Nhưng cũng không thể so được với mấy căn hộ và phòng thay đồ ở Oceanwide International.
Vừa trở về thủ đô nên cô vẫn chưa tìm được nhà, đành phải chấp nhận chen chúc trong cái gác lửng nhỏ này với Kiều Tụng. Đợi mọi thứ ổn định lại, cô mới có thời gian đi xem nhà.
Sau khi thức dậy, Khương Dư Dạng mở màn hình điện thoại lên, đã hơn sáu giờ, trời cũng vừa chập choạng tối.
Cô đã ngủ rất lâu để thích ứng với việc lệch múi giờ.
Cô chống khuỷu tay xuống sofa để ngồi dậy, cái gối nghiêng ngả rớt xuống đùi.
Vì không bật đèn nên trong căn hộ chỗ sáng chỗ không, ngoài cửa sổ là xe cộ qua lại xếp thành hàng dài, tụ lại thành một biển vàng, đúng là giờ cao điểm tắc đường ở Thủ đô.
Trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn của Kiều Tụng.
[Nhóc con, tớ phải tăng ca, cậu đói bụng thì đặt đồ ăn về nhé. Sorry, trong tủ lạnh chẳng còn gì ăn cả…]
Khương Dư Dạng biết công việc của Kiều Tụng thường xuyên phải tăng ca, tan làm về thì mệt đến mức không nhúc nhích nổi, sức đâu mà tự nấu cơm?
Cô chỉ trả lời đơn giản: [Ừm, biết rồi, cậu bận tiếp đi.]
Trước đây Khương Dư Dạng từng đến căn hộ của Kiều Tụng mấy lần, nhưng lần nào cũng đến cùng một đám bạn, ít nhất Kiều Tụng vẫn có thời gian để dọn dẹp phòng ốc.
Qua một năm, Kiều Tụng thăng chức nên chẳng còn đủ sức để tâm đến việc dọn dẹp nữa.
Gió đêm thổi vào khiến chuôi đèn chùm thuỷ tinh treo trần đung đưa, dưới ánh đèn vàng ấm áp có thể thấy đống quần áo vắt chồng chất trên thành ghế, mấy hộp bưu kiện to không vứt đi, cảm giác như không còn chỗ để đặt chân.
May mà không bẩn, chỉ là đồ đạc để bừa bộn mà thôi.
Khương Dư Dạng có yêu cầu rất cao về việc nhà cửa phải gọn gàng ngăn nắp, cô thở dài rồi đứng dậy, phân loại núi quần áo vắt trên thành ghế rồi treo vào tủ, sau đó làm phẳng hộp chuyển phát nhanh vô dụng, lúc xuống lầu mua đồ thì tiện tay vứt luôn.
Cô đã kiểm tra tủ lạnh, bên trong trống không, chỉ có vài hộp sữa chua đã hết hạn sử dụng.
Có thể thấy được chất lượng cuộc sống ở Thủ đô trong một năm qua của Kiều Tụng kém đến cỡ nào.
Buổi tối mát mẻ hơn, bắp chân lộ ra ngoài váy lụa của cô lạnh căm căm.
Khương Dư Dạng đi theo bản đồ hướng dẫn tìm được một siêu thị lớn gần đó, bắt đầu mua từng món hàng theo ghi chú trên điện thoại.
Đèn trong siêu thị toả ra ánh sáng ảm đạm, làn da của cô vốn đã trắng trẻo, đứng dưới đèn giống như được ngâm trong sữa vậy.
Nhét đầy xe đẩy mua sắm, nhân viên thu ngân đưa cho Khương Dư Dạng hai cái túi to, mỗi tay cô xách một túi.
Siêu thị cách căn hộ gác lửng của Kiều Tụng không xa, nhưng vì đồ quá nặng nên Khương Dư Dạng chỉ mới đi được một lúc đã thấy nhức nhối nơi cánh tay.
Cô định đến giao lộ đằng trước rồi thả túi xuống để thở một cái thì nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ cách đó không xa.
Thẩm Dực bước ra khỏi quán trà, anh bắt tay với người đối diện, áo sơ mi bay trong gió còn cà vạt vẫn thắt nghiêm chỉnh.
Chỉ nhìn góc nghiêng thôi cũng cảm nhận được sự quyến rũ của anh, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao và phong độ ngời ngời.
Cô rủa thầm trong bụng, gương mặt của người đàn ông kia thật sự là mối hoạ của các cô gái mà.
Khương Dư Dạng cúi người xuống, thở ra một hơi, thôi được rồi.
Nhịn thêm chốc nữa cũng đâu phải không về được đến nhà.
Lúc cô quay người đi, cổ tay lại bị một vật ấm áp kéo mạnh lại, bước chân cô loạng choạng, đứng không vững, tấm lưng mềm mại đụng phải lồng ngực rắn chắc của anh.
“Sao em cứ thích đụng vào ngực tôi thế nhỉ?” Giọng điệu thản nhiên của Thẩm Dực khiến lỗ tai người ta tê dại.
Khi nói chuyện nghiêm túc, khí chất Thẩm Dực mạnh mẽ đến nỗi khiến những người có mặt ở đó không dám hó hé, còn mặt xấu xa lưu manh chỉ bày ra cho cô thấy.
Ví dụ như bây giờ, anh chỉ mới nói câu đầu tiên đã khơi dậy lửa giận trong lòng Khương Dư Dạng.
Đầu óc Khương Dư Dạng nhanh chóng làm việc, chiều nay lúc Kiều Tụng phỏng vấn anh, cô đã ngủ quên mất.
Vậy là Thẩm Dực ôm cô lên lầu sao?
Nghĩ đến đây, tim cô như ngừng đập.
Sao Kiều Tụng lại không gọi cô dậy chứ? Khương Dư Dạng ngẫm nghĩ một hồi, chắc chắn là Thẩm Dực không cho, ai mà cản được anh cơ chứ.
Thẩm Dực nhìn hai cánh tay mịn màng của cô gái, hai cái túi to cô đang xách trông chẳng ăn nhập gì với hình thể của cô cả.
Anh thôi không trêu cô nữa, mí mắt cụp xuống khiến cô nhìn rõ cả hàng mi anh.
Hai người đứng dưới bóng đèn trên đường lớn, bên cạnh là xe cộ lướt đi như bay. Thẩm Dực cong eo, yết hầu chuyển động lên xuống, cả người anh đứng ngược sáng nên giống như có hào quang bao quanh.
Có lẽ từ khi còn là một thiếu niên, anh đã có vầng hào quang của riêng mình, đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn.
Sức nặng trên tay biến mất, Khương Dư Dạng tự nhiên hoạt động khớp tay đau buốt, phát hiện Thẩm Dực đã cầm lấy đồ trên tay mình.
Thẩm Dực đi được vài bước rồi sực nhớ ra điều gì, thờ ơ ngoái đầu lại, trầm giọng hỏi: “Ngây ra đó làm gì, không muốn về à?”
Khương Dư Dạng lắc cánh tay rồi chạy từ từ đến, thoáng cái đã đuổi kịp bóng lưng của Thẩm Dực.
Không phải cô chạy nhanh mà là anh cố ý thả bộ chậm rãi để đợi cô.
Thành tích thể dục của cô chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn, lúc kiểm tra chạy 800m ở đại học, lần nào chạy xong cô cũng như sắp tắt thở đến nơi, về đến kí túc xá là nằm liệt mấy ngày.
Thẩm Dực thì khác, dù là ở trường cấp 3 hay đại học thì anh luôn là người cuối cùng nhận gậy chạy tiếp sức.
Có rất nhiều cô gái đứng chờ ở vạch đích để đưa nước cho anh.
Như chú sư tử con kiêu hãnh được người người tán tụng.
Hai người một trước một sau bước đi, cảnh tượng này đã không ít lần xuất hiện từ thời trung học, thiếu nữ đem lòng thương mến nhưng không thể thốt ra thành lời, nên chỉ có thể đi theo anh ra tới cổng trường.
Thiếu niên đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông vai rộng eo nhỏ, cánh tay mạnh mẽ cầm cái gì cũng như không dùng sức.
Khương Dư Dạng cúi đầu nhìn tay mình, da cô mịn màng, đụng chỗ nọ va chỗ kia sẽ để lại dấu, lần này cũng không ngoại lệ, chỗ bị quai túi đè lên đã hằn đỏ.
Trí nhớ Thẩm Dực rất tốt, anh nhớ rõ tuyến đường và số căn hộ Kiều Tụng thuê.
Trong thang máy, bất đắc dĩ cả hai phải ở chung trong không gian kín lần nữa.
Thẩm Dực liếc cô, tự nhiên hỏi: “Tối nay định ăn gì?”
Khương Dư Dạng phản ứng chậm, cô đáp: “Nấu sủi cảo.”
Cô mua một túi sủi cảo đông lạnh, đến đêm Kiều Tụng về nhà sau buổi tăng ca, cô có thể nấu sủi cảo làm bữa khuya cho cô ấy.
Bà cô này không quan tâm đến cơ thể mình, cô còn sống với Kiều Tụng một ngày thì chắc chắn sẽ không để cô ấy thích gì làm nấy.
Thẩm Dực đưa mắt nhìn người trong gương thang máy, tóc cô gái vén sau tai, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi ra làm lộ vành tai đỏ bừng.
Anh lên tiếng, nói ra sự thật: “Em ở đây với Kiều Tụng không thuận tiện lắm, cách chỗ làm quá xa.”
“Ừm, tôi sẽ tìm nhà sau.”
Cuộc đối thoại rất ngắn gọn, nhưng Thẩm Dực có thể cảm nhận được sự phòng bị của Khương Dư Dạng, cô vẽ ra một phạm vi hoạt động cho riêng mình, dựng lên tầng tầng lớp lớp vách ngăn.
“Đinh” một tiếng, thang máy đã lên tới nơi.
Thẩm Dực bước ra trước, đứng ở cửa chờ cô cầm chìa khóa đến mở cửa.
“Anh để xuống đất là được rồi.” Cổ họng Khương Dư Dạng nghèn nghẹn, đột nhiên cô không biết phải nói gì: “Tối nay, cảm ơn anh.”
So với một năm trước, bây giờ cô đối xử rất khách khí với anh, tính tình gai góc đã biến đâu mất, có vẻ như cô xem sự tồn tại của anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thẩm Dực không để đồ trong tay xuống, anh bật cười rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Khương Dư Dạng, muốn cảm ơn anh thì phải dùng hành động.”
Khương Dư Dạng mím đôi môi mỏng, nghe anh nói vậy cũng không mở miệng, như đang đợi điều anh nói tiếp theo, hay đúng hơn là đưa ra yêu cầu trơ tráo nào đó.
“Số điện thoại của anh trong blacklist, chọn ngày tâm trạng tốt…” Anh nói khéo léo, đề nghị một cách chân thành: “Có thể gỡ chặn anh được không?”
Câu nói hạ mình này là sự nhượng bộ lớn nhất Thẩm Dực dành cho Khương Dư Dạng.
Nhưng cô lại không muốn trả lời, nghĩ đi nghĩ lại một lúc mới nói một câu vô nghĩa: “Nói sau đi.”
Thẩm Dực vẫn giữ thái độ ôn hoà, cũng không cưỡng ép mà chỉ im lặng một lúc rồi nói: “Em vào đi, ngủ ngon.”
Da cô trắng đến nỗi gần như trong suốt, mí mắt cũng mỏng nên nhìn rõ cả những mao mạch xanh tím.
Khương Dư Dạng thở nhè nhẹ, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Đóng cửa lại.
Cô bỏ hai túi đồ lên cái tủ cạnh cửa, lấy đôi dép trong tủ giày ra đi vào.
Đồ đạc trong vali nhanh chóng được phân loại, ngại tóc dài vướng víu nên Khương Dư Dạng tìm dây chun buộc tóc thành đuôi ngựa thấp.
Đến khi Kiều Tụng lết cơ thể mệt mỏi về nhà, sủi cảo nóng hổi vừa ra nồi.
“Hu hu hu hu hu…” Kiều Tụng ôm cô từ đằng sau, gò má cọ qua cọ lại trên xương bướm sau lưng cô, lẩm bẩm: “Sao Dạng Dạng nhà mình lại tốt đến thế chứ.”
“Yêu với đương cái gì, có cậu ở đây thì không có gã đàn ông nào lọt vào mắt tớ hết.”
Thấy Kiều Tụng càng lúc càng tâng bốc cô lên tận mây, Khương Dư Dạng kịp thời chặn miệng cô ấy lại, cô tắt bếp: “Được rồi, Tiểu Kiều, đi rửa tay nhanh lên rồi ra ăn sủi cảo.”
Kiều Tụng xoay cái cổ mỏi nhừ, đá giày cao gót sang một bên, đi vào trong mà thấy lòng đầy hoang mang.
Cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm một lát rồi vòng lại phòng bếp: “Dạng Dạng, đây là nhà tớ à? Hay tớ mệt quá nên đi nhầm nhà rồi?”
Ai ngờ lúc trở về vào buổi tối, trong nhà như vừa trải qua một cuộc cải tạo mà trở nên gọn gàng sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.
Khương Dư Dạng múc hai bát sủi cảo rồi bưng ra, sau đó đổ sa tế và dấm thơm vào cái đĩa nhỏ.
Cô bị phản ứng của Kiều Tụng chọc cho bật cười, đáp lời: “Không cần nghi ngờ, đây là nhà cậu đấy.”
“Tốt qua đi, cậu là chúa cứu thế của tớ hu hu hu…”
Kiều Tụng đã đói rã họng, chấm sủi cảo với sốt rồi ăn như gió cuốn.
Cả hai ăn uống no nê, bát đũa thì bỏ vào máy rửa bát.
Biết Kiều Tụng còn phải hoàn thành bản thảo, Khương Dư Dạng bèn lấy đồ ngủ đi tắm trước.
Mặt kính mờ ảo, cô đổ sữa tắm ra tay, chẳng bao lâu sau đã ra khỏi phòng tắm.
Mái tóc dài nhỏ nước nên Khương Dư Dạng lấy khăn khô quấn lại, cô thấy Kiều Tụng vẫn làm tổ trên sofa, tay ôm máy tính gõ lạch cạch.
Đồ ngủ của cô là váy lụa tơ tằm có dây thắt lưng, thân hình dưới lớp váy cân đối, xương quai xanh rõ nét.
Kiều Tụng phát hiện Khương Dư Dạng trữ đồ trong tủ lạnh, cô ấy rót cho mỗi người một cốc coca.
“Tớ không uống.” Khương Dư Dạng lau tóc, dặn dò: “Cậu cũng uống ít thôi.”
Kiều Tụng uống một hơi hết hai cốc nước, thấy như đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mình có được sau một ngày dài làm việc.
Kiều Tụng là người trọng tình nghĩa, ví dụ như biết cô từ Paris về, tạm thời không tìm được căn hộ phù hợp nên đã không ngần ngại mời cô vào ở cùng, cũng nói tuyệt đối sẽ không thu tiền thuê nhà. Nếu Khương Dư Dạng nhất quyết muốn trả thì cô ấy sẽ cạch mặt.
Vậy nên Khương Dư Dạng đành phải chăm sóc bà cô này nhiều hơn một chút ở phương diện khác.
Kiều Tụng gấp máy tính lại, hai người bắt đầu chế độ trò chuyện đêm khuya.
“Dạng Dạng, cuối tuần này trường cấp 3 của chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm bảy mươi năm thành lập trường, cậu về trường cùng tớ đi.”
Kiều Tụng nói tiếp: “Thật ra mục đích của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng chẳng tốt đẹp gì. Đã lâu không gặp, tình cảm bạn bè còn chẳng sâu đậm, có điều có thể sẽ kết thêm được nhiều mối quan hệ hữu ích đấy. Cậu mới đến Tạp chí Đổi mới Thủ đô, đây là lúc cần đến những thứ này.”
Kiều Tụng nói cũng có lý, Khương Dư Dạng gật đầu đồng ý.
Thật ra Khương Dư Dạng chẳng mấy khi nói chuyện với các bạn cấp 3, nhất là khi nhớ lại mấy người bạn cùng lớp chế nhạo gia đình cô, trong lòng như có một túi khí chặn lại mà không cách nào vượt qua được.
Cô tốt tính, không thù dai, nhưng không ai rộng lượng đến mức quên sạch những câu từ nhục nhã kia, thậm chí đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của nữ sinh đó.
Kiều Tụng lục tung ngăn kéo, lấy ảnh tốt nghiệp của lớp vẫn được bảo quản cẩn thận ra, trong photo album còn để lẫn nhiều tấm ảnh khác.
Trong tấm ảnh tốt nghiệp, lúc đi tìm Kiều Tụng đang ở đâu thì Khương Dư Dạng vô tình nhìn thấy Thẩm Dực bắt mắt đứng trong đám đông.
Đồng phục của thiếu niên rộng rãi, mặt mũi sáng sủa dịu dàng cộng thêm ánh mắt trong trẻo, nhưng lại lộ vẻ bình tĩnh và tự tin khó giải thích được.
Giống y đúc thiếu niên trong ký ức.
Còn một tấm ảnh chụp trên khán đài sân vận động, Thẩm Dực đứng cạnh một cô gái.
Đó là khuôn mặt cô chưa gặp bao giờ, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt to tròn, tung tăng như một chú chim sẻ, nụ cười rất có sức cuốn hút.
Rõ là gương mặt trắng trẻo thế kia mà trên má phải lại có một vết sẹo khiến người ta sợ hãi.
Dường như có thể tưởng tượng được lúc bị thương đau đớn đến nhường nào.
Nhưng quần áo trên người cô gái rất quen mắt, trước khi đến nhà họ Thẩm cô cũng mặc như vậy, chỉ là màu sắc khác nhau.
Khương Dư Dạng đã có suy đoán, nhưng tim cô lại đập thình thịch, trong lòng ngổn ngang trăm mối như đang nhắc nhở cô về quá khứ có khả năng xảy ra.
Một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Cô gái này nhìn quen quá.”
“Đúng thế…” Kiều Tụng không nhận ra có điều bất thường: “Vì em ấy là em gái của Thẩm Dực, tên Thẩm Tầm, hai anh em giống nhau nên nhìn quen là phải.”
“Tớ từng gặp rồi, em ấy hòa đồng lắm, còn thích cười, đáng tiếc là trên mặt lại có vết sẹo. Sau đó, vào mùa hè năm cấp 2 của Thẩm Dực, em ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông trên đường đến đưa quà sinh nhật cho anh ta.”
Kiều Tụng lầu bầu: “Mà Dạng Dạng này, lúc trước cậu ở nhà họ Thẩm mà, cậu không biết Thẩm Tầm ư?”
Khương Dư Dạng không biết phải đáp như thế nào, cô chỉ thấy đáp án ẩn giấu trong rất nhiều chuyện đang dần lộ rõ.
Chuyện cũ như hàng ngàn ngọn đèn dầu trôi dạt đi càng lúc càng xa trong dòng sông thời gian dài đằng đắng.
“Lẽ ra cậu phải biết chứ, nhưng cậu lại không biết em ấy trông như thế nào.” Kiều Tụng ngáp một cái, trở mình để kéo chăn đắp lên người.
Khương Dư Dạng cầm tấm ảnh đó rồi tắt đèn trong phòng đi.
Vì Thẩm Tầm nên trước kia Thẩm Dực không cho cô gọi anh là anh trai, thậm chí là ghét cô.
Mà sở dĩ nhà họ Thẩm giữ bí mật chuyện này là vì không muốn cô nhắc đến, tránh chạm đến vùng cấm.
Hoặc chính xác hơn là ông cụ Thẩm không cho nói, sợ Thẩm Tầm vừa qua đời mà nhà họ Thẩm đã đưa cô về sẽ khiến tâm tư thiếu nữ đương tuổi dậy thì nhạy cảm và suy nghĩ nhiều hơn.
Buồn cười thật đấy.
Cô chẳng biết gì suốt bảy, tám năm.
Nhưng vùng cấm này cũng là khúc mắc trong lòng Thẩm Dực nên anh không hé nửa lời về nó trước mặt cô.
Khương Dư Dạng nằm nghiêng trên giường, nghe tiếng thở đều đều của Kiều Tụng, không còn thấy buồn ngủ nữa.
Cô quấn chăn, mở giao diện Wechat trên điện thoại ra.
Mấy phút trước, Thẩm Dực còn đặc biệt gửi yêu cầu kết bạn cho cô.
Khương Dư Dạng mím môi, màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt trắng trẻo. Cô cử động khớp ngón tay rồi ấn nút đồng ý.
Thẩm Dực vừa tắm xong, tiện tay lấy khăn tắm quấn quanh người rồi với tay lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Anh nhếch môi cười vui vẻ, cô chịu chấp nhận yêu cầu của anh ư?
Hai ngón tay Thẩm Dực kẹp một điếu thuốc đầu lọc vàng, anh ung dung châm lửa.
Phả ra làn khói trắng đục xong thì anh nhanh chóng gõ tin nhắn.
Wechat thông báo đối phương đang nhập.
[Chọn ngày không bằng gặp ngày? Hôm nay tâm trạng em tốt à?]
Tin nhắn gửi đi đã năm phút mà vẫn không lời hồi đáp.
Làn khói ngày càng dày đặc, ánh sáng trong mắt Thẩm Dực dần ảm đạm.
Ngay lúc anh định tắt điện thoại đi xử lý công việc khác thì đối phương lại trả lời.
[Thẩm Dực, anh thật là đáng thương.]
Chỉ bảy chữ ngắn ngủi cũng đủ bóp chặt trái tim anh.
Trực giác cho anh biết, chắc chắn Khương Dư Dạng ở bên kia đã biết được gì đó, nếu không cô sẽ chẳng nói ra những lời như vậy.
Đáng thương.
Bàn tay cầm điếu thuốc của anh run lên, anh gần như tưởng tượng ra cô gái đang nhìn anh đầy thương hại bằng đôi mắt trong sáng như nai tơ.
Tường đồng vách sắt dựng lên bên ngoài sụp đổ tức thì, trước mắt Thẩm Dực lại hiện ra vũng máu vô tận cùng cảm giác bất lực.
Lúc trước, tình cảm của Thẩm Dực đối với Khương Dư Dạng rất phức tạp, nhưng hiện tại anh đã xác định tình cảm anh dành cho cô vô cùng đơn thuần.
Anh muốn vươn tay ôm lấy ánh sáng ấy.
[Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không?]
Tin nhắn gửi đi kèm theo một dấu chấm than màu đỏ, đối phương từ chối nhận tin nhắn.
Anh lại bị chặn.
Khương Dư Dạng làm xong một loạt thao tác thì trùm chăn kín đầu, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Như con thú bị vây hãm trong đêm tối, Thẩm Dực đang chiến đấu với mình của thời niên thiếu để làm sáng tỏ chấp niệm đã khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Dực không quan tâm cô có nhận được tin nhắn này hay không, anh gõ nhanh một câu như thể đang nói với chính mình.
[Khương Dư Dạng, bây giờ anh sẽ không buông tay nữa đâu.]