Tự cúi đầu xuống để theo đuổi người khác không phải là tác phong sát phạt quyết đoán của Thẩm Dực.
Khương Dư Dạng cụp mắt xuống, cơ thể như bị đóng đinh vào dây an toàn.
Thẩm Dực nghiêng người cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra, giọng nói trầm thấp có hơi lạnh lùng: “Em muốn tôi trói em xuống hả?”
Khương Dư Dạng: “...”
Cô kiềm chế thở mấy hơi, giãy giụa mấy cái, nhưng đến cuối cùng vẫn cúi đầu đi xuống xe với anh.
Đúng lúc mới lên đèn, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người.
Tất cả trang sức vàng bạc châu bào đều ở dưới tầng một, rực rỡ muôn màu, điều này chứng thực cho từ "châu quang bảo khí”.
Đi làm ở chỗ này lâu rồi nên cô đã quen thuộc với mảnh đất này, chỗ này mọi chỗ đều là tấc đất tấc vàng, đồ vô cùng đắt đỏ.
Nhưng một số lượng đáng kể người, ngay cả khi có người biết đến trung tâm mua sắm này, nhưng hiếm khi đến trung tâm này để mua sắm và chi tiêu.
Nó giống như một đường phân cách tầng lớp rõ ràng, mọi người quy củ dừng lại ở tầng lớp tương ứng của mình.
Trong lòng Khương Dư Dạng đang tính một bàn tính nhỏ, cô vừa phải thuê nhà, lại còn đang thiếu tiền, nếu lại tới chỗ này mua sắm quần áo, chắc cô sẽ tiếc chết mất.
Thẩm Dực dẫn cô lên tầng trên cùng, hai người đi thang máy thẳng lên đến tầng cao nhất. Thang máy không ngừng lên cao, đám đông bên dưới dày đặc như kiến.
Vô số ánh đèn tạo thành một khung cảnh lãng mạn, ở giữa trung tâm mua sắm như một viên kim cương khổng lồ.
Lúc hai người còn đang yêu đương, Khương Dư Dạng rất ít khi đi mua sắm với Thẩm Dực. Anh chỉ xem một ít sản phẩm mới của mấy thương hiệu lớn nếu thấy vừa người thì mua luôn cho cô, thế nên tủ quần áo trong nhà lúc nào cũng đầy ắp.
Anh băn khoăn đi một vòng, sau đó ánh mắt tập trung vào một thương hiệu xa xỉ, ung dung đi vào.
Nhân viên bán hàng vừa thấy anh mắt đã sáng lên, nhiệt tình nói: “Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?”
“Quần áo nữ.” Thẩm Dực kéo cánh tay non mịn giống như đậu hũ của cô, ngẩng đầu ra hiệu: “Phù hợp với cô ấy là được.”
Nhân viên bán hàng nhiệt tình đến bên giá áo và giới thiệu: “Bên này của chúng tôi có đầy đủ các phong cách mới trong mùa đông, chị nhìn xem thích cái nào.”
Dù sao thì Khương Dư Dạng làm trong mảng tạp chí thời trang, đối với thiết kế và vật liệu vải của những bộ quần áo này, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cô không muốn chọn quá đắt nên lấy một cái nhìn giống như giá trung bình.
Không ngờ, Thẩm Dực chọn ra một cái khác bên cạnh, quay đầu nhìn nhân viên bán hàng nói: “Chọn cái này, cô đi tìm kích thước phù hợp rồi cho cô ấy thử đi.”
Nhân viên bán hàng ngọt ngào khen ngợi nói: “Cái này rất đẹp, đây là mặt hàng bán chạy ở chỗ chúng tôi.”
Bây giờ đây là hố tự mình đào, đâm lao thì phải theo lao nên Khương Dư Dạng chỉ còn cách đi vào phòng thử đồ thay quần áo.
Công bằng mà nói, đây là một trong nhiều bộ quần áo cô thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vì lo lắng đến giá cả nên cô mới đau lòng bỏ qua nó.
Tay áo được thiết kế bằng vải tuyn, một mảnh ren cut-out nhỏ ở phía sau, váy dài đến mắt cá chân, vòng eo thì cao, làm nổi bật tỷ lệ cơ thể của người mặc rất tốt.
Cô nhấc làn váy đi ra ngoài và đứng trước gương.
Người phụ nữ trong gương tự mang nét quyến rũ riêng trong từng cử chỉ hành động, giống như bông hồng trắng tung bay trong gió, nhưng khí chất vẫn giữ được sự ngọt ngào và mềm mại của người miền sông nước.
Sự thuần khiết và dục vọng kết hợp hoàn hảo trên người cô.
Nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm vào cô, khen ngợi chân thành: “Cô mặc bộ váy này vô cùng phù hợp.”
Thẩm Dực dứt khoát nói: “Chọn cái này.”
Anh mở điện thoại ra, thanh toán hóa đơn mà không hề do dự.
“Anh...” Khương Dư Dạng như mắc xương cá ở trong cổ họng, nhưng cô thấy nhân viên đã gấp gọn gàng chiếc váy voan màu trắng mà cô mới thay xong vào trong túi, cô ấy nói cực kỳ hâm mộ: “Bạn trai của cô tốt với cô thật.”
Điển hình cho dáng vẻ người giàu thì tùy hứng.
Mặc dù lần này không cần phải đau ví, nhưng trong túi xách của Khương Dư Dạng bây giờ đang chứa chiếc áo sơ mi lụa bị bẩn mà cô đã thay ra và cái mác váy đã cắt ra, tất cả mọi thứ đó đều luôn nhắc nhở cô bị nắm thóp.
Cái giá mà cô dựng trước mặt Thẩm Dực như bị một con mãnh thú và dòng nước xoáy lớn đạp bể, vỡ không còn một mảnh.
Chờ lên xe xong, Khương Dư Dạng bướng bỉnh nói: “Thẩm Dực, tôi có thể tự mua quần áo cho mình.”
Anh không thể hiện là mình có giận hay không, mặc kệ ánh sáng đen tối đan xen chiếu lốm đốm lên khuôn mặt.
Thẩm Dực thấy mặt cô đỏ bừng là hiểu cô đang xấu hổ cái gì, vì vậy anh bâng khuông hỏi hai câu: “Tôi đang theo đuổi em, chẳng lẽ tôi tặng em chút đồ vật này nọ cũng không được sao?”
Đúng vậy, chuyện tặng đồ là quyền tự do của anh, còn về phần xử lý chiếc váy đắt giá này như thế nào... thì đó là chuyện của cô.
Hiển nhiên, khi đến chỗ Thẩm Dực, cô luôn muốn từ chối tất cả lòng tốt của anh.
Có lẽ là một lần bị rắn cắn sợ dây thừng mười năm nên Khương Dư Dạng chỉ có thể tự hiểu tâm lý của cô là muốn tránh thoát khỏi xoáy nước thứ hai, cô phải luôn giữ được sự tỉnh táo.
Đôi môi mỏng của Thẩm Dực mím chặt, vẻ mặt trầm xuống, chỉ cười tự giễu hồi lâu.
Cô quá lý trí, thế nhưng đầu óc của anh cũng hơi mê muội.
Giống như chơi đánh cờ, rõ ràng không ở cùng một đẳng cấp nhưng lại trở thành một cuộc giằng co.
Cảnh tượng đường phố trở nên quen thuộc trước mắt cô. Trong ba năm học trung học phổ thông, cô đã đi con đường này đến trường.
Đặc biệt là vào lớp mười hai, vào lớp tự học buổi sáng, cô phải học tập chăm chỉ hơn các bạn cùng lớp. Khi cô đến trường, bầu trời mùa đông vẫn còn tối.
Bầu trời giống như một tấm vải đen khổng lồ, những đám mây đang trôi với cái lạnh dày đặc.
Ngôi nhà cũ được thắp sáng rực rỡ, hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ được treo ở cửa cho thấy mọi người đã đến đông đủ rồi, mau đón năm mới thôi.
Mọi người trong gia đình đang trò chuyện ồn ào, nâng ly cạn chén, bầu không khí sôi nổi nhưng hòa bình.
Có một vài đứa trẻ họ hàng xa chơi đùa với nhau, các khối xếp gỗ nằm rải rác trên thảm trải sàn, bập bẹ không ngừng.
Ông cụ Thẩm đã lớn tuổi nhưng tai rõ mắt sáng, khi thấy hai người bọn họ đã đến, ông mỉm cười nói: “Dạng Dạng và Giám đốc Thẩm của chúng ta tới rồi, hai đứa mau ngồi xuống đi.”
Áo vest của Khương Dư Dạng là đồ để đi làm, nếu ở trong đám đông không thể tránh khỏi việc nhìn quá trịnh trọng.
Ông cụ Thẩm lại lên tiếng, ngoại trừ những đứa trẻ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì những người lớn đều đổ xô đến bàn, chờ bữa tối tất niên bắt đầu.
Vì muốn tôn trọng mặt mũi của ông cụ Thẩm, cũng quan tâm đến cô và Thẩm Dực nên một số người thân của nhà họ Thẩm cũng nói vài câu với Khương Dư Dạng.
Thẩm Dực nới lỏng tay áo sơ mi màu xám đen rồi kéo lên, lộ ra một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Dựa theo bối phận, cô và Thẩm Dực nên ngồi cạnh nhau nên khó tránh việc bắt gặp ánh mắt của nhau.
“Lại là một năm mới, khó lắm có một bữa tối đoàn tụ, mọi người đừng khách sáo quá.”
Sức khỏe của ông cụ Thẩm vẫn tốt, nhưng bệnh hen suyễn vào mùa đông rất nghiêm trọng, vừa dứt lời, cơn ho vẫn không ngừng.
Quản gia vội vàng vỗ lưng ông lão, gọi người mang khăn tay tới, lau khóe môi cho ông lão.
Thẩm Hách Liên nói: “Ba, bạn con biết một bác sĩ rất giỏi, chuyên về phương diện hen suyễn này. Để con bảo Minh Nhi dẫn cha đi khám.”
“Đây chỉ là bệnh cũ thôi, cũng đã để lại căn nguyên rồi, đi khám nhiều bác sĩ cũng vô ích, cha có thể chịu đựng được.” Ông lão Thẩm xua tay, không quan
tâm.
Thấy vậy, Lâm Bình Chi cũng không tiện nói gì thêm, nhìn mấy món đồ ăn trước mặt mà không cảm nhận được vị gì.
Ông cụ Thẩm thuộc thế hệ tiếp theo, thái độ đối với Thẩm Hách Hiên rất thờ ơ, nhưng ông ấy lại đặt rất nhiều kỳ vọng vào Thẩm Dực.
Khi Thẩm Hách Hiên còn nhỏ thì đã luôn nghe đồng đội của ông cụ Thẩm nói, tính cách này của ông ta không giống ông ấy, so ra thì khác rất nhiều.
Thẩm Dực là một tồn tại đi đâu cũng có hào quang đến đó, từ nhỏ đã được sống trong an nhàn sung sướng khiến bàn chất của anh vừa kiêu ngạo vừa khắc chế, rất hiếm khi mọi người cảm nhận được sự kiêu ngạo trên người của anh.
Dù sao cảm giác về sự việt không phải là do đua đòi sinh ra.
Khương Dư Dạng dịu dàng khẽ nói: “Ông nội, cháu viết một đơn thuốc cho ông, ông có thời gian thì nhờ người đi bốc thuốc giùm.”
Cô không phải muốn lấy lòng, khi Khương Dư Dạng vẫn còn sống ở thị trấn Tô, cô vẫn thường xuyên đến y quán trung y bốc thuốc, một lần nấu thuốc là rất nhiều giờ, nên cô có biết một chút phương thuốc cổ truyền khắc phục bệnh hen suyễn.
Ông lão Thẩm mỉm cười nói: “Được rồi, con có lòng rồi.”
Thấy vậy, Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi càng xấu hổ hơn.
Kể từ lần trước Thẩm Dực phản đối hôn sự với Ôn Phù, trên bàn ăn không ai dám nhắc đến chuyện râu ria này, bữa ăn khá yên bình.
Bữa tối tất niên do đầu bếp làm tại nhà nên rất phong phú, một món bắp cải luộc, nghe tên thì thấy có vẻ đơn giản mộc mạc, nhưng nó cũng ở cấp độ của quốc yến.
Nước dùng nhìn thì nhạt nhẽo nhưng trong lúc chế biến lại cho rất nhiều hương vị khác nhau, tươi mà không béo ngậy, đổ lên bắp cải, hương vị lại càng sảng khoái hơn.
Sau khi ăn xong, ông cụ Thẩm nói có hơi mệt, các thế hệ trẻ hiểu được ông ấy cần nghỉ ngơi, sân nơi ông ấy sống ở đường Vạn Thọ cũng yên tĩnh, đoàn người đi ra cửa đưa ông ấy lên xe.
Hệ thống sưởi sàn nhà trong nhà khiến nhiệt độ tiếp tục tăng cao. Khương Dư Dạng muốn cởi bộ đồ bên ngoài ra, nhưng nghĩ đến thiết kế rỗng tuếch phía sau váy, cô xoắn xuýt qua lại, những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống từ hai má đỏ bừng giống như một con tôm luộc.
Thẩm Dực bảo quản gia đi lấy áo khoác của mình, quản gia cung kính đưa cho cô: “Thiếu gia Thẩm bảo cô thay áo đỡ bị nóng quá.”
Phòng ngủ của anh chưa bao giờ trống rỗng, quần áo trong tủ quần áo là đồ anh mặc khi còn nhỏ, chúng sẽ thường được mang đi giặt sạch định kỳ.
Chiếc áo khoác này trên người cô vẫn còn hơi to, lành lạnh, có mùi thông thơm ngát.
Một vài đứa trẻ đi tới nhìn cô: “Chị Dạng, sao chị lại mặc quần áo của anh Dực?”
Khương Dư Dạng mở miệng, phát hiện mình không biết giải thích thế nào, cô nắm lấy vạt áo khoác.
Thẩm Dực lặng lẽ đi tới giải vây cho cô: “Bộ xếp gỗ các cháu chơi là của chú, đừng trêu cô ấy nữa, nếu không chú sẽ lấy lại đó.”
Những đứa trẻ nghịch ngợm ngay lập tức chạy tán loạn, cười đùa vui chơi, sự chú ý của chúng đã bị một thứ khác thu hút mất.
Ánh sáng trong phòng khách vỡ vụn trong đôi mắt của anh, bao hàm nụ cười nhẹ, nhưng cô lại run rẩy khi nhìn thấy nó.
Thẩm Hách Liên đang nói chuyện với những người lớn tuổi còn lại về chuyện làm ăn, mấy thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi như ong vỡ tổ chạy tới cầu xin anh: “Anh Dực, anh dẫn chúng em đi chơi đi.”
“Không chơi.” Thẩm Dực lạnh lùng, nheo mắt nhìn bọn chúng nói: “Các em có biết cái gì gọi là mê muội mất lý trí không hả, đi về học tập chăm chỉ đi.”
Khi còn là thiếu niên, anh là người quậy nhất nhưng bây giờ bối phận của anh đã bị đảo ngược, cho nên phải bắt đầu giáo dục thế hệ trẻ.
Phong thủy luân chuyển, chính là ý này.
Đã gần nửa đêm, Lâm Bình Chi lấy ra tư thế làm mẹ trước mặt người ngoài, trầm ngâm nói: “Dạng Dạng, hôm nay là đêm giao thừa nên con hãy ở nhà một đêm đi, cũng đã quá muộn rồi, sáng mai rồi hắng đi.”
Gió bên ngoài thổi hai chiếc đèn lồng lớn tung bay. Khương Dư Dạng không thể từ chối, đây là quy tắc của nhà họ Thẩm, cô đồng ý nói: “Dạ.”
Cô đi thẳng đến phòng ngủ trên tầng hai. Đã lâu cô không quay lại căn phòng này, trang trí nội thất vẫn như xưa, vẫn còn cất giữ những tâm tư cẩn thận thời thiếu nữ và một đống búp bê sang trọng ở đầu giường.
Bởi vì có hệ thống sưởi ấm sàn nhà, Khương Dư Dạng đổ rất nhiều mồ hôi nên cô định đi tắm trước.
Áo khoác của Thẩm Dực được cô xếp ngay ngắn trên ghế, nghĩ rằng sau khi giặt xong cô sẽ trả lại cho quản gia.
Thẩm Dực bước vào thì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, suy nghĩ có chút trôi dạt.
Một trong những con búp bê ở đầu giường rơi xuống đất, anh đưa tay ra nhặt nó lên, nhưng anh không ngờ lại nhìn thoáng qua cuốn nhật ký dưới nệm cạnh giường.
Đó là một cuốn sách kiểu phục cổ, có khóa, cầm trong tay nặng trình trịch.
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, anh tìm tòi nghiên cứu mở “bí mật nhỏ” của thiếu nữ.
Anh biết điều này là không đúng, nhưng anh tò mò cô sẽ viết gì.
Khi anh lật trang, nhiều trang đã bị xé nát, tất cả những gì còn lại đều là tên của anh.
Tên và thời gian của anh được viết rõ ràng từng cái một, ghi chép cuối cùng là thời gian họp lớp và đêm mây mưa đã khiến cả hai vướng vào nhau.
Sự rối loạn thời thiếu nữ thầm mến chết trong vô thức, cẩn thận che giấu những suy nghĩ này trong bóng tối.
Bây giờ nó giống như một chiếc hộp Pandora, tất cả đều hiện ra trước mặt anh.
Thẩm Dực im lặng một lúc, sau đó đặt cuốn nhật ký trở lại vị trí cũ, đầu óc rối bời.
Giống như có một luồng không khí chặn ở ngực, phiền não không ngừng.
Sau khi tắm nước nóng, hai má bị xông hơi ướt át của cô đỏ lên, lông mi run rẩy treo những giọt nước nhỏ, đôi mắt hạnh trong veo và gợn sóng giống như nước ao bị khuấy động.
Quần áo ở đây đều bị cô mang đi hết nên cô vẫn mặc cái váy đó, phía sau lưng trống không nhìn không sót một thứ gì, lưng mịn màng, hở như không hở, làn da dưới ánh sáng như bôi lớp kem.
Thẩm Dực vừa châm một điếu thuốc, đang suy nghĩ có khi nào cô muốn tắm đến nửa đêm luôn hay không thì người xuất hiện.
Hai người im lặng, còn ở trong phòng thời thiếu nữ của cô, hai người bọn họ ở cùng một căn phòng khiến không khí càng thêm mờ ám.
“Quần áo của anh... Tôi đã xếp gọn lại rồi.” Khương Dư Dạng xoay người mang quần áo cho anh.
Đúng lúc phía sau đối diện với anh, ánh mắt của người đang nhìn càng nóng bỏng hơn.
Thẩm Dực dập tắt tàn thuốc, ánh mắt nóng rực nhìn cô, kéo người đến góc tường chật chội, hơi nghiêng người, tựa đầu vào vai cô.
“Thẩm Dực... Anh đứng dậy...” Cô bị mắc kẹt trong vòng tay anh, cô không biết người đàn ông này nổi điên cái gì nữa cho nên trong thời gian ngắn cô không thể thoát được.
Giọng anh nặng nề, rỉ ra mùi thuốc khàn khàn: “Cho tôi ôm một chút.”
Đây là trong biệt thự cũ của nhà họ Thẩm, Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi đều ở lầu một, nhưng chỉ cần quản gia vô tình đẩy cửa vào thì chuyện sẽ vô cùng xấu hổ.
Khương Dư Dạng giống như một con thỏ đỏ mắt, tức giận cắn vai của sói xám là anh.
Khi người ta tức lên thì bọn họ không hề quan tâm chuyện gì nữa, vết cắn này dùng lực không hề nhẹ.
Dưới chiếc áo sơ mi màu xám đen có mùi máu thoang thoảng như thể muốn quấn quýt lấy nhau đến chết mới thôi.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Dịch chỉ khẽ rên một tiếng, anh không hề đề phòng cô.
Lòng bàn tay to vuốt ve mái tóc cô, bả vai rộng truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương nhưng anh không quan tâm.
Anh như đang vuốt lông cho thỏ, giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Ngoan, đừng cắn.”
Khương Dư Dạng nhả miệng ra, mở mắt nhìn, hơi thở vẫn còn có chút không ổn định.
“Khương Dư Dạng, em thật sự không thích tôi sao?” Anh cười khẽ, trong đôi mắt hoa đào của anh bây giờ đang phản chiếu dáng vẻ nhếch nhác của cô lúc này.
Khương Dư Dạng im lặng, không muốn trả lời câu hỏi thẳng thắn của Thẩm Dực.
Anh không so đo, liếm răng hàm nói: “Vậy tôi sẽ hỏi lại lần nữa…”
Khương Dư Dạng vươn tay che miệng, hiển nhiên nghe thấy tiếng người đi lên lầu.
Từng bước một đang dần tới căn phòng này, khiến bầu không khí giữa hai người như có cảm giác đang yêu đương vụng trộm.
Thẩm Dực đẩy tay của cô ra, đặt vào lòng bàn tay mình rồi nắm lại, ánh mắt nóng bỏng: “Tôi có rất nhiều tình cảm với em, em cân nhắc khi nào chuyển lên chính thức cho tôi đây.”