Kiều Tụng lắc lắc hai cánh tay của cô: "Dạng Dạng, tỉnh táo lại đi, em là biên tập viên của một tạp chí thời trang, không thể đánh mất năng lực ngôn từ ở lĩnh vực này được."
Khương Dư Dạng đang ngủ gà ngủ gật, một cái lắc lư đã hoàn toàn đánh thức được cô.
"Dạng Dạng, em mặc cái này đi." Kiều Tụng đã ngừng quấy rầy bản thân và bắt đầu quấy rầy Khương Dư Dạng sau khi cô tỉnh ngủ: "Chị chưa thấy em mặc bộ này bao giờ cả."
Bộ trang phục mà Kiều Tụng đang cầm là một chiếc sườn xám cổ tròn. Một thiết kế rất đơn giản, chiếc cổ áo được thắt nơ tinh tế, phù hợp với phong cách của Khương Dư Dạng.
Mẹ cô làm sườn xám nên tất nhiên cô cũng thích mặc sườn xám. Khi còn nhỏ, Khương Dư Dạng đã được tiếp xúc với nhiều kiểu văn hóa sườn xám. Nhưng từ sau cái chết của mẹ, cô ít khi tiếp xúc sườn xám hơn.
Kiều Tụng nói một cách khẳng định: "Chất liệu của chiếc sườn xám này rất tốt, cả về thiết kế lẫn form dáng, tất cả đều dựa trên gu thẩm mỹ của chị."
Như nhận ra điều gì đó, cô cười nhẹ đồng ý.
"Màu sắc của chiếc sườn xám này đặc biệt phù hợp với khung cảnh sông nước Giang Nam, uyển chuyển thanh khiết, như hoa sen nở trong nước."
Chiếc sườn xám được thắt chặt ở cổ, dưới xương quai xanh có một thiết kế nhỏ hở, ẩn hiện một mảng da trắng sữa, càng thêm mê hoặc lòng người.
Trên đường đi, lời khen có cánh của Kiều Tụng không ngừng vang lên: “Dạng Dạng, em chắc chắn là cựu sinh viên xinh đẹp nhất trong lễ kỷ niệm trường, đến lúc đó hãy họ thấy một màn biểu diễn choáng ngợp đi.”
Khương Dư Dạng hơi bất đắc dĩ, cười gượng nói: "Đừng nói quá vậy chứ…”
Cô trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lại mang vẻ đẹp thuần khiết pha lẫn quyến rũ khi khoác lên chiếc sườn xám này. Chỉ cần cô nhướng mắt lên một cái là có thể khiến người ta mê đắm.
Kiều Tụng đã đỗ xe ở phía đối diện cổng trường, tuyên thệ một cách nghiêm trang: "Tin chị đi!"
Lễ kỷ niệm 70 năm của trường chuyên trực thuộc đại học thật sự náo nhiệt. Có một biển bảng lớn treo ở cổng trường, có cả bảo vệ chịu trách nhiệm kiểm tra vé vào cổng cho buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.
Ngay khi bước xuống xe, họ nhìn thấy ngay chiếc đài phun mà trường đã tu sửa sau khi họ tốt nghiệp. Nước chảy róc rách làm giảm đi phần lớn tiếng ồn xung quanh.
Mỗi khóa học đều cảm thấy những điều tốt đẹp chỉ đến sau khi họ tốt nghiệp.
Sau bảy tám năm kể từ lúc tốt nghiệp, khuôn viên trường đã mở rộng rất nhiều. Thư viện mới vừa được đưa vào sử dụng, còn có sân thể thao trong nhà, viện triển lãm, khiến người ta ngỡ ngàng với sự đa dạng của nó.
Kiều Tụng có mối quan hệ rộng rãi nên ngay khi bước vào cổng trường đã có những người bạn cũ quen thuộc khắp nơi kéo cô ấy đi nói chuyện. Trong khi đó, Khương Dư Dạng không phải cùng khóa với họ nên không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện được.
Sau khi có quá nhiều đến và vây quanh Kiều Tụng, cô nói lời chào rồi định đi một vòng quanh trường trước.
Không giống như Kiều Tụng là một người thường xuyên quay lại trường cấp ba để hoài niệm, Khương Dư Dạng không có gì để nhớ. Đây là lần đầu tiên cô trở lại trường sau khi tốt nghiệp.
May mắn là nhiều công trình xây dựng không thay đổi, cho phép cô dựa vào ký ức để đi lang thang khắp nơi.
Khi đến gần cái hồ nhỏ ở cổng sau của trường, cầu gỗ nối liền hai bờ, gió mùa thu se lạnh, lá cây rơi xuống nước trong suốt.
Mùa thu đã đến, những bông sen trên hồ đã héo úa, chỉ còn lại những cành lá uể oải, không còn sức sống.
Khương Dư Dạng theo dõi những con cá vui vẻ bơi lội trong hồ, nghiêng người xuống nhìn một lúc.
Vào thời kỳ căng thẳng nhất của cô trong năm cuối cấp 3, cô thường tận hưởng giờ trưa một mình ở đây để giải tỏa stress.
Bởi vì khi mới nhập học, cô nhớ rằng Thẩm Dực rất thích đến đây để cho cá ăn. Anh mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, ngông nghênh và kiêu ngạo, nhưng khi cho cá ăn lại mang một khí chất rất điềm tĩnh.
Sau lưng cô có tiếng nói vang lên. Giọng điệu có phần không chắc chắn, người đó cất tiếng: "Khương Dư Dạng?"
Đôi chân cô có chút tê, chỉ sau khi quay người, cô mới đối diện với khuôn mặt vừa quen thuộc mà cũng lạ lẫm.
Nhnajthấy cô hơi bối rối, người kia chủ động giới thiệu bản thân mình: "Tôi là Trần Khả Thanh, cậu không nhớ tôi à?"
Khương Dư Dạng nhận ra đó là lớp trưởng sau khi phân lớp. Cô gái này tính cách hoạt bát, nhiệt tình, giữ chức lớp trưởng cũng là điều hiển nhiên.
Khương Dư Dạng nhẹ giọng nói: "Nhớ chứ."
Trần Khả Thanh thoải mái kể về tình hình gần đây của mình, kéo cô ngồi xuống ghế dài rồi nói một cách kỳ lạ: "Sau khi tốt nghiệp, lớp mình tụ tập mấy lần nhưng chẳng thấy cậu đâu."
"Ừ, công việc và việc học bận rộn nên không có thời gian."
Trong lời nói của người trưởng thành, "không có thời gian" thường đồng nghĩa với việc không gặp nhau, và thực tế đúng như vậy. Trong mối quan hệ, cô không giỏi việc làm theo ý người khác và cũng không thích cái kiểu so sánh sau nhiều năm ra trường.
Trần Khả Thanh gật đầu và tiếp tục hỏi: "Bây giờ cậu đang làm ở đâu thế?"
"[ICON], làm biên tập cho một tạp chí thời trang trong nước."
"À, tôi biết, tôi từng mua số của Lục Triều Dã." Trần Khả Thanh nói xong, nụ cười khóe miệng không thể nhịn lại.
Sức hấp dẫn của Lục Triều Dã thật sự rất đa dạng, hấp dẫn mọi lứa tuổi, đặc biệt là đối với các cô gái trẻ, có thể nói là một vũ khí quá lợi hại.
Không chịu được sự lạnh lẽo của thời tiết, họ tìm đến một nơi tránh gió dưới tòa nhà dạy học. Trần Khả Thanh nhìn thấy từng mốc kỷ niệm thành lập trường trên cột, nói một cách tự nhiên: "Tối nay tại đại học có bài diễn thuyết của cựu học sinh xuất sắc, Thẩm Dực cũng sẽ tham gia."
"Ừ." Khương Dư Dạng trả lời một cách nhàn nhạt.
Là sinh viên khóa dưới, đối với họ, cái tên Thẩm Dực là một thứ gì đó xa vời. Anh là một nhân vật nổi tiếng của trường, xuất thân danh giá, thành tích xuất
sắc, lại còn rất đẹp trai, giống như là một người tự mang theo ánh hào quang vậy.
Khi tin đồn về việc cô ở nhờ nhà gia đình họ Thẩm lan truyền, nhiều người đều muốn tới lớp để thấy mặt cô. Sau đó không biết ai đã làm rõ đó là tin đồn giả mạo, sự việc mới dịu đi.
"Anh ấy hiện đang rất nổi tiếng trong giới đầu tư mạo hiểm, lại còn rất trẻ, chắc chắn là có tương lai xán lạn." Trần Khả Thanh ngưỡng mộ nói: "Lúc đó tôi đã nghĩ rằng kiểu con gái nào mới có thể chinh phục được anh ấy nhỉ. Ngang ngược kiêu ngạo lại ngông cuồng đến mức không thể nào cưỡng lại được, có biết bao nhiêu lá thư tình gửi cho anh ấy mà anh ấy cũng chẳng thèm xem qua một lá nào, người con trai như thế liệu có gặp phải người muốn mà không được không nhỉ?"
Khương Dư Dạng bỗng nghẹn lời, nghĩ rằng so với việc để Thẩm Dực rửa sạch sự kiêu ngạo, cô càng muốn anh mãi mãi giữ được bản tính đó.
Tốt nhất là thuận buồm xuôi gió, cầu được ước thấy.
Như vậy mới là Thẩm Dực trong nhận thức của cô.
Ngày đã bắt đầu tàn, bóng đêm trải mình và nhiệt độ lại giảm xuống một vài độ.
Gió lạnh lùa qua, làm gợn sóng trên hồ nước mùa thu.
Lần này trở lại trường, Khương Dư Dạng gặp lại các thầy cô giáo cũ. Không ngờ vẫn còn có thầy cô nhớ đến cô, kéo cô vào phòng làm việc nói chuyện rất
nhiều. Có cả bạn nam cùng lớp chủ động xin số điện thoại của cô, cô cười cười qua loa, cho rồi nhưng cũng không thêm ngay.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì xinh đẹp nên cô cũng nhận được không ít lời tỏ tình từ các chàng trai.
Hồi học đại học, còn có một chàng trai xếp nến dưới tầng ký túc xá để thổ lộ với cô.
Nhưng cô giống như một thiếu nữ tịnh lặng, không hứng thú đối với những điều đó.
Lúc đó, diễn đàn trường còn có một cuộc bình chọn, cô được đưa vào danh sách những cô gái khó chinh phục nhất trong trường.
Gần đến giờ diễn thuyết tại hội trường, Khương Dư Dạng đứng chờ trước dải lan can ở tầng 6 một hồi lâu, chuẩn bị xuống tầng dưới.
Hành lang trống rỗng, cô có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ tầng dưới. Nhưng những buổi tái ngộ như thế này chắc chắn là không thể nói hết trong vài câu.
Cô gửi một tin nhắn cho Kiều Tụng, nói rằng sẽ gặp nhau tại hội trường sau một lát nữa.
Ngay khi bước chân đầu tiên chạm xuống, trái tim của cô như hẫng lại một nhịp giống như bị bước hẫng. Cổ tay bị nắm chặt, cô không kịp phản ứng và cứ thế ngã ngửa vào vòng tay vững chắc phía sau.
Nhìn thấy cô sắp bị ngã, Thẩm Dực chỉ cần dùng một lực nhẹ là đã giúp cô ổn định lại.
Không khí mang theo mùi cây tùng quen thuộc và mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Anh vừa mới gặp lại giáo viên trước đây và cũng đang đi đến hội trường để tham gia buổi diễn thuyết, không ngờ hai người lại một lần nữa đi chung.
Thẩm Dực cố ý hạ giọng của mình, cười hừ một cái rồi trêu chọc cô: "Này bạn, hội trường ở đâu vậy?"
Cả hai đã nhiều năm không về trường, không xem bản đồ nên thật sự không biết hội trường mới ở đâu.
Hôm nay, Khương Dư Dạng trang điểm rất nhạt, đến tối chỉ còn lại chút son đỏ trên môi. Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, cô mặc một chiếc sườn xám thướt tha mềm mại nhưng lại thuần khiết đến mức khiến người ta không thể xúc phạm.
Nhìn thấy cô, anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh biết rõ vòng eo thon thả của cô, đã từng nếm qua làn da trắng mịn ấy, biết chiếc sườn xám xinh đẹp và thanh lịch này giấu đi phong cảnh tuyệt vời như thế nào, anh đã từng chiếm lấy tất cả…
Khương Dư Dạng liếc nhìn sang, ánh mắt không rõ ràng, thật thà nói: "Tôi không biết."
Trần Khả Thanh không tìm thấy cô nên đành lại quay trở lại tòa nhà dạy học. Cô ấy vốn dĩ đã có giọng nói vang dội, trong hành lang trống trải, tiếng gọi của cô ấy giống như thêm một chiếc loa, chỉ tiếc là không thể mọi người ở mấy tầng xa hơn cũng nghe thấy được.
"Dư Dạng, cậu còn ở trên lầu không?"
"Nếu nghe thấy thì trả lời tôi một tiếng."
“...”
Tiếng bước chân ngày càng gần, Khương Dư Dạng nuốt nước bọt, kéo tay anh đến trước bồn rửa tay ở cuối hành lang.
Trước bồn rửa tay có một chiếc gương lớn, hai người bây giờ trông giống như đang ôm nhau, rất dễ xảy ra một tình huống "lau súng cướp cò.”
Khi tiếng bước chân dần dần đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay anh mặc một bộ com-lê cao cấp màu xanh lam, chiếc ghim cài áo trong không gian tối tăm đặc biệt lấp lánh.
Gọng kính mảnh mai được đặt sau tai, hàng mi dày có thể dễ dàng nhìn được qua lớp kính mờ.
Anh cười rất bất cần, nhưng thế lại mang một cảm giác khá lưu manh.
Khi thấy cô định đi, Thẩm Dực cười trêu: "Khương Dư Dạng..."
Cô liếm môi, trả lời một cách vô thức: "Ừm."
Anh tò mò hỏi: "Vừa rồi sao em phải căng thẳng làm gì?"
Khương Dư Dạng dừng lại một lúc, mới nhớ ra mình vừa rồi đã làm gì. Khi nghe thấy tiếng của Trần Khả Thanh, cô hoảng hốt không biết phải làm gì, sợ rằng người khác sẽ phát hiện ra mối quan hệ của hai người.
Nhưng quan trọng là... hai người hiện tại không có bất kỳ mối quan hệ nào. Dù Trần Khả Thanh có nhìn thấy họ thì cô ấy cũng sẽ chỉ nghĩ rằng đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Vậy cô đang căng thẳng cái gì chứ?!
Vì cắn môi nãy giờ nên giờ trên môi cô chỉ còn lại một chút son, nhìn qua có phần kỳ lạ.
Ngón tay cái của Thẩm Dực vuốt ve lên đôi môi mềm mại của cô, vết chai thô ráp của anh xóa đi chút son đỏ ấy. Những lời anh nói như xuyên thủng trái tim cô: "Cũng có phải là đang yêu đương vụng trộm với tôi đâu."