cái gì sai hay không.”
“Ông nội biết mấy người trẻ các cháu không thích bị hôn nhân trói buộc, nhưng nhà ta cùng Ôn gia đã qua lại với nhau mấy đời rồi, cháu khi còn bé đã cùng chơi với Ôn Phù, sao mà càng lớn lại càng xa cách như vậy?”
“Ông nội, ông hiểu cháu mà.” Thẩm Dực uể oải nhưng đầy kiên quyết đáp: “Từ nhỏ đến giờ không ai có thể ép buộc cháu làm điều cháu không thích.”
“Sao cháu có thể chắc chắn rằng cháu không hợp với một người trong khi cháu gặp họ còn chưa tới vài lần?” Ông cụ Thẩm vẫn giữ nguyên suy nghĩ của ông, ông cố gắng thuyết phục anh: “Hôn nhân không phải trò đùa. Chỉ có người môn đăng hộ đối như Ôn Phù mới xứng với Thẩm gia. Hay là cháu có người trong lòng nên mới không nghe lời ông khuyên?”
Thẩm Dực im lặng hai giây, anh cảm thấy trên vai anh như có ngọn núi lớn đè lên, trong mắt người ngoài, anh đẹp trai giàu có, nhưng chỉ có anh mới hiểu sau vẻ hào nhoáng ấy, anh bị hạn chế rất nhiều điều.
“Vâng.”
Anh thừa nhận: “Ông nội, cháu không thích ai trừ cô ấy.”
Ông cụ Thẩm không còn gì để nói, nói đến mức này rồi thì còn có thể tiếp tục gán ghép được nữa sao?
“Được rồi, ông già rồi, không quản chuyện của người trẻ các cháu nữa, cháu làm việc đi.”
Anh rời khỏi tầng cao nhất của công ty, ngồi vào ghế lái chiếc Maybach. Hiếm có khi nào anh thấy bối rối như tối nay nên lang thang trong thủ đô rộng lớn, không có điểm đến xác định.
Cùng lúc đó, Kỷ Tùy Chi gửi cho anh mấy tin nhắn: “Anh Thẩm, anh Thẩm, anh có muốn ra ngoài đi dạo không? Ôm em gái Dư Dạng nên anh ngủ ngon lắm đúng không?”
Thẩm Dực nhất thời cạn lời, thanh niên này thật sự rất biết cách chọc tức anh, anh đáp lại một dấu ba chấm.
Cuối cùng sau khi chiếm được ưu thế bằng lời trêu chọc, Thẩm Dực dỗi không nói lời nào, Kỷ Tùy Chi lại nổi tính trẻ con, lập tức vô cùng kiêu ngạo, hớn hở bổ thêm một câu: “Đó hẳn là cái ôm xoa dịu sự cô đơn đã lâu.”
Rất có tâm trạng hóng biến xem kịch.
Thẩm Dực: “Địa chỉ? Tôi sẽ tới ngay.”
Kỷ Tùy Chi đang lo không có ai tới chơi, tung tăng đáp lại: “Để em gửi anh định vị của quán bar này.”
Anh rất ít khi theo Kỷ Tùy Chi đến mấy quán bar đó lêu lổng, theo anh, thay vì ở nơi ồn ào với một người bạn, anh thà ở chỗ yên tĩnh một mình còn hơn.
Vừa đến cửa bar, Thẩm Dực thấy Kỷ Tùy Chi mặc áo len xanh đậm đứng chờ, trông như học sinh cấp ba vậy.
“Cậu rảnh nhỉ?”
“Không phải là để đón anh à anh Thẩm? Đợi anh thì em đợi bao lâu cũng được!”
“Người đáng thương.”
Hai người lần lượt bước vào quán bar, bên trong không khí rất náo nhiệt, khói từ đá khô tỏa ra khiến không khí trông càng mờ ảo điên cuồng hơn.
Kỷ Tùy Chi ngồi xuống sô pha, bên phải ôm một em gái, trông có vẻ lạ, không phải cô gái lần trước.
“Chào anh Thẩm đi.” Kỷ Tùy Chi ôm eo cô gái giống như đang ôm một viên ngọc quý vậy.
Cô gái mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xinh: “Chào anh Thẩm ạ.”
Thẩm Dực biết Kỷ Tùy Chi vừa du học về, cũng không muốn bình luận về phong cách của anh ta quá nhiều, Kỷ Tùy Chi thích là được.
Quán bar này có rất nhiều người quen của anh ta, chẳng mấy chốc đã có người đến mời rượu.
Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Thẩm Dực khí lạnh đầy mình, cười ha hả: “Đây là Tổng giám đốc Thẩm mà cậu Kỷ hay nhắc tới phải không?”
Thấy bên Thẩm Dực không có ai, ông đầu hói liền đem cô gái sau lưng mình đẩy đến trước mặt anh, đưa mắt ra hiệu, lạnh lùng nói: “Đến phục vụ anh Thẩm đây cho tốt vào, còn phải chờ tôi chỉ dạy à?”
Cô gái bị đẩy đến lảo đảo, trông giống như nai con hoảng loạn, đứng yên trước mặt anh.
Ánh mắt Thẩm Dực sâu thẳm, anh thậm chí không nhìn cô gái, tiếc chữ như vàng mà phun một từ: "Cút."
Cô gái ngay lập tức trốn phía sau ông đầu hói mà khóc nức nở.
Kỷ Tùy Chi cười làm lành: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng anh Thẩm không tốt lắm.”
Sau khi hai người kia rời đi, Kỷ Tùy Chi trở nên to gan hơn, đẩy đẩy tay anh tán gẫu: “Anh Thẩm, em gái Dư Dạng quyến rũ ghê ha.”
Kỷ Tùy Chi biết mấy năm qua, Khương Dư Dạng là người duy nhất ở bên cạnh Thẩm Dực, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, đối với Kỷ Tùy Chi mà nói, anh ta đã đến quá nhiều chốn xa hoa trụy lạc, tuổi nên chơi thì cứ chơi thôi, lo nghĩ làm gì.
Thấy Thẩm Dực im lặng, lòng hiếu kỳ của Kỷ Tùy Chi càng bị kích thích, làm bộ hoài nghi: “Thật hả, anh Thẩm, không phải anh thật lòng đúng không? ”
Kỷ Tùy Chi kinh ngạc, Thẩm Dực là người mà sóng to gió lớn nào chưa trải qua, vậy mà lại thua trong tay cô gái tên Khương Dư Dạng này.
…
Chưa đầy mười ngày nữa là phải bay sang Pháp, Khương Dư Dạng sắp bị đống ảnh Kiều Tụng gửi đến tẩy não, hôm thì đại lộ Champs-Élysées, hôm thì bảo tàng Louvre, hôm khác lại là một loạt ảnh trai đẹp ngoại quốc. Mỗi lần Kiều Tụng gửi ảnh, đề tài nói chuyện sau đó đều biến thành sự mê trai của cô ấy.
Tuần này, cô và Thẩm Dực không có nhiều thời gian ở bên nhau, sau đêm đó, anh đã đến Thượng Hải để bàn luận về một dự án.
Cô xem lại sổ hướng dẫn, nhìn thấy tên quốc gia xa lạ trên đó, cô không khỏi cảm thấy có chút sững sờ.
Cuối tuần, Lâm Bình Chi đến rủ cô cùng đến chùa Đàm Chá.
Hiếm có dịp thấy Lâm Bình Chi không ăn mặc quần áo hàng hiệu, nơi thanh tịnh như chùa chiền, bà ta rất hợp tác mà ăn mặc đơn giản.
“Dạng Dạng, cháu đi vào với cô đi.”
Lâm Bình Chi luôn tỏ ra thân thiết với cô, nhưng mỗi lần Khương Dư Dạng tưởng rằng hai người có thể thân thiết hơn, người phụ nữ này lại lộ ra sự sắc bén chưa từng có trước đó.
Càng lớn, cô càng quen với vị trí của mình trong gia đình này.
Không tranh không đoạt, thậm chí lúc ốm, cô cũng không dám nói với Lâm Bình Chi và Thẩm Hạ Liên, cô gái nhỏ một mình đến bệnh viện lấy thuốc, tay trái gắn kim truyền nước biển, tay phải cầm bút làm bài tập về nhà.
Cho đến tận bây giờ, Khương Dư Dạng vẫn còn nhớ mùa thu lạnh lẽo ở thủ đô năm ấy, cô đi một mình trên con đường đầy lá rụng, thở ra khói trắng để sưởi ấm tay, cầm hóa đơn y tế sau khi thanh toán viện phí.
Cô nghĩ rằng không ai sinh ra đã mạnh mẽ mà nó phải được tôi luyện từ những khó khăn cuộc sống ban tặng.
Chùa Đàm Chá có diện tích rất rộng, khung cảnh thanh tịnh, mùa hè rợp bóng cây xanh, tia nắng trong trẻo xuyên qua kẽ lá.
Khương Dư Dạng giẫm lên bóng của chính mình, muộn phiền trong lòng tựa như được sự thanh bình của nơi đây cuốn trôi.
Sau khi thắp hương lễ Phật xong, trụ trì mời hai người nán lại đôi chút.
Trò chuyện với trụ trì chỉ có Lâm Bình Chi, cô thì im lặng lắng nghe, không nhiều lời.
Trước khi ra về, trụ trì nhìn cô một chút rồi nói: “Nữ thí chủ này hình như đang gặp phải trở ngại trong cuộc sống.”
Khương Dư Dạng trước tiên là sửng sốt, sau mới mỉm cười đáp lời: “Cảm ơn trụ trì, con vẫn ổn.”
Lâm Bình Chi đi đến gốc bồ kết rồi dừng lại: “Dạng Dạng, cô nghe Hạ Liên nói rằng cháu sắp ra nước ngoài, tiếc thật đấy.”
Cô bối rối, không hiểu Lâm Bình Chi có ý gì.
“Cháu ở cùng chúng ta bảy tám năm nay, Hạ Liên cùng cô coi như nhìn cháu lớn lên. Bây giờ cháu trưởng thành rồi, cháu có quyền tự quyết, ra nước ngoài phải bảo trọng nhé.”
Lâm Bình Chi đổi chủ đề rồi tiếp lời: “Ngoài ra… Cô chú còn tưởng cháu có thể làm phù dâu vào ngày Thẩm Dực và Ôn Phù đính hôn nữa cơ. Giờ cháu đi rồi, thực sự cô chú chưa tìm thấy ai thích hợp cho vị trí đó.”
Cô đông cứng tại chỗ rồi chậm rãi thở ra.
Khương Dư Dạng nghĩ, bản thân cô luôn vâng dạ nghe lời, làm thế để được gì chứ?
Đối với một Lâm Bình Chi có chấp niệm với việc làm dâu nhà giàu mà nói, cô căn bản không có chút giá trị lợi dụng nào, cô chỉ như một món đồ vô dụng, cần thì nhặt, không cần thì vứt chẳng luyến tiếc.
Cứ thuận theo tự nhiên có lẽ mới là điều đúng đắn.
Thật khổ sở khi chỉ có một mình.
Trái tim Khương Dư Dạng giờ đây so với mùa thu năm nào còn lạnh lẽo hơn.
Giờ phút này, cô mới ngốc nghếch nhận ra, trụ trì nói gặp khó là khó chỗ nào.
Cô quay cuồng, nặng nề ngã vào lòng Thẩm Dực.