Chiếc giường lớn lại như biến thành sóng biển vô tận vùi hai người vào trong, chìm nổi không ngừng.
Cô nín thở, thầm nghĩ năng lực phản công của Thẩm Dực quả thực không tụt lùi.
“Em đâu có đâu.”
Thở gấp gì chứ.
Lúc nãy cô chỉ xuất phát từ tình cảm mà lộ ra bản tính nũng nịu trước kia trước mặt anh.
Đòi ôm có một cái mà thôi, cuối cùng lại bị Thẩm Dực động tình hôn lên bả vai.
Hai người đều đã rất lâu không thân mật, vừa chạm vào nhau liền giống như một nụ hôn vén ra băng tuyết đông cứng đã lâu.
Nhắc tới mới nhớ, Thẩm Dực đã quyến rũ cô trước…
Bình thường khi Thẩm Dực ở công ty vẫn luôn cấm dục lãnh đạm nhưng đến khi chỉ còn có hai người, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều hàm chứa chút ham muốn quấy nhiễu cô đứng ngồi không yên.
Đôi mắt Khương Dư Dạng hơi ươn ướt, giữa lông mày lộ ra vẻ hờn dỗi.
“Không tin?” Thẩm Dực nắm lấy bàn tay cô kéo về phía ngực mình, không có ý tốt hỏi: “Vậy sao nó lại dậy rồi?”
Anh không vượt khuôn phép cũng không quá đáng kéo tới chỗ kia, thế nhưng lòng bàn tay dán lên cảm nhận rõ nhịp tim của anh, đột nhiên cơ thể nhận thấy làn sóng tình vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Đầu óc Khương Dư Dạng đình chỉ, cô hận không thể bỏ tiền mua một đôi tai chưa từng nghe thấy những lời như sói như hổ đó của anh.
“Chẳng phải có thể tự xìu xuống à?” Cô quay lưng lại lầm bầm: “Anh đi tắm nước lạnh đi.”
Thẩm Dực thở dài một tiếng, tủi thân nói: “Một năm nay anh đã tắm rất nhiều nước lạnh rồi.”
Khương Dư Dạng hơi lười dỗ dành: “…”
Mọi tội lỗi đều sắp bị đẩy lên người cô rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Dạng Dạng…” Hơi thở anh nóng rực, thổi vào tai cô tựa như bông tháng ba cọ vào mặt.
Cúc áo dệt kim hở cổ bị cởi ra, một lớp vải mỏng vắt trên vai cô, bên trong được chiếc váy lụa màu trắng ngà bao trùm lấy, hòa vào ánh trăng.
Làn da cô cũng như thể thấm đẫm một lớp ánh trăng sáng, mịn màng như gốm sứ.
Chắc chắn Thẩm Dực không hài lòng vì bản thân phải tắm nước lạnh, cho dù anh có kéo thì cũng phải kéo theo một người xuống nước. Anh cởi áo khoác hở cổ cô ra như bóc trứng gà, khẽ cọ lên chóp mũi nhọn của cô: “Vậy tắm chung nhé?”
Nếu là một năm trước đây, cô đã không chịu nổi mà sa vào sự dịu dàng của anh.
Tắm chung! Hai chữ này quá nguy hiểm.
Bây giờ tuy rằng động lòng muốn thuận theo nhưng nếu lại bắt đầu đoạn tình cảm không rõ ràng này, Khương Dư Dạng thực sự sợ rồi.
Giữa bọn họ nên có một khởi đầu hoàn toàn mới.
“Đừng quậy…” Khương Dư Dạng nắm lấy bàn tay gây rối của anh, che đi gương mặt đỏ bừng: “Anh đã tắm nước lạnh hơn một năm rồi, cũng chẳng kém lần này.”
Thẩm Dực rất nghiêm túc quan sát tâm trạng của cô, anh thực sự đang cẩn thận bảo vệ chút gần gũi không dễ gì có được này.
Cũng bởi vì quan tâm nên lúc nãy mới muốn thân mật hơn với cô.
Thế nhưng dục tốc bất đạt, anh cũng không nóng vội. Nếu Khương Dư Dạng hưởng thụ quá trình được theo đuổi, vậy anh có thể theo đuổi tiếp, tuyệt đối không buông tay.
“Ừm, không quậy nữa.” Anh tạm thời nhượng bộ, giọng nói như tiếng đàn violin, nghe hay mà còn đầy từ tính.
Một lát sau, nhịp tim của hai người dần trở lại bình thường.
Thẩm Dực thực sự thuận theo ý cô, như lấy lòng hỏi: “Anh ngoan chứ?”
Khương Dư Dạng nhận ra sự ấu trĩ này của anh vẫn không biến mất, cứ thích chính miệng cô nói thì anh mới có thể lộ ra ý cười.
Thật sự rất khó chiều.
“Vậy đêm nay em ngủ ở đây chứ?” Thẩm Dực khẽ liếm môi nói: “Chẳng phải bình nóng lạnh trong căn phòng trước kia của em bị hỏng rồi à?”
Khương Dư dạng chớp mắt, rất thản nhiên đáp: “Chủ nhà đã sửa xong rồi.”
Thẩm Dực: “…” Nói thật, đột nhiên anh rất mong cái bình nóng lạnh kia hỏng tiếp đi, sau đó Khương Dư Dạng sẽ chuyển tới ở chung.
Thế nhưng hiển nhiên bây giờ cô không quyết định như thế, cho dù là Bách Duyệt Phủ hay là Oceanwide International thì cũng không thoải mái bằng cái ổ của cô.
Bây giờ anh không thể cưỡng ép, tất cả nỗi tủi thân chỉ có thể thầm lặng chịu đựng.
Con cưng của trời mà từ nhỏ tới lớn không ai dám đối đầu cũng có lúc phải chịu cảm giác bị người khác dắt mũi.
“Mật khẩu nhà và vân tay chưa từng thay đổi, chỉ cần em muốn đều có thể qua đây ở bất cứ lúc nào.” Thẩm Dực đưa thẻ từ khóa cửa cho cô rồi nói: “Ngôi nhà này luôn đợi nữ chủ nhân.”
Khương Dư Dạng khẽ di mũi chân xuống mặt đất, mu bàn chân cong lại, giảo hoạt nói: “Xem biểu hiện của anh.”
“Vừa nãy biểu hiện của anh không tốt à?” Anh bắt đầu hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ kỹ thuật hôn thụt lùi rồi sao?
Cô không nhịn được khẽ sờ lên yết hầu người đàn ông, cười tủm tỉm nói: “Cứ như thế đi.”
Thẩm Dực:?
Vợ nói anh cứ biểu hiện như vậy đi. Phải làm sao bây giờ? Mọi người đang online ơi, gấp lắm rồi.
“Sau này hôn nhiều chút là được rồi.” Dứt lời, anh lại quay đầu lại hôn lên môi cô, trong mắt đầy vẻ chiếm hữu.
Ngón tay vừa nãy không chút e dè sờ yết hầu anh, bây giờ lại đan chặt mười ngón với anh.
Hơi thở Khương Dư Dạng phập phồng, lặng lẽ ngước mắt nhìn Thẩm Dực trên người cô.
Ngạo mạn tùy tiện, vừa cười liền toát lên khí chất cao quý không thể với tới.
Thoạt nhìn là vầng trăng không chút liên quan nhưng lại có thể kéo cô xuống thế giới chỉ có hai người.
Lúc này, điện thoại để ở cửa trước rung lên.
“Điện thoại của em.” Khương Dư Dạng như thể tỉnh lại từ trong giấc chiêm bao. Gần đây công việc bận rộn, cô vẫn luôn cài nhạc chuông đặc biệt cho cuộc gọi công việc.
Nhất thời bầu không khí mập mờ tan biến đi, tiêu tan thành mây khói.
Thẩm Dực bị đẩy ra, quần áo xộc xệch.
Anh đi tới phòng khách rồi ngồi xuống ghế sô pha, đôi chân dài bắt chéo, sắc mặt lại bình tĩnh.
Sau khi Khương Dư Dạng giải đáp xong những vấn đề của đồng nghiệp, bình tĩnh nói: “Được, vậy bây giờ tôi qua đó một chuyến.”
Cô đứng ngay cửa trước nhìn lại bóng hình trên ghế sô pha kia, người đàn ông ngồi ở nơi giao thoa sáng tối. Vừa thả lỏng ra, quai hàm sắc bén cũng dần dịu dàng hơn.
“Em còn việc phải làm, phải đi xem bên phía tạp chí.” Lòng Khương Dư Dạng đã bị công việc kéo về quỹ đạo, hoàn toàn không còn tâm trạng chim chuột nữa.
Cánh tay Thẩm Dực khoát lên lưng ghế sô pha, khẽ cười một cái: “Anh đợi em về nhà.”
Lời này, sao lại có cảm giác như oán phu nơi khuê phòng vậy nhỉ?
Trước kia, người nói câu chờ anh trở về chính là cô.
Khi đó đang là thời kỳ phát triển của Tập đoàn Quân Liên, Thẩm Dực phải đi xã giao rất nhiều, còn phải thức đêm đi công tác khắp nơi.
Cũng chính vào năm đó, anh đầu tư vào AI chữa bệnh, danh tiếng tăng lên.
Khương Dư Dạng từng vì đợi anh mà ngủ quên trên ghế sô pha, hoảng hốt nghĩ, nếu mà là Thẩm Dực thì đêm nay có không quay về cũng không lấy làm lạ.
Thế nhưng không phải.
Cho dù Thẩm Dực có mệt mỏi, chỉ cần đã nói sẽ về thì chắc chắn sẽ không để cô hy vọng rồi hụt hẫng.
Đến nay, vị trí hoán đổi, Khương Dư Dạng cảm giác bản thân đã hiểu được tâm trạng của Thẩm Dực rồi.
Hy vọng rồi hụt hẫng là một trong những chuyện khó chịu nhất.
Cô khoác áo ngoài lên rồi chạy qua hôn lên khóe môi anh: “Em đi đây, gần lắm nên không cần tiễn đâu, anh cũng đừng chờ.”
Thẩm Dực nhìn tóc con lộn xộn trên trán cô, giúp vô vuốt thẳng lại, cơn tức khi bị cắt ngang giữa chừng đã biến mất.
Anh nghĩ, cô thực sự là một cô gái rất biết cách dỗ dành người khác.
Khương Dư Dạng đóng cửa nhà xong liền đi rất vội vã.
Thẩm Dực không bật đèn phòng khách lên, dự định giải quyết chuyện mà Khương Dư Dạng gặp phải trong quán bar tối nay.
Anh lướt tìm người liên lạc trong danh bạ, gọi điện thoại, hàn huyên nói: “Trưởng phòng Triệu, gần đây ngài có khỏe không?”
“Thẩm Dực à, sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế?”
Anh cầm bật lửa lên nghịch, mất hứng nói: “Không có gì, chỉ là tôi đi ngang qua một quán bar thấy con trai nhà ông bị xe cảnh sát đưa đi, đoán chừng bây giờ đang bị giam giữ đó, ông không đi xem chút à?”
Luôn nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhà họ Triệu phải nuôi một đứa con trai phá của như thế cũng sứt đầu mẻ trán.
Đêm nay lại còn muốn chạm vào Khương Dư Dạng, trước kia hai người đã chạm mặt ở ‘Phong Nguyệt", vài năm trước cậu con trai độc định này của nhà họ Triệu đã chơi đùa một nữ minh tinh, kết quả chơi đùa quá trớn, suýt chút nữa đã tố cáo lên ban kiểm ủy.
Nhà họ Triệu ỷ mặt mũi lén dùng quan hệ chèn ép nữ minh tinh này không thể quay bất kỳ phim nào, cuối cùng bị cấm sóng.
Trưởng phòng Triệu cười mỉa hai tiếng: “Chuyện này mà cũng quấy rầy đến cậu, thật sự ngại quá.”
Thẩm Dực lại hàn huyên câu được câu mất, nói chuyện với loại trưởng bối như thế này, nịnh nọt chút là được, cũng chẳng cần để tâm.
Anh mặt không đổi sắc đợi người bên đầu kia cúp điện thoại, nghĩ bụng đợi khi hai cha con này gặp lại nhau, sắc mặt của vị trưởng phòng Triệu kia mới càng đặc sắc hơn.
…
Tạp chí mới sắp được phát hành, các hạng mục của Traveler đều đã được sắp xếp xong, chủ đề của kỳ sau cũng đã được bàn bạc xong.
Hai ngày nay Khương Dư Dạng xoay như chong chóng, thậm chí lúc đi ra từ công ty đầu óc cũng choáng váng.
Trên đại lộ Trường An đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, các tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau chiếu ra những tia sáng yếu ớt.
Thẩm Dực tựa vào cửa xe, không biết đã chờ bao lâu, thế nhưng khi bóng mờ kia xuất hiện thì đã nâng mí mắt lên.
Suýt chút nữa Khương Dư Dạng đã nghĩ bản thân gặp ảo giác, kinh ngạc nhìn anh.