Mới đầu đi trung tâm thương mại, cô đã mua thêm vài đôi đũa, chủ yếu là để chuẩn bị cho khách đến nhà.
Nhưng gần đây thì liệu có ai đến không?
Khương Dư Dạng lắc đầu nguầy nguậy như điên rồi cất đũa vào trong phòng bếp.
Thật ra đây chỉ là thói quen nhỏ của cô. Trước đây khi đợi Thẩm Dực về nhà ăn cơm, cô luôn lấy bát đũa ra trước.
Muốn quên một người không chỉ cách xa mà ngay cả dấu vết được hình thành do sớm chiều chung đụng cũng phải dần buông bỏ.
Cho dù Wintour không để cô tham gia chuẩn bị cho tuần lễ thời trang lần này, Khương Dư Dạng vẫn sẽ xem lại buổi trình diễn tuần lễ thời trang trước đó, rồi ghi chép dày đặc vào trong cuốn sổ.
Lo trước khỏi họa luôn là điều tốt.
Hôm sau, Paris đổ cơn mưa to.
Sáng sớm giống như sẩm tối, ngoài cửa sổ tối đen. Mưa xối xả như trút nước, gió lớn đập mạnh vào cửa sổ.
Cho dù cầm ô, cô cũng khó khăn đi tới tòa tạp chí, cả người ướt nhẹp.
Các đồng nghiệp đều đang mắng chửi thời tiết Paris chết tiệt này. Cơn mưa này kéo dài rất lâu, đến trưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Sau khi biết Wintour không trọng dụng cô, dường như chị gái tóc uốn dài ở bên cạnh luôn quan tâm cô nhiều hơn. Cô ấy nói buổi tối bọn họ có một bữa tiệc liên hoan, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Khương Dư Dạng đồng ý xong cũng gửi lời mời: “Khi nào chị có thời gian hãy đến căn hộ của em, em sẽ nấu cho chị ăn.”
Cô ấy đảo mắt, dường như rất ngạc nhiên mừng rỡ: “Là sủi cảo à?”
Nghe thấy tiếng Trung bập bẹ của cô ấy, Khương Dư Dạng cưng chiều gật đầu: “Sao cũng được hết.”
Nhưng cú điện thoại của Wintour đã khiến bữa tiệc tối nay tan thành mây khói.
Hiện Wintour đang ở buổi trình diễn thời trang. Anh ta đeo mắt kính nên không nhìn thấu được cảm xúc.
Người mẫu đang catwalk trên sàn diễn. Sàn chữ T kéo dài, ánh đèn sáng chói.
Khương Dư Dạng ngạc nhiên, rồi ghi chép lại hết những thứ anh ta cần. Bất chấp trời đang mưa to, cầm ô đi trong mưa.
Chí ít Wintour sẽ chủ động liên lạc cô, cho nên tác dụng của cô không chỉ dừng lại ở một “bình hoa”.
Trước sàn diễn thời trang trời yên biển lặng, còn hậu trường đã sớm rối như tơ vò rồi. Cuối cùng trang phục của Vedette có số đo không phù hợp, cần phải may vá chỉnh sửa gấp rút.
Vì không phải là trang phục bình thường mà là một chiếc sườn xám từ màu trắng dần chuyển sang màu xanh lam nên mọi người có mặt tại đây đều không dám động vào.
Khi Khương Dư Dạng chạy đến, váy đã thấm ướt một nửa rồi. Cánh tay cũng lạnh băng, sợi tóc dính chặt vào má khiến cô trông có vẻ nhếch nhác nhưng cũng pha chút xinh đẹp.
Cô gấp dù, bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
Lúc cô đang sầu lo phải nói rõ nguyên nhân thế nào thì Scarlett – trợ lý bên cạnh Wintour lúc trước đã chạy đến. Sau khi nói vài lời với bảo vệ thì cô đã được cho vào.
Wintour là “lão phật gia” trong buổi trình diễn thời trang này. Ai cũng có thể vắng mặt, chỉ có anh ta là không. Tất nhiên người mà Wintour yêu cầu tạm thời tiến vào sẽ được ngoại lệ.
Cô nhìn ra được, có lẽ là sợ bị cướp mất bát cơm nên trước đó Scarlett rất thù địch cô.
Scarlett dẫn cô đi tới hậu trường, giới thiệu sơ lược về tình huống và yêu cầu. Sắc mặt của cô ta trông rất sốt sắng thậm chí là hơi hổ thẹn, vốn dĩ mấy công việc này là do cô ta làm mới phải.
Bây giờ vì sơ suất lơ là của mình mà phải mời Khương Dư Dạng tạm thời đến chỉnh sửa.
Mẹ cô đã tự may sườn xám mấy chục năm rồi, từng đường kim mũi chỉ đều có quy cách may. Mỗi lần khi đo cho khách đều phải bảo đảm trang phục vừa vặn.
Do đó về phương diện đổi số do này, Khương Dư Dạng cũng được xem là có kinh nghiệm.
Cô nhớ đến năm nào đó Vedette của tuần lễ thời trang Paris đã sử dụng chủ đề phong cách Trung Quốc tuyệt đẹp.
Do thời gian cấp bách nên động tác của Khương Dư Dạng rất nhanh nhẹn. Cô dùng kéo cắt một lỗ nhỏ ở nơi cần chỉnh sửa, rồi men xuống theo đường biên.
Người mẫu kề cuối vừa mới bước ra sàn diễn thì chiếc sườn xám này cũng được sửa xong. Sau khi Vedette mặc vào thấy vừa vặn thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bọn họ không có nhiều thời gian để vui mừng. Thời gian người mẫu ngừng lại trên sàn diễn là có hạn, cho nên vừa mới mặc vào, Vedette đã phải bước lên sàn chữ T.
Chiếc sườn xám được cô chỉnh sửa này trở nên cực kỳ vừa vặn. Không chỉ thế, ở nơi đã chỉnh sửa, cô còn tô điểm thêm ý tưởng của mình, phối toàn bộ màu sắc khiến người ta sáng mắt.
Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Wintour bảo Khương Dư Dạng tạm thời ở lại một lúc.
Anh ta tháo mắt kính ra, mái tóc vàng được chải chuốt kỹ càng, có thể nói trang phục trên người là hàng xa xỉ.
Wintour không tiếc lòng khen ngợi: “Dạng, cô làm tốt lắm.”
“Cảm ơn.”
Nhận được lời khen, cô ngầm hiểu rồi nở một nụ cười.
Wintour gật đầu, hài lòng nói: “Người có sự chuẩn bị sẽ được khen thưởng, do đó lần này cô cũng cùng tôi đến tuần lễ thời trang Paris đi.”
…
Người sáng lập Inskin hẹn gặp mặt Thẩm Dực vào buổi trưa. Để hợp khẩu vị của anh mà anh ta còn chọn nhà hàng Trung Hoa ở Paris.
Địa điểm là ở trên đại lộ Montaigne. Đây là khu vực trung tâm của con đường này.
Nói là món Trung nhưng trên thực tế cũng không chính thống, mà phần lớn đều đã thay đổi mùi vị.
Vịt quay này khác hẳn cách làm ở thủ đô, chất thịt cũng rất kỳ lạ.
Để chiều lòng nhau thì suốt cả quá trình hai người đều sử dụng tiếng Anh để trao đổi.
Tiếng Anh của Thẩm Dực rất trôi chảy, phát âm chuẩn, ngay cả người sáng lập Inskin nghe xong cũng cười hỏi anh có phải đã lớn lên ở nước ngoài hay không.
Anh nhấp một ngụm rượu vang, cách ăn nói và khí chết đều thượng thừa, từng hành động cử chỉ đều tràn ngập sự thong dong và tự tin.
Người sáng lập bày tỏ rất vui khi có thể gặp mặt anh. Một số quan điểm về chữa bệnh AI hai người không bàn mà trùng ý. Anh ta đã sớm nghe nói về chữa bệnh
Đông Y dưới tay Thẩm Dực. Lần này tìm kiếm hợp tác cũng là để hai bên cùng có lợi.
Ăn trưa xong, cơn mưa xối xả bên ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.
Thẩm Dực cài khuy áo vest, vừa xuống lầu đã nhìn thấy xe tới đón mình về khách sạn.
Cần gạt nước liên tục chuyển động. Anh đang ngồi ở ghế sau, trong túi áo vest đựng một chiếc bật lửa và một ví tiền.
Ví tiền là do Khương Dư Dạng chọn cho anh, kiểu dáng rất tinh xảo, không biết số tiền này cô đã tích góp trong bao lâu mới mua được món quà như vậy cho anh.
Anh chỉ nhớ rằng cô rất vui vẻ tặng quà cho anh. Trong mắt như bầu trời đầy sao.
Phong cảnh bên ngoài cửa xe đang lùi về sau. Anh nhìn chăm chú mọi thứ trong sự mờ ảo, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt.
Cô gái đang đứng ở cửa buổi trình diễn thời trang, mắt nhìn cơn mưa xối xả. Cô cầm dù nhưng không bật lên, vì lạnh mà cơ thể co rúm lại.
Xem ra cô đang đợi tạnh mưa.
“Dừng xe.” Anh lên tiếng, giọng nói như gợn sóng trên mặt hồ.
Tài xế không hiểu Thẩm Dực muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời dừng xe ở giao lộ.
Anh cầm ô ở trên xe rồi mở cửa xe ra, nước mưa rơi xuống mặt ô phát ra tiếng lộp độp.
Toàn bộ tầm mắt đều mờ ảo, giống như ngày cô rời khỏi Oceanwide lần trước.
Khương Dư Dạng vẫn đang đợi xe đến. Trong tay không có giấy, chỉ có thể đợi quay về tòa tạp chí mới lau khô đồ được.
Cô cúi đầu, vừa hay nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng tinh xảo. Hướng lên trên là đôi chân thẳng tắp của người đàn ông dưới lớp quần tây.
Người đàn ông có thể mặc đồ com-lê một cách lạnh lùng cấm dục như vậy, Khương Dư Dạng chỉ nghĩ đến một cái tên Thẩm Dực.
Thẩm Dực xuất hiện lúc cô nhếch nhác nhất, cảm xúc trong đôi mắt hoa đào ảm đạm không thấy rõ.
Đột nhiên, đầu óc của Khương Dư Dạng trống rỗng rất lâu. Cô há miệng, cuối cùng nuốt lại lời chất vấn, khẽ cắn bờ môi căng mọng.
Tầm mắt hơi né tránh anh. Cả hai đều im lặng lạ thường.
Khương Dư Dạng không rảnh suy nghĩ tại sao Thẩm Dực lại xuất hiện ở đây mà cô chỉ muốn mau chóng rời đi. Thế là cô vòng qua người anh, định đi sang con đường đối diện.
Cổ tay trắng mịn bị anh nắm chặt, khiến trọng tâm của cô không vững rồi bỗng ngã ra sau.
Khương Dư Dạng lảo đảo một hồi, cuối cùng cũng đứng vững. Nhưng cô cũng cách rất gần anh, toàn bộ hơi thở đều là mùi hương quen thuộc.
Có xe chạy qua trước mặt cô, tốc độ cực nhanh. Thậm chí nếu Thẩm Dực không kéo cô lại, không biết cô sẽ thế nào.
Cô vẫn còn hết hồn, nhưng lại nhanh chóng kéo khoảng cách, nhìn anh bằng ánh mắt như người xa lạ.
Thẩm Dực cầm ô, từ đầu đến cuối đều để ô trên đầu cô, để cô khỏi bị dầm mưa lần nữa.
Lúc này Khương Dư Dạng đã bị dầm mưa đến mức nửa xuyên thấu, coi như chiếc váy mất đi tác dụng. Dấu vết nước mưa để lại đã phác họa vóc dáng đẹp đẽ của cô, gương mặt trong sáng như đóa hoa sen, làn da trắng trẻo, vì nước mưa thấm vào mà đôi mắt trông có vẻ hơi đáng thương.
“Dạng Dạng...” Đã lâu lắm rồi anh mới gọi lại tên cô, không ngờ lại có cảm giác mất rồi có được.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp càng giống như dòng diệt chạy qua màng nhĩ trong không gian dưới ô của hai người.
“Tôi đưa em về nhé?”
Không khác gì đối thoại.
Có điều lần trước là đưa cô đi Paris, còn lần này là đưa cô về tòa tạp chí ở Paris.
Cơn lạnh dần thấm vào, Khương Dư Dạng ngước mắt lên nhìn vào đáy mắt anh, không hề mang theo cảm xúc gì.
“Tôi không cần.” Ngoại trừ kiên định còn có sự hờ hững rất mãnh liệt.
Khương Dư Dạng không cần cách thức quan tâm nhỏ nhặt này của Thẩm Dực, càng không muốn biết anh đến Paris có phải là để tìm mình hay không.
Nếu đã nói đường ai nấy đi, vậy thì mọi chuyện đều đã là quá khứ, càng truy cứu nhiều chỉ khiến tâm trạng cô bất an mà thôi.
Một tay Thẩm Dực cầm ô, tay còn lại để lên khuy áo vest. Anh nhanh chóng cởi ra, lộ ra áo sơ mi màu lam thẫm ở bên trong, cà vạt được thắt rất ngay ngắn.
Trước đây vì anh cô còn cố ý đi học cách thắt cà vạt.
Thẩm Dực cao hơn cô rất nhiều, hầu như cô đều phải nhón chân mới thắt được.
Mỗi lần thắt cà vạt, anh luôn thay đổi cách thức bắt nạt cô, cứ phải chọc cô thở hổn hển.
Nhưng bây giờ, hai người đã là người không còn bước chung đường.
Thấy cô lạnh nhạt, Thẩm Dực làm liền một mạch, cởi áo vest ra khoác lên bả vai gầy gò của cô.
“Ngoan nào, em hãy khoác vào đi, kẻo bị cảm lạnh.”
Anh đã quen với việc bảo cô tiếp nhận ý tốt của mình, mặc kệ cô có cần hay không.
Khương Dư Dạng khó hiểu trước sự thay đổi thái độ của Thẩm Dực. Nếu không có sự tồn tại của mình, chẳng phải anh nên hợp tình hợp lý đính hôn với Ôn Phù ư?
Bây giờ lại vượt đường xá xa xôi xuất hiện ở trước mặt mình, làm hành động như vậy là có ý gì?
Những hành động dịu dàng này giống như độc dược trí mạng, từng khiến cô hãm sâu một lần, chẳng lẽ còn muốn cô rơi xuống lần hai?
...
Ngón tay của Thẩm Dực khựng lại, muốn nắm lấy thứ gì đó cuối cùng rồi lại thu tay về. Những chuyện anh từng có thể làm một cách trắng trợn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thể chạm vào.
Khương Dư Dạng cởi áo vest ra, rồi lùi về sau một bước ra khỏi ô, tiếp tục dầm mưa.
Áo vest lại trở về khuỷu tay anh, thậm chí còn mang theo sự ấm áp nhàn nhạt và hơi thở trong veo trên người cô gái.
Tim anh giống như chiếc gương bị chia năm xẻ bảy, hoàn toàn vỡ vụn thành nhiều mảnh.
“Cứ phải vậy sao...” Thẩm Dực khàn giọng như thể bị đâm vào yết hầu.
Cơn mưa xối xả không khác gì tấm bình phong tự nhiên ngăn cách hai người.
Khương Dư Dạng ổn định giọng nói, cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ: “Làm bộ làm tịch thú vị lắm à?”
Đúng vậy, bây giờ dùng từ mà Kiều Tụng từng nói với cô để miêu tả hành động của Thẩm Dực là thích hợp nhất.
Sắc mặt Thẩm Dực cứng đờ, không ngờ mình lại nghe thấy những lời tàn nhẫn như thế từ miệng Khương Dư Dạng.
Hồi cấp ba, anh khinh bỉ chẳng thèm đoái hoài đến rất nhiều thư tình trong ngăn kéo. Còn bây giờ anh ăn nói nhã nhặn đưa áo cho cô lại bị từ chối.
Khương Dư Dạng không muốn trở mặt ầm ĩ đến mức lúng túng, trong mắt đều là sự giá lạnh: “Thẩm Dực, là anh đã không cần tôi.”