Khương Dư Dạng đang ở bên trong trải nghiệm các sản phẩm khác của Đông Y. Nửa đường Thẩm Dực nhận được một cú điện thoại, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Thẩm Hách Liên gọi tới.
Vốn dĩ quan hệ giữa anh và Thẩm Hách Liên đã rất bế tắc, trừ chuyện trong nhà và chuyện liên quan đến tiền đồ, Thẩm Hách Liên sẽ chủ động tìm anh nói chuyện ra, còn lại hai cha con như người xa lạ.
Thẩm Dực nhận điện thoại trước, nhưng mãi không lên tiếng, ngay cả tiếng “cha” cũng chưa ra khỏi miệng.
Thẩm Hách Liên: “Buổi tối anh đến bệnh viện trung tâm thành phố đi, ông cụ nhập viện rồi.”
“Ông nội...?” Ngón tay Thẩm Dực siết chặt di động, nửa đoạn sau kẹt trong cổ họng.
“Ông nội cậu có bệnh cũ, hơn nữa tuổi tác đã cao, bác sĩ đưa ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà phải ký tên.” Thẩm Hách Liên đi ra từ bệnh viện, tới chỗ tĩnh lặng để giải thích: “Cả đời ông cụ coi trọng anh nhất, anh cũng biết mà.”
Ông cụ Thẩm có chiến công hiển hách, được cấp trên sắp xếp, sau khi về hưu thì luôn dưỡng lão ở đường Vạn Thọ.
Ông cụ chỉ có một đứa con trai là Thẩm Hách Liên, nhưng từ rất lâu đã đưa ông ta đến bộ đội rèn luyện.
Ở Thủ đô, chỉ cần lựa chọn đi con đường làm quan thì không có lý nào đã tới tuổi rồi mà còn ở lại Thủ đô hưởng thụ phồn hoa, đều phải tống đến Tây Bắc từ sớm.
Thẩm Hách Liên đưa ra lựa chọn giữa con đường làm quan và tình yêu, không nghe theo sắp xếp của ông cụ, sau đó vẫn luôn không nóng không lạnh kiếm được một chức vụ nhờ sự sắp xếp của ông cụ, sau này mới chuyển đến bộ đội, điều này cũng làm gia đình vốn đang viên mãn cứ vậy sụp đổ.
Nghe được thời gian phẫu thuật gì đó, Thẩm Dực đồng ý, ánh mắt u ám.
Gần đến hoàng hôn, trên ghế sau xe, Thẩm Dực cứ mãi day trán, thấp thỏm không yên.
Con người đều sẽ có một ngày già đi, sẽ có thời khắc ly biệt, nhưng rất nhiều chuyện tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
Từ nhỏ anh đã nghịch ngợm, thường được trẻ con trong đại viện vây quanh, ông cụ dạy anh cờ vây để tĩnh tâm.
Mẹ chết vì bệnh, trong mấy năm Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi ở chung mặn nồng kia, đều là ông cụ dùng phương thức riêng của mình để bảo vệ anh.
Sinh ly tử biệt, suy cho cùng vẫn phải đối mặt.
Khương Dư Dạng thấy trạng thái của Thẩm Dực không tốt, không muốn khiến anh thêm băn khoăn, chủ động hỏi: “Lát nữa anh phải lo chuyện công việc sao?”
Thẩm Dực đang cân nhắc trong lòng. Ông cụ đối xử với Khương Dư Dạng rất tốt, nếu chuyện này liên lụy đến cô, tất nhiên cô sẽ lo lắng.
Chi bằng để anh đối mặt trước, chờ tìm được thời cơ thích hợp rồi nói cũng không muộn.
Anh lại khôi phục bộ dạng không rõ buồn vui, chỉ thản nhiên nói: “Ừ, đêm nay đừng đợi, đi ngủ sớm đi.”
Lúc sau, Khương Dư Dạng một mình về khu chung cư.
Bóng đêm yểu điệu, một mình cô đi trên con đường nhỏ vắng lặng, quay đầu lại nhìn thì luôn cảm thấy phía sau có tiếng bước chân.
Nhưng lại không có, không có một bóng người, thậm chí yên tĩnh đến đáng sợ.
Khương Dư Dạng ấn thang máy chuẩn bị lên lầu, một giây trước khi cửa thang máy khép lại, một người đàn ông đội mũ cũng theo đến.
Ông ta ấn nút tầng phía trên cô, hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách.
Trong lòng Khương Dư Dạng trào dâng sự thấp thỏm mạnh mẽ, tim đập hết sức rõ ràng trong bầu không khí lặng như tờ.
Cô siết chặt quai ba lô, sau khi tới tầng lầu liền ra khỏi thang máy, giây tiếp theo, một lưỡi dao lạnh lẽo kề trên cổ cô, tay người đàn ông cũng đang run rẩy, sau khi cố hết sức kiềm chế, ông ta hung tợn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Chìa khóa đã ở trên khoá cửa, người đàn ông vặn dễ như trở bàn tay rồi kéo cô vào trong nhà.
Sự việc xảy ra quá nhanh, cô còn không kịp phát ra tiếng kêu cứu thì đã bị nhét vải vào miệng.
Người đàn ông tháo mũ xuống, gân xanh nổi hết trên thái dương: “Bảo Thẩm Dực tới đây, tôi có việc muốn nói với cậu ta.”
Miếng vải được gỡ ra, cô sặc vài tiếng, nhìn một gương mặt xa lạ, xem ra là kẻ thù trên thương trường của Thẩm Dực.
Khương Dư Dạng cố hết sức trấn định nỗi lòng, hỏi: “Ông bảo tôi gọi anh ấy tới đây, ông cảm thấy hai chúng tôi có quan hệ thế nào?”
“Cậu ta sẽ không nhận điện thoại của tôi, nhưng sẽ nhận điện thoại của cô.” Trì Hiển đã tới bước đường cùng, đáy mắt toàn là vẻ giết chóc: “Nhanh lên.”
“Lấy di động ra quay số điện thoại.” Trì Hiển bảo cô mở khóa di động, tìm tên liên hệ rồi gọi đi.
Thẩm Dực ngồi trên hành lang dài trong bệnh viện chờ kết quả từ phòng bệnh ICU, bên trên vẫn luôn hiện màu đỏ biểu thị đang trong ca phẫu thuật.
Anh sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn duy trì giọng điệu ôn hòa: “Dạng Dạng, sao vậy?”
Cô nói với ngữ điệu kỳ lạ: “Không sao ạ.”
“Thẩm Dực, em muốn ăn cơm anh nấu.”
Thẩm Dực rõ ràng là kiểu mười ngón tay không chạm nước, Khương Dư Dạng cũng tuyệt đối sẽ không yêu cầu điều này, anh hoảng sợ, lập tức nghĩ đến cảnh tượng lúc chiều, chẳng lẽ Trì Hiển không ra nước ngoài?
“Được, anh sẽ tới ngay.” Thẩm Dực làm bộ không nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, sau khi đầu bên kia ngắt điện thoại tút tút, lưng bỗng ứa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Chìm nổi trong thương trường nhiều năm như vậy, anh chưa từng có giây phút nào khẩn trương đến nỗi lòng dạ hỗn loạn cả.
Anh gọi trợ lý lên, dặn dò: “Cậu hãy theo dõi sát sao tất cả kết quả bên chỗ ông nội tôi, cho dù phẫu thuật có thành công hay không đều phải chờ tôi trở về rồi nói tiếp.”
Trợ lý không nghĩ ra có chuyện gì còn quan trọng hơn cả an nguy sống chết của ông cụ Thẩm nên khuyên nhủ: “Tồng giám đốc Thẩm, sếp...?”
“Dạng Dạng gặp nguy hiểm, tôi phải qua đó.” Thẩm Dực đau khổ mà nhíu mày: “An toàn của cô ấy quan trọng hơn tất cả.”
“Hiện tại hãy liên hệ với cảnh sát, địa chỉ là ở nhà cô ấy, lý do thì cứ nói vào nhà bắt cóc.” Thẩm Dực dặn dò xong thì đi xuống từ thang máy của bệnh viện.
Maybach chạy như bay, lái vừa nhanh vừa vững.
Trong nhà không bật đèn, trong bóng tối vô tận, đôi tay cô bị bắt chéo sau lưng, căn bản không thể động đậy.
Nước mắt lưng tròng muốn rơi xuống bị cô kiềm chế, mũi đỏ bừng cả lên, càng nhìn càng thấy nhu nhược đáng thương.
Trì Hiển hút thuốc, nặng nề nhả khói ra, ông ta bóp cằm cô, trong ánh mắt dày đặc sự hận thù: “Cô nói xem, người như Thẩm Dực có cái gì đáng để yêu chứ?”
“Cậu ta không xứng có tim, cô biết không?” Trì Hiển khinh thường nói, “Một tay tôi xây dựng lên Châu Tinh, cậu ta nói thu mua là thu mua, nói lấy bao nhiêu phần là lấy bấy nhiêu, nhiều máy móc thuốc thang cứu mạng người như vậy, cậu ta thật sự dùng để cứu người sao?”
“Công nhân của Châu Tinh thất nghiệp, quản lý cấp cao nhảy lầu, vợ tôi ly hôn với tôi, cô nói xem, trên tay cậu ta đã dính bao nhiêu máu dơ bẩn? Cô không sợ…” Trì Hiển cười đáng sợ, trong ánh mắt phát ra ánh sáng hung ác như sói.
“Rồi sẽ có một ngày cậu ta cũng sẽ vứt bỏ cô thôi.”
Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến lòng Khương Dư Dạng chùng xuống vài phần.
Nước mắt rơi xuống ào ào, cô không có cách nào mở miệng phản bác, chỉ quật cường ngẩng đầu nhìn Trì Hiển.
Thiếu niên trước kia tự mang theo hào quang, sắc bén nhưng cũng có một mặt dịu dàng, là kiểu người trải qua tăm tối cũng tuyệt đối không bị bóng tối đồng hóa.
Cô không có lý do gì không tin anh cả.
Khương Dư Dạng bị Trì Hiển đưa tới sân thượng, phía sau chính là độ cao mấy chục tầng lầu, một khi ngã xuống thì không dám tưởng tượng.
Dưới lầu, Thẩm Dực đỗ xe, vội vàng đi lên.
Cửa sân thượng bị đá văng, anh ẩn nấp trong bóng đêm, một tay đút túi, đôi mắt đen láy kia nhìn chăm chú về phía này.
Đột nhiên, Khương Dư Dạng bị ngã thật mạnh trên mặt đất, đầu gối đập xuống mặt đất một tiếng nặng nề, đau đớn nhanh chóng quét tới, một lúc lâu sau cô vẫn khó có thể ngẩng đầu lên.
Thẩm Dực kéo cổ tay áo bộ vest, bước lên phía trước hai bước đầy khí chất.
Ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Khương Dư Dạng, tóc đen hơi rối, biểu cảm thống khổ, trong lòng lại hoảng hốt.
Thẩm Dực cong môi cười, đôi mắt ngưng kết thành băng lạnh: “Tổng giám đốc Trì, đã lâu không gặp, gần đây có khoẻ không?”
Trì Hiển ghét nhất là dáng vẻ bình tĩnh này của anh, tốt nhất là anh phải thật hoảng loạn mới được.
Con dao găm kia lại lần nữa kề lên cổ Khương Dư Dạng, toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Thẩm Dực, nếu cậu muốn cô ta sống sót thì hãy cho tôi một số tiền để tôi ra nước ngoài, tôi bảo đảm sẽ không tới dây dưa nữa.”
Bởi vì vấn đề tham nhũng nội bộ mà máy móc chữa bệnh của Châu Tinh không đủ tiêu chuẩn kiểm tra chất lượng, chuyện này là do anh vạch trần, cắt đứt tiền tài của người ta, Trì Hiển sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy thì mới nực cười.
“Ông muốn bao nhiêu?” Đốt ngón tay của Thẩm Dực khẽ động, tiếp tục tiến về phía trước.
Trì Hiển báo một con số, vừa nghe đã biết là công phu sư tử ngoạm.
“Tôi cảm thấy khoản giao dịch này không tồi.” Thẩm Dực càng ngày càng tới gần, Trì Hiển đặt cô ở bên mép sân thượng, cảnh cáo: “Cậu mà còn qua đây nữa thì cô ta sẽ ngã xuống từ nơi này đấy.”
“Vậy ư?” Trên dưới toàn thân Thẩm Dực đều phát ra vẻ hung dữ, gió trên sân thượng thổi áo sơ mi tơ tằm của anh bay phấp phới.
Khương Dư Dạng dùng tay chống lên lan can bên cạnh, dùng hết sức lực, thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trì Hiển.
Trì Hiển cũng đâm thẳng con dao găm kia, phương hướng chính nhằm về phía cô.
Thẩm Dực nhấc chân lên đá, túm lấy cánh tay của Trì Hiển, cổ tay siết chặt, con dao găm kia rơi xuống đất rồi lại bị anh ném ra rất xa.
Trì Hiển đau đớn rống lên giận dữ như nhập ma, trong mắt phủ kín tơ máu đỏ lừ.
Khương Dư Dạng nhanh chóng nhặt con dao găm kia lên, cắt dây thừng trói cổ tay ra sau lưng.
Trong phút chốc, cô trông thấy Trì Hiển bóp cổ Thẩm Dực, hai người bắt đầu quần nhau, phương hướng tiến thẳng đến mép sân thượng.
“Khương Dư Dạng, em còn thích anh ư?”
“Cân nhắc khi nào thì chuyển anh lên chính thức thế?”
“Làm vợ vui vẻ.”
“Hôn chúc ngủ ngon nào.”
“Dạng Dạng, anh thích em không hề muộn hơn em thích anh.”
Xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét cùng tiếng tim đập của mình, gần như đinh tai nhức óc.
Cô cầm lấy con dao găm kia, lúc sắp sửa đâm vào thì còi xe cảnh sát kêu vang ở dưới lầu.
Chử Lan Xuyên của đội cảnh sát hình sự xông vào đầu tiên, mặc cảnh phục trên người, sắc mặt anh ấy lạnh lùng, động tác nhanh nhẹn kề khẩu súng lên đầu Trì Hiển.
“Đội cảnh sát hình sự nhận được báo án, hiện tại đi theo tôi một chuyến.”
Con dao găm kia rơi xuống đất, đập xuống thật mạnh.
Khương Dư Dạng ngã ngồi xuống dưới, sức lực như bị rút cạn, Thẩm Dực vững vàng đỡ lấy cô, trao cho cô một cái ôm ấm áp, dịu dàng nói: “Anh ở đây rồi.”