Việc ở công ty nhàn rỗi bớt đi, anh càng vui vẻ làm ông chủ rảnh rang.
Lúc mang thai, Khương Dư Dạng tưởng tượng đến lúc sinh con trai ra không biết Thẩm Dực có hậm hực một thời gian dài không nữa.
Nhưng thực tế là, điều đó lại chẳng hề xảy ra với Thẩm Dực.
Anh cũng chỉ thở dài một tiếng, ngoài miệng nói con trai chiếm hết của hời còn bản thân mình là “Ba quý nhờ con”, nhưng nhiều khi chỉ ngồi bên cạnh chiếc nôi em bé ngắm nhìn nhóc con ngủ ngon lành đến chảy nước miếng thôi mà anh cũng có thể ngồi đó ngắm cả tiếng đồng hồ, hoàn toàn không thấy mệt mỏi.
Đến nỗi sau khi hoàng tử bé chào đời, Kỷ Tùy Chi còn nhắc đến chuyện đón cậu bé về nuôi vài ngày với Thẩm Dực.
Nhưng kết quả đương nhiên là bị tạt một gáo nước lạnh.
Thẩm Dực thẳng thừng từ chối thỉnh cầu của anh ta: “Con trai tôi là do vợ tôi mang nặng đẻ đau sinh nó ra, nếu cậu muốn có con thì tự mình sinh đi.”
Kỷ Tùy Chi cứng họng không đáp trả được: “...”
Trước khi sinh, Thẩm Dực còn nói là con trai, lúc này lại nuốt lời, chẳng lẽ đây thật sự chính là định luật vả mặt sao?!
Thôi được, nghĩ tới nghĩ lui, kẻ độc thân thì không xứng.
Thẩm Dực thích thể hiện tình yêu với con trai thông qua hành động, có rất nhiều việc không để cho cô giúp việc can thiệp vào, chẳng hạn như việc thay tã cho hoàng tử bé. Nửa đêm thức dậy anh còn cẩn thận tỉ mỉ cắt móng tay cho con, trông anh cứ như “Bá Tổng bỉm sữa”.
Chỉ có điều lúc Khương Dư Dạng ôm lấy bé cưng hôn tới hôn lui, Thẩm Dực lại làm ra bộ dạng lạnh lùng thờ ơ ở bên cạnh đứng nhìn.
Cô ngắm dáng vẻ khò khò ngủ say của hoàng tử bé, ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng ấm áp, tò mò hỏi: “Sao anh không thơm con trai một cái?”
Thẩm Dực tỏ ra không quan tâm, hùng hồn đáp: “Đàn ông con trai, dù có nhỏ thì hôn hít nhiều cũng không hay.”
Khương Dư Dạng không hiểu nổi suy luận của anh, biện hộ nói: “Linh Hi vẫn còn nhỏ mà.”
“Thế thì sau này cũng là đàn ông con trai.” Trái lại Thẩm Dực lại rất kiên quyết, không hề nuông chiều con trai mình.
Khương Dư Dạng không còn cách nào khác, càng thân mật gần gũi với hoàng tử bé hơn.
Có đôi lúc làm xong công việc trong ngày, lúc về nhà cô cũng sẽ đến ngồi cạnh chiếc nôi.
Hoàng tử bé xíu chỉ bằng một nắm, cũng không còn các nếp nhăn như hồi mới sinh, mềm mềm thơm thơm, mặt mày đã bắt đầu có đường nét rõ ràng hơn.
Tháng ngày trôi qua, Khương Dư Dạng phát hiện hoàng tử bé của mình dường như không có ồn ào như cô mong đợi.
Thẩm Dực lúc nhỏ khá ngang bướng, cô cho rằng tính tình con trai sẽ phần nào giống như anh, kết quả là bé con rất ngoan ngoãn uống sữa mẹ, buổi tối cũng ngủ rất ngoan, hai người họ đến giờ cũng không tính là phải chịu khổ.
Con trai theo mẹ, điều này được kiểm chứng quả thật là rất đúng.
Nhưng mà nuôi dạy đứa nhỏ này cũng không phải hoàn toàn không làm cho người ta phải lo lắng. Hôm nay hoàng tử bé khóc rất lâu, vất vả mãi Khương Dư Dạng mới cho bé con uống sữa xong, khi ấy bé mới nín khóc một chút.
Thẩm Dực bước qua huyền quan, đi tới trước cái nôi. Khương Dư Dạng cảm nhận được tiếng bước chân của anh bèn ngước đầu lên.
Tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ bằng cotton mỏng manh rộng rãi, vì ngồi xổm bên cạnh chiếc nôi nên váy ngủ bị kéo lên một đoạn, đôi chân trắng như tuyết làm người ta thấy chói mắt.
Thẩm Dực cởi chiếc áo vest ra, mắt liếc sang con trai dường như đang ngủ trong nôi, bên khóe môi vẫn còn dính chút sữa.
Khương Dư Dạng bị anh kéo vào trong lòng, cô kiễng chân lên rồi hơi đung đưa người.
Lông mi anh tựa như đuôi chim yến, rũ mắt hỏi: “Tên nhóc này vừa rồi lại gây chuyện à?”
Cho bé con uống sữa xong, trên người cô vẫn còn sót lại một chút mùi thơm của sữa.
“Thằng bé khóc mãi mới dỗ được đấy.” Khương Dư Dạng nghe tiếng khóc của hoàng tử bé tựa như một bản xô-nát, còn biết uyển chuyển lên nốt cao xuống nốt thấp.
Thẩm Dực gật đầu cười nói: “Cũng hơi giống em mà.”
Khương Dư Dạng: “...”
Đây là sự thật, cô cũng không có cách để phản bác lại.
“Con ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi.” Thẩm Dực nới lỏng cà vạt, từ khóe mắt đến đuôi mày đều rất dịu dàng.
Đến khi bị người kia đặt lên trên tấm ga trải giường màu xanh đậm, Khương Dư Dạng mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Bây giờ cô một lòng đặt lên hết trên người bé con, lại lầm tưởng rằng mới nãy là Thẩm Dực suy nghĩ cho mình, muốn để mình nghỉ ngơi sớm một chút.
Một lần mang thai là ngốc nghếch ba năm.
Cho tới khi hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô, Khương Dư Dạng mới nhận ra anh đang làm gì, cô bật ra vài tiếng rên rỉ.
Ánh mắt Thẩm Dực nặng trĩu, lướt qua trán lại đến đôi môi, sau đó nghiêng đầu hôn cô.
Còn chưa kịp tiến thêm bước nữa, hoàng tử bé đang nằm trong nôi chợt trở mình rồi lại tiếp tục òa khóc.
Khương Dư Dạng giống như vừa thoát khỏi giấc mộng, cô bật dậy rồi lo lắng nói: “Bé con khóc rồi, em đi xem thử đã.”
Thẩm Dực lưu luyến mãi mới buông đôi môi cô ra, nhưng lại nở nụ cười khiến cô phải thắc mắc hỏi lại.
Cô ngây người, nhìn vào đôi mắt sâu thẩm của anh nói: “Làm sao thế?”
Anh lại thừa dịp đặt lên gò má cô một nụ hôn: “Để anh.”
Hoàng tử bé ê ê a a nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, cả mặt giàn giụa nước mắt, vừa nhìn thấy Thẩm Dực thì tiếng khóc cũng ngừng theo.
Đứa nhỏ này đúng là ngắm người thay cơm, Khương Dư Dạng dỗ dành mãi không xong mà đến khi đối mặt với gương mặt uy nghiêm của ba thì nó nín khóc rất nhanh.
Thẩm Dực thay tã cho con trai, chỉ chốc lát sau đã dỗ đi ngủ.
Ánh sáng xung quanh anh mờ ảo, chiếc áo sơ mi của người đàn ông đã cởi ra một nửa. Khi bế đứa nhỏ vào lòng, anh phải hơi khom người xuống, đường cong trên sống lưng vô cùng trơn tru.
Thẩm Dực cứ tự làm hết mọi việc như vậy. Đến khi Kiều Tụng biết hầu hết thời gian người chăm sóc bé con là Thẩm Dực thì không khỏi ngạc nhiên.
Đến khi hoàng tử bé lớn hơn một chút, hai người chứng kiến cậu bé học bò, học cách đi đứng, học được tiếng gọi ba gọi mẹ đầu đời.
Sự trưởng thành này tựa như một sợi dây chặt chẽ, buộc mối quan hệ của ba người lại với nhau không thể tách rời.
…
Làm nghề đầu tư mạo hiểm, phần lớn thời gian cần phải bay đi khắp cả nước. Tuy Thẩm Dực quản lý một số dự án nhưng chuyện phải đi công tác là điều không thể tránh khỏi.
Hôm nay, Linh Hi chập chững chạy tới chỗ Thẩm Dực, nhân lúc anh không để ý thế là nhóc con co người lại rồi chui vào trong vali, đôi mắt đen lay láy xoay tròn rồi bập bẹ nói: “Ba ơi… Con đi…”
Linh Hi vẫn chưa thể nói hoàn chỉnh được một câu, cậu nhóc bập bẹ nói xong thì ngẩng gương mặt ngây thơ lên, không hề sợ hãi chút nào.
Khương Dư Dạng tóm lấy cây nấm nhỏ, giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ: “Bé Hi, ba làm xong việc sẽ lập tức về nhà chơi với con, nhé?”
Bé Hi chớp chớp hàng mi dày, dường như đang suy nghĩ xem nên nói được hay là không.
Thấy vậy, hai người cũng không hề nổi giận.
Thẩm Dực đặt máy bay mô hình vào trong tay cậu bé, hứa hẹn với nhóc con: “Đợi ba về rồi mang cho con cái khác nhé.”
“Dạ.” Nghe thế, bé Hi nhảy ra khỏi chiếc vali, ôm chiếc máy bay mô hình rồi đi sang bên cạnh chơi.
Linh Hi rất có hứng thú với những chiếc máy bay mô hình, còn nhỏ cũng thích tự mình tháo gỡ đồ đạc ra.
Dù cuối cùng có bị tháo hỏng be bét thì Thẩm Dực cũng không mắng, với anh mà nói thì đó chỉ cần là sở thích có lợi và hướng dẫn con cẩn thận thì không thể nào mà khiến trẻ con mê mẩn tới mất cả lý trí được.
Khi Thẩm Dực trở về từ chuyến công tác thì đúng dịp lễ tình nhân.
Chưa đến đầu mùa xuân, chút ít dấu vết còn sót lại của ngày đông vẫn khiến người ta lạnh đến rùng mình.
Khương Dư Dạng đã biết trước thông tin lịch bay, mặc một cái áo khoác màu nâu lạc đà chờ ở sân bay.
Linh Hi ngoan ngoãn được bế trong lòng cô, ngực phập phồng, môi hồng răng trắng.
Có dì đi qua trêu cậu bé một chút, thế là nhóc con lập tức nở nụ cười, chỉ nhìn thôi đã biết đứa bé này được ba mẹ dạy dỗ rất tốt.
Bảo chờ ba nên Linh Hi cũng chờ rất ngoan. Nhóc con tập trung nhìn xung quanh, chỉ ước là tai mắt có thể nghe nhìn được bốn phương tám hướng.
Vừa thấy bóng người quen thuộc, bé Hi lập tức tụt khỏi lòng Khương Dư Dạng rồi chập chững chạy tới, miệng gọi rất to: “Ba ơi, ba ơi, ôm…”
Nói kỹ thuật làm nũng này sao chép từ Khương Dư Dạng cũng không phải là quá đáng.
Song Thẩm Dực lại cố tình đùa bé, anh lách khỏi con đường mà Linh Hi đang chạy tới, giả vờ như không thấy thằng bé mà lại ôm chặt Khương Dư Dạng rồi khẽ thì thầm: “Dạng Dạng, lễ tình nhân vui vẻ.”
Cô chậm rãi đáp lại, ngửi thấy hương tuyết thoang thoảng trên áo khoác của anh, dịu dàng nói: “Sao anh không tới bế bé Hi?”
Nhắc tới bé Hi, nhóc con bé xíu bám người háo hức chạy đến, ôm lấy đùi Thẩm Dực rồi nghiêm túc phàn nàn: “Ba không bế bé Hi.”
Không ai có thể cưỡng lại sự làm nũng của hoàng tử bé.
Thẩm Dực bế con trai lên, áng chừng cân nặng, dinh dưỡng của cậu nhóc cũng đầy đủ hơn nên lớn rất nhanh, bế nặng hơn trước một chút rồi.
Anh ổn định lại tinh thần, cằm khẽ hất lên, bình định lại dáng vẻ dạy dỗ nói: “Thẩm Linh Hi, sau này con phải tự đứng đi nhé, không được bắt mẹ bế nữa, biết chưa hả?”
Bé Hi không hiểu, lơ mơ hỏi lại: “Vì sao ạ?”
Thẩm Dực giải thích với cậu bé: “Bởi vì mẹ là một nàng công chúa, còn bé Hi là đàn ông con trai, lớn lên con phải bảo vệ mẹ chứ.”
Bé Hi đã hiểu rồi, trên khóe môi nở nụ cười, nói là làm: “Ngoéo tay.”
Dĩ nhiên, đây là hai bố con nói nhỏ với nhau, gọi là cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, Khương Dư Dạng cũng chẳng hề hay biết.
Một nhà ba người gọi bữa tối dưới ánh nến trong phòng ăn, chân nến đặt ở giữa bàn, ánh nến lung linh lay động, chiếu rọi lên những ô cửa sổ thủy tinh của phòng ăn xoay tròn.
Trên bàn ăn, Thẩm Dực gỡ xương cá, gắp một bát thịt cá cho Linh Hi.
Bé Hi ăn rất ngon lành, thậm chí trên cổ còn đeo một cái khăn ăn, nếu cảm thấy bẩn sẽ dùng khăn ăn lau sạch dầu mỡ dính trên người.
Ấy thế mà lại là một nhóc con ưa thích sạch sẽ.
Ăn cơm xong, Linh Hi cầm một quả bóng và thiếp đi trong lòng Thẩm Dực.
Ăn xong lại ngủ, thế giới của trẻ con chính là như vậy, hồn nhiên vô lo vô nghĩ.
Thẩm Dực bế đứa nhỏ một lúc, cánh tay tê dại, lại phải đổi sang cánh tay bên còn lại, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người bước tới khu Trung tâm Thương mại Quốc Mậu trong bóng đêm, Linh Hi nằm trong vòng tay Thẩm Dực, bàn tay nhỏ vẫn còn nắm chặt dây bóng bay có hình heo Peppa.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Dư Dạng cùng anh đi đến nơi này, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng màu neon, bóng lưng Thẩm Dực đã gần trong gang tấc.
Vào giây phút này, được ở bên cạnh anh, cả việc cùng anh già đi là chuyện vô cùng hạnh phúc.
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Dực dừng bước chân, đột nhiên quay đầu lại, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt qua.
Khương Dư Dạng thầm mắng anh trong đầu, người này đúng là không sợ con trai đột nhiên tỉnh giấc.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Dực đi tắm rửa luôn, chiếc áo sơ mi màu đen mặc ở nhà có phần lạnh lẽo cứng rắn khiến anh nhìn nguy hiểm hơn đôi phần.
Tựa như dã thú đang nằm rạp xuống trong bóng đêm, căn phòng kín kẽ không chút gió lọt. Hết lần này tới lần khác, Khương Dư Dạng bị người ta bắt nạt, nhấp nhô dao động theo từng đợt sóng thủy triều.
Đang lúc tình nồng ý đậm, Thẩm Dực cũng không quên mở chiếc hộp nhỏ lấy biện pháp an toàn để đeo vào, anh không đành lòng để Khương Dư Dạng lại chịu khổ thêm lần nữa.
Chẳng là đêm hôm ấy quá kịch liệt, cuối cùng biện pháp an toàn mới bị thủng mất.
-
Một năm sau, Triệu Á Lâm từ chức chức vụ tổng biên tập [ICON] vì lý do cá nhân, nội bộ tòa tạp chí đang rất cần một người có thể phụ trách tình hình chung để duy trì cục diện.
Mà trước khi Triệu Á Lâm từ chức, cô ấy đã bàn giao trách nhiệm lại cho người vẫn còn trẻ tuổi và kinh nghiệm chưa nhiều là Khương Dư Dạng.
Vào lúc này, Khương Dư Dạng đi bệnh viện làm kiểm tra mới biết mình đã mang thai.
Đây là đứa bé hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, làm cho hai người trở tay không kịp.
Linh Hi sau khi biết được rất vui vẻ, nhìn chiếc bụng của cô chậm rãi nhô lên, cậu bé càng trở nên phấn khích hơn: “Mẹ ơi, con muốn có em gái.”
Khương Dư Dạng cố tình trêu chọc cậu bé: “Vậy nếu là em trai thì phải làm sao đây?”
Dường như Linh Hi bị câu hỏi này làm cho bối rối, ngay lập tức nhõng nhẽo nói: “Mẹ ơi, sinh em gái đi mà, bé Hi muốn có em gái.”
Trẻ con thì vẫn là trẻ con thôi, cho rằng muốn cái gì thì sẽ có được cái đó.
Có điều lần mang thai này chỉ đơn giản là tai nạn, Khương Dư Dạng bị ốm nghén rất nặng, ban đêm suy nhược thần kinh lại ngủ không ngon giấc, bị các loại phản ứng khi mang thai hành hạ, đúng là khổ không thể tả nỗi.
Ban ngày càng không cần phải nói, cô còn phải cật lực đến công ty quản lý tình hình chung của tạp chí.
Có một đêm nọ, Khương Dư Dạng vất vả lắm mới thiếp đi thì lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô bị giam cầm tại một hòn đảo biệt lập, có lớn tiếng kêu cứu cũng chẳng ăn thua gì.
Cơn mưa to tầm tã kéo đến, hòn đảo nhỏ sắp bị nhấn chìm, cô cũng nhanh chóng bị sóng biển cuốn trôi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Thẩm Dực đang ôm cô vào lòng, mười ngón tay của cả hai đan xen vào nhau, hơi thở hòa quyện.
“Mơ thấy ác mộng à?” Thẩm Dực giúp cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán, thấy cô vẫn chưa hết kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt thì lập tức cảm thấy rất đau lòng.
Trong mắt Khương Dư Dạng tràn đầy sự mệt mỏi, cố gắng giữ vững tinh thần, mơ hồ lẩm bẩm “Ừ” một tiếng.
“Có anh ở đây.” Thẩm Dực muốn nói lại thôi, đến cuối cùng vẫn bàn bạc với cô: “Nếu không thì đứa nhỏ này...”
“Không được.” Khương Dư Dạng biết rõ Thẩm Dực đang suy nghĩ tới điều gì, đứa bé này xuất hiện nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, mấy tháng nay cô cũng chịu khổ quá mức.
“Bé con sắp được đến với thế giới này rồi, nhất định là muốn được gặp ba mẹ.”
Cô nào có thể nhẫn tâm như thế, để cho bé cưng chưa từng gặp mặt của bọn họ phải nói lời từ biệt ư?
Sau đó mãi đến khi chuyển dạ, vỡ nước ối hồi lâu, cũng không thấy em bé ở trong bụng chui ra.
Khi con gái chào đời, hai mắt Thẩm Dực đỏ hoe, việc đầu tiên anh làm chính là đến bên giường bệnh nhìn Khương Dư Dạng.
Y tá ở một bên chúc mừng nói: “Chúc mừng, là một bé gái.”
Bé gái nặng sáu cân tư, lúc mới chào đời đã khóc rất to.
Thẩm Dực bế bé con đi tới, cũng cảm thấy đau lòng, lẩm bẩm tự nhủ: “Mẹ con lúc mang thai con đã rất cực khổ đấy.”
Khương Dư Dạng cảm thấy gần như kiệt sức, mũi cũng đau nhức: “Con bé có thể nghe hiểu được à?”
Thẩm Dịch không hề né tránh, thu lại nét dịu dàng trên gương mặt, nhấn mạnh: “Phải dạy dỗ ngay từ khi còn nhỏ mới được.”
Nhóc mới sinh rất nghịch ngợm, có thể thấy được điều ấy ngay từ khi cô bé còn nhỏ. Khi được chị y tá tiêm vắc xin, cô bé đã đạp tung ống tiêm rồi khóc tới mức không ai dỗ được.
Lại lớn hơn một chút, đến tuổi học đi học nói, Linh Mai lại hoàn toàn không chịu hợp tác tí nào.
Thường ngày Thẩm Dực rất cưng chiều cô công chúa nhỏ này, chỉ còn thiếu mỗi điều nâng trên tay để cô nhóc kiêu ngạo nghịch ngợm hơn mà thôi. Ngay cả khi đi bộ, anh cũng lần lượt giúp đỡ Linh Mai học đi từng bước một, để đứa nhỏ ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó.
Mặc dù phải bỏ ra không ít công sức nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.
Đối với chuyện này, Khương Dư Dạng tỏ ra rất rầu rĩ. Rõ ràng Linh Hi cái gì cũng giỏi, vậy sao mà sinh đứa thứ hai tính cách lại hoàn toàn không giống chút nào thế nhỉ?
Sở thích lớn nhất của cô bé là ngắm nhìn đồng hồ chạy, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Song ngoại hình của cô nhóc cũng rất xinh xắn, gần như kế thừa được toàn bộ gen trội của cả hai người, nhìn thoáng qua thôi cũng biết xinh đẹp thế nào.
Hôm nay, Thẩm Dực bế con gái chơi trống lắc. Linh Mai không cười nói gì cả, chắc vì chơi chán quá nên được một lúc thì nằm lăn ra ngủ say.
Khương Dư Dạng khó tránh khỏi lo lắng: “Hay là Linh Mai hơi hướng nội nhỉ?”
“Sao cũng được.” Thẩm Dực không đòi hỏi gì, anh an ủi cô: “Con của chúng mình dù tính cách có ra sao thì quan trọng vẫn phải là người lương thiện, trong sáng vô tư, để nó tự có cơ hội lựa chọn cuộc sống mà nó mong muốn.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé để lên môi xoa xoa, rất chiều chuộng.
Lúc này, Linh Hi đột nhiên chạy đến, khóe miệng hơi trĩu xuống: “Ba ơi, ba vẫn chưa thơm bé Hi…“