• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy.”

“Không phải.”

Hai người họ nói cùng một lúc, nhưng câu trả lời thì lại mỗi người một kiểu.

Có ai đó từng nói rằng, để bắt đầu một mối quan hệ thì phải có người chủ động mở lời trước.

Nhưng vào cái đêm hoang đường của hai người sau bữa tiệc gặp các bạn cùng lớp của Kiều Tụng, Thẩm Dực cũng chưa từng nhắc đến chữ “thích” nào cả.

Anh khẽ ngoắc tay một cái thôi, bản năng mong muốn được yêu say đắm đã khiến cô chấp nhận anh.

Sự khởi đầu như vậy dường như đã được định sắn một kết cục không bệnh mà chết.

Trong suốt một năm ở bên nhau, không phải do Khương Dư Dạng không cố gắng giao tiếp, cô chỉ muốn có thêm chút cảm giác an toàn, thậm chí còn hy vọng tình yêu này có thể kéo dài đến khi kết hôn.

Anh không cho cô gọi là anh trai nên cô rất cẩn thận và không bao giờ chạm vào giới hạn này.

Anh đi làm mệt mỏi thì cô chuẩn bị bữa ăn và đợi anh về.

Anh muốn thì cô vẫn dỗ dành, dùng cơ thể mình để thỏa mãn anh.

Nhưng cô cũng cần có lòng tự trọng, cái gì cũng có giới hạn, không thể hèn hạ đến mức đánh mất phẩm giá, không thể làm tình nhân không danh không phận được.

Sau khi dây dưa cho đến khi tình yêu kết thúc, nỗi thất vọng trong lòng Khương Dư Dạng lại tích góp thêm từng tí một. Cô không thể nhìn thấy tương lai, và hiểu rằng cả hai đều mệt mỏi, vì vậy tốt hơn là nên buông tay.

Trong hai ngày qua, Thẩm Dực luôn ở trong bộ dạng nhún nhường mà cô chưa từng thấy.

Theo đuổi tới tận Paris, đến tột cùng là anh yêu cô hơn hay chỉ là thấy không cam lòng thôi?

Thiếu gia chỉ tay năm ngón chưa từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi mà vẫn nghĩ rằng nếu yêu nhau thì mối quan hệ của họ vẫn sẽ như trước.

Khương Dư Dạng cũng muốn mình không có dao động nữa. Nhịp tim đập vội trước đây của cô là thật, nhưng bây giờ cô đã từ bỏ tất cả, lựa chọn của cô chỉ là trưởng thành hơn.

Cô đã từng mở cửa trái tim và đón anh vào rồi cho đi thật nhiều. Quay đầu lại mà ngẫm nghĩ, cuộc đời cô còn có thêm bao nhiêu lần bảy năm nữa chứ?

Bây giờ Khương Dư Dạng chỉ muốn yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.

Tuy nhiên, cảm giác giữa ba người như có mùi thuốc súng rất xấu hổ, Khương Dư Dạng không muốn Lục Triều Dã xen vào chuyện riêng giữa mình và Thẩm Dực, nên cô từ trên ghế đứng dậy từ, cười rạng rỡ: “Em Lục ơi, tuần sau chúng ta gặp lại nhau nhé.”

Đôi tai của thiếu niên giấu dưới chiếc mũ đỏ bừng, cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng vậy, em trai đương nhiên ngoan hơn tên đàn ông chó má kia rồi.

Thẩm Dực: “...”

Khương Dư Dạng đi trước anh mấy bước, gần như có thể tưởng tượng được sắc mặt Thẩm Dực đã tức giận đến xanh mét.

Thật là không tốt chút nào, nhưng cô tự dưng lại muốn cười chẳng vì lý do gì cả.

Khi khóe môi cô vừa cong lên, c đã mất thăng bằng ngả ra phía sau.

Vòng eo thon gọn của cô được một đôi bàn tay to đỡ lấy, váy có thiết kế khoét rỗng bên hông nhưng chỉ với một lớp vải tuyn, cô gần như có thể cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt trong lòng người đàn ông.

Cô nhận ra mình không thể bình tĩnh như vậy khi hai người tiếp xúc thân thể.

Khóe mắt có chút ửng đỏ, Khương Dư Dạng vừa nóng lòng vừa khó chịu, vội vã tách ra nói: “Thẩm Dực, buông ra.”

Trong lúc giằng co, tóc cô cọ nhẹ vào yết hầu của anh, khiến cho chỗ đó hơi tê tê.

“Đứng yên.”

Giọng nói của Thẩm Dực đầy trêu chọc, anh buông cánh tay như gông cùm ra, giọng nói lạnh lùng như truyền một luồng điện xuyên qua màng nhĩ cô.

Khương Dư Dạng cảm thấy mình vô cùng xui xẻo khi gặp anh ở Paris, vừa gặp nhau, cô đã dầm mưa và sốt cao, giờ đây một chiếc giày cao gót của cô đã mắc kẹt trong khe cống và không thể thoát ra được.

Anh đã là nhân chứng cho tất cả bộ dạng chật vật của cô cho đến nay.

Thẩm Dực ngồi xuống, chiếc quần tây xuất hiện vài nếp gấp.

Bàn tay của người đàn ông áp vào mắt cá chân cô, có lẽ do thói quen dùng bút viết nhiều năm nên cô có thể cảm nhận được một lớp chai mỏng cọ xát vào khiến làn da cô đỏ lên.

Phần đế của giày cao gót quá mỏng, vừa vặn khớp vào khe hở.

Cô đã cố gắng nhiều lần nhưng vẫn không thể tự mình thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này được.

Thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm, lực nắm cổ chân cô dần dần tăng lên, Khương Dư Dạng sững người tại chỗ, chậm rãi thở ra một hơi dài.

“Thẩm Dực, anh xong chưa?” Cô trở nên lo lắng, giống như một con thỏ mắt đỏ.

“Tôi xin lỗi, có lẽ...” Thẩm Dực đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Không rút ra được.”

Trong ánh mắt đó không hề có sự xin lỗi hay áy náy, như thể khá hài lòng với kết quả này?

Khương Dư Dạng dứt khoát bỏ chiếc giày cao gót ngay tại chỗ, sau đó cởi chiếc giày cao gót còn lại, đôi chân trắng nõn của cô giẫm lên nền đất lạnh lẽo, mắt cá chân có vẻ hơi sưng lên do cú vặn vừa rồi.

Ánh mắt bồi hồi trên khuôn mặt cô một lúc, con ngươi anh sâu thẳm: “Em định cứ thế mà về nhà à?”

“Không được hả?” Khương Dư Dạng chậm rãi hỏi, cố giữ lại một chút bướng bỉnh cuối cùng.

Chẳng có chút lực sát thương nào.

Thẩm Dực biết da mặt cô mỏng, trêu chọc chút thôi liền trở nên ngượng ngùng.

Chỉ là trong thời gian xa anh, cô gái đã trở nên mạnh mẽ hơn, trong lúc vô tình lại buông ra rất nhiều lời chọc giận anh.

Người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu, nhếch đôi môi mỏng: “Khách sạn của tôi ở gần đây, có vị trí tốt nhất ở công viên Champ-de-Mars, có thể nhìn thấy được Tháp Eiffel.”

Khương Dư Dạng: “...”

Không cần suy nghĩ cô cũng đoán được giá cả của khách sạn đó, vậy ra anh đang khoe khoang đấy à?

Trong một thoáng cô không nói nên lời, vội vàng từ chối: “Chuyện này không cần anh phải phiền lòng, tôi sẽ tự tìm cách.”

Anh lấy điện thoại di động ra và gõ vài chữ.

“Được rồi, tài xế của tôi đến rồi.”

Thẩm Dực mỉm cười rất ái muội, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh và nghiêm túc: “Tôi đưa em về nhà.”

Đâm lao phải theo lao, cô bây giờ có muốn chạy cũng không được...

Ngay lúc cô đang do dự, giọng nói lười biếng của Thẩm Dực vang lên bên tai: “Nếu em không đi thì tôi sẽ coi như là em muốn có một đêm vui vẻ với tôi ở khách sạn.”

Đã lâu không gặp, da mặt của vị thiếu gia này thật sự không có chút thay đổi nào, thậm chí có vẻ còn dày hơn.

Xì! Ai muốn có một đêm vui vẻ với anh chứ? Ảo tưởng!

Đầu đêm, tháp Eiffel lên đèn rực rỡ, xung quanh là cây xanh, lá của hàng cây ngô đồng từ từ rơi xuống.

Anh đứng trong chiều hôm, đôi mắt trong veo, mặc quần tây tôn đôi chân thẳng tắp, cổ áo hơi hé mở, xương quai xanh thoáng lộ ra lấp ló.

Một lúc sau, có vài cô gái người nước ngoài đến làm quen với anh, họ ở nước ngoài nên khá nhiệt tình, vừa mở miệng đã hỏi thông tin liên lạc, một người trong số họ còn nhét thẳng tấm danh thiếp vào túi áo sơ mi của anh.

Khương Dư Dạng chỉ im lặng đứng nhìn, không nhìn tới thái độ nhiệt tình của các cô gái đó.

Hừ, dù là chàng thiếu niên bảy năm trước hay Thẩm Dực bây giờ, khả năng thu hút ong bướm của anh thực sự không hề thay đổi chút nào cả.

Tài xế dừng xe trước mặt hai người, kính cẩn gọi: “Anh Thẩm.”

Thẩm Dực gật đầu, cầm tấm danh thiếp trên tay ném đi mà không thèm nhìn.

Anh vẫn muốn giữ thể diện cho các cô gái kia, thêm thông tin liên lạc của mình và nhận danh thiếp, anh chỉ không muốn làm người khác mất mặt, nhưng sau đó chắc chắn sẽ không bao giờ hồi đáp.

Khương Dư Dạng lúng túng ngồi ở ghế sau, lưng thẳng tắp mất tự nhiên.

Không phải là cô không thể buông bỏ, chỉ là cô vẫn chưa học được cách giả vờ. Chưa nói đến đây lại là Thẩm Dực, người có thể chu toàn ở mọi phương diện, có thể chuyện trò vui vẻ chẳng nao núng.

Thay vì bị anh trêu chọc, Khương Dư Dạng càng nóng lòng muốn giành lại thắng lợi, nụ cười trên môi mang theo chút giễu cợt: “Chiến tích của cậu Thẩm hôm nay không tồi nha.”

Anh lại không để tâm chuyện này chút nào, giọng điệu có phần cô đơn: “Tôi chỉ muốn thêm lại thông tin liên lạc của em thôi.”

Không nói thì cô cũng quên mất mình đã chặn số điện thoại và WeChat của anh.

Khương Dư Dạng câm nín: “...”

Ở ghế sau, ánh sáng dần dần mờ đi, Khương Dư Dạng quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sông Seine về đêm, ánh đèn sáng rực phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.

Giống như hồi còn ở Thủ đô, anh chở đến Hậu Hải chơi, cảnh đêm lúc đó đẹp đẽ không sao tả xiết.

Thẩm Dực siết chặt tay lại, vẻ mặt tràn đầy phiền muộn và chán nản, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa chút lưu luyến dịu dàng.

“Dạng Dạng, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của em, nhưng em cũng đừng trốn tránh tôi, trở về Thủ đô được không?”

Anh nghiêng đầu ngậm điếu thuốc mà không châm lửa, dáng người hòa quyện với cảnh đêm và ánh trăng.

Gió đêm lành lạnh liên tục thổi qua nhưng cô vẫn cảm thấy bình tĩnh, không khó để đoán ra trước đó Thẩm Dực đã gợi chuyện mấy lần, hẳn là cũng có mục đích như vậy.

“Sau khi quay lại thì sao?”

Thẩm Dực lấy điếu thuốc ra rồi bẻ làm đôi, trong mắt không rõ cảm xúc.

Khương Dư Dạng nín thở, giọng nói không khỏi run rẩy: “Thẩm Dực, tôi đã từng nghĩ về tương lai của hai chúng ta, thật đấy, còn anh thì sao?”

Trong bảy năm, cô đã chứng kiến Thẩm Dực từ một chàng thiếu niên lột xác thành một người đàn ông và chứng kiến tất cả vinh quang của anh.

Cô theo bước anh từng bước một, để nụ hoa khiêm nhường nở rộ.

Cô có thể đối xử với anh hết lòng hết dạ, chân thành mà không hề dè dặt.

Cô cũng hy vọng tình yêu thầm kín của mình có thể trở thành sự thật, có thể mặc váy cưới quay lại trường học và nói với cô bé ngày xưa rằng, đừng sợ, chàng hoàng tử bé mà em thầm yêu đã chủ động chạy về phía em rồi.

Nhưng giấc mộng tan vỡ như pháo hoa thoáng nở rộ, chẳng để lại gì ngoài những tia lửa trong ký ức.

Đột nhiên, chút u ám kéo đến hiện lên trên lông mày của Thẩm Dực.

Quả thực, từ khi còn nhỏ anh chưa từng gặp phải bất kỳ thất bại nào, có lẽ vụ tai nạn xe gây ra cái chết của Thẩm Tầm khi đang trên đường tặng quà sinh nhật cho anh, chính là trở ngại mà cả đời này anh cũng không thể vượt qua được.

Thói quen sống hôm nay có rượu hôm nay say trong xa hoa trụy lạc khiến anh vốn chưa từng nghĩ tới việc sẽ trao tương lai cho bất kỳ ai.

Cuối cùng cũng đến nơi.

Mắt cá chân của cô lại càng sưng to hơn. Trước đây Thẩm Dực có thể thoải mái bế cô nhưng bây giờ cô gái lại giống như một con nhím, cô cảnh giác với sự hiện diện của anh.

Anh xuống xe trước, vươn tay: “Tôi đỡ em.”

Khương Dư Dạng cứ coi đó giống như người hầu bên cạnh định đỡ nương nương thời cổ, nhờ vậy cô mới có thể dễ dàng tiếp nhận hành động của anh hơn chút.

May mắn thay, đoạn đường rất ngắn, sau khi vào thang máy, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mắt cá chân đã sưng lên như bánh bao, có vẻ như cô sẽ phải xịt thuốc tiêu sưng sau khi về phòng.

Khi cô lấy chìa khóa mở cửa, Thẩm Dực vẫn đứng bất động sau lưng cô.

Khương Dư Dạng lạnh lùng nói: “Tôi đến nhà rồi, không mời anh vào được.”

Thẩm Dực đứng dựa vào cánh cửa sắp đóng lại: “Để tôi xem có thể giúp được gì cho em không.”

Vết thương ở mắt cá chân của cô rất bất tiện, muốn lấy bất cứ thứ gì chắc chắn còn khó khăn hơn.

Sợ anh làm loạn nên vừa vào nhà, Khương Dư Dạng đã đá văng đôi giày cao gót của mình rồi cách xa anh tám mét. Cô cầm bình xịt trên bàn ở đầu giường mà ra lệnh: “Anh đứng yên đó, không được cử động.”

Thẩm Dực thực sự không nhúc nhích, nhìn đồ đạc trong căn hộ, phong cách đơn giản trẻ thoải mái, phù hợp với cách sắp xếp thường ngày của cô.

Cửa vào chỉ có giày nữ, nhìn có vẻ chưa từng có gã đàn ông nào đi vào.

Khóe mày và mắt anh giãn ra một chút, anh thử hỏi: “Rót cho tôi một cốc nước được không?”

Cô không để ý lắm: “Tự anh rót đi.”

Điện thoại di động của cô vẫn đặt trên chiếc bàn thấp trong phòng khách, màn hình sáng lên một lúc.

Thẩm Dực vừa mới rót nước xong, đang định đưa điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lục Triều Dã.

Hừ, xoá tài khoản WeChat của anh, còn chưa thêm lại đây, vậy mà lại kết bạn với tài khoản WeChat của Lục Triều Dã à?

Lục Triều Dã: [Chị ơi, người đàn ông hôm nay là bạn trai cũ của chị phải không? Không có ý xúc phạm, chỉ hỏi thôi.]

Ánh sáng và bóng tối lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Dực, ánh mắt nhìn tin nhắn WeChat sắc bén như một lưỡi dao.

Mật khẩu không thay đổi nên anh nhanh chóng mở khóa.

[Đừng nghĩ lung tung nữa, sắp trở thành bạn trai rồi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK