Trợ lý cảm thấy lần này mình đã đoán đúng suy nghĩ của ông chủ rồi, thế là lập tức lấy ra một đống tư liệu bao gồm cả bản ppt in sắn trước mặt anh.
"Tổng giám đốc Thẩm, mời sếp xem qua."
Một tháng trước, Thẩm Dực đã từng đọc email đối phương gửi tới, Inskin là một công ty y tế di động có trụ sở chính ở Paris. Công ty vừa hoàn thành vòng góp vốn trị giá 28 triệu đô la, bày tỏ rất mong muốn được hợp tác với anh trong việc phát triển ứng dụng lâm sàng công nghệ chữa bệnh bằng AI.
Lúc đó, anh suy xét về việc chiến lược chữa bệnh bằng Đông Y chỉ có thể đặt ở trong nước nên đã gác lại yêu cầu hợp tác này.
Hôm nay thì Thẩm Dực lại cảm thấy bản thân có thể bay tới Paris khảo sát địa phương đó trước rồi đưa ra quyết định cũng không muộn.
Cuộc họp này diễn ra rất vội vàng, những người điều hành công ty được triệu tập lên phòng họp trên tầng cao nhất, họ ngồi vào hai bên bàn hội nghị rồi nhìn nhau.
Thân là người ra quyết định cuối cùng của Quân Liên, Thẩm Dực không phải là kẻ độc tài mà trái lại anh rất tôn trọng ý kiến của mọi người.
Chỉ là trong cuộc họp thì anh luôn nói chuyện không thương tiếc, chọc thẳng vào chỗ đau nên những trưởng phòng này chỉ có thể kính trọng và sợ hãi anh.
Sau khi trợ lý phát xong tài liệu thì Thẩm Dực mới thôi thả lỏng, hơi ngước mắt lên: “Mọi người xem trước một chút, năm phút sau bày tỏ suy nghĩ của mình.”
Bởi vì đây là một chế độ "động não" tự do nên những mối bận tâm đó lần lượt được đặt lên bàn cân.
Nếu muốn đồng ý thì sự hợp tác giữa Đông Y và Inskin là một thử nghiệm hoàn toàn mới, có nhiều yếu tố không ổn định và cũng sẽ có rất nhiều rủi ro.
Không ai có thể hoàn toàn đồng ý hay không đồng ý, khi thảo luận xong thì Thẩm Dực nhìn đồng hồ, không định ép họ làm thêm giờ. Anh giải quyết dứt khoát kế hoạch đi Paris và quyết định đi công tác trực tiếp vào nửa tháng sau.
Trước khi khởi hành, Thẩm Dực tình cờ biết được giáo viên chủ nhiệm cấp ba nhập viện do xuất huyết não, vừa được cấp cứu nên chưa rõ tình trạng ra sao.
Tào Phong là giáo viên chủ nhiệm rất được học sinh yêu mến, lớp học của ông ấy rất hài hước, cho dù có học sinh vô tình ngủ quên cũng sẽ nghe được vài câu chuyện cười, cười đến mức tỉnh táo.
Thẩm Dực là “Niềm tự hào” của Tào Phong, ông ấy liên tục kể về thành tích và sự nghiệp hiện tại của Thẩm Dực làm câu chuyện mà mỗi lớp học sinh tiếp theo của ông ấy đều thuộc lòng.
Chiếc Maybach đỗ ở bãi đậu xe phía sau bệnh viện, anh đóng cửa xe lại, trên tay cầm một bó hoa baby gypsophila.
Thật trùng hợp, Kiều Tụng vừa tháo kính râm ra đã chạm phải ánh mắt của anh.
Đầu thu, cô ấy khoác trên người chiếc áo gió mỏng kaki, mái tóc cuộn sóng lớn xõa trên vai. Cô ấy nhìn chăm chú vào anh.
Kiều Tụng móc kính râm vào phía trước áo sơ mi, cười giả tạo: "Anh Thẩm, chúc mừng nhé."
“Cô chúc mừng tôi vì cái gì?” Thẩm Dực không nghĩ cô ấy có thể nói được điều gì tốt đẹp.
Kiều Tụng nói chuyện rất thẳng thắn, không bao giờ vòng vo, cô ấy mở miệng nói với tâm lý tức chết người không cần đền mạng: “Tất nhiên là chúc mừng anh chia tay vui vẻ rồi.”
Thẩm Dực: “...”
Anh không muốn gây chuyện trước cửa bệnh viện nên cố nén cảm xúc, nhưng sắc mặt đã trở nên khá khó coi.
Hai người lần lượt vào bệnh viện, rõ ràng là muốn đến cùng một nơi nhưng lại giống như mỗi người một nẻo đường.
Thầy Tào đã ngoài 50 tuổi, lần này nhập viện không biết khi nào mới có thể trở lại bục giảng cao ba thước nữa.
Nhìn thấy có người tới, Tào Phong cố gắng đứng dậy từ trên giường bệnh.
Kiều Tụng đặt bó hoa trong tay xuống, nhanh tay đỡ ông ấy, nhẹ giọng nói: "Lão Tào, hiện tại thầy nên nghỉ ngơi một chút, đừng thấy bọn em tới là ngồi
dậy liền."
Tào Phong gật đầu, yếu ớt nói: “Các em có thể tới gặp thầy thì thầy rất vui.”
Thẩm Dực tiến lên một bước, nắm lấy đôi tay già nua đó: “Thầy Tào, thầy phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
"Thẩm Dực… Tương lai trông cậy vào thế hệ của em." Hốc mắt Tào Phong ươn ướt, nhưng vẫn không quên động viên anh.
"Thầy yên tâm."
Làn sóng tương lai sẽ lan rộng như thế nào tùy thuộc vào việc liệu thế hệ đang đứng trong ngành có nắm bắt được cơ hội hay không.
Hiển nhiên, hiện tại sức khỏe của ông ấy không tốt lắm. Sau khi thăm hỏi xong thì hai người không thể tiếp tục quấy rầy ông nghỉ ngơi nên cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Trước mặt Tào Phong, anh và Kiều Tụng phải giả vờ có tình bạn học sâu sắc, nhưng khi nhìn thấy vẻ giễu cợt trên mặt cô ấy thì anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Trong đôi mắt hoa đào của anh lóe lên một tia sáng sắc bén: "Cô Kiều có cần phải đối chọi gay gắt như vậy không?"
"Anh còn muốn tôi thế nào đây? Thương hại anh à?"
Kiều Tụng nhún vai, không quan tâm lắm.
Đó giờ cô ấy luôn cư xử như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
Giọng Thẩm Dực lạnh đến mức sắp đông lại: “Tôi không làm gì có lỗi với Dạng Dạng cả.”
"Ồ..." Kiều Tụng vén mái tóc gợn sóng lên, cười rạng rỡ: "Có nghĩa là anh muốn bắt đầu lại với Dạng Dạng à?"
Không đợi anh trả lời, cô ấy đã nói với giọng điệu nghiêm túc nhưng nụ cười không hề giảm: "Dạng Dạng đã thích anh bảy năm, hay là anh cũng thử theo đuổi cô ấy bảy năm xem sao?"
Bởi vì ngay từ đầu anh đã là người được yêu thương, Thẩm Dực làm sao có thể biết được tâm tư khi còn là thiếu nữ của Khương Dư Dạng?
Khi còn là một thiếu nữ, Khương Dư Dạng đã sắp xếp những cảm xúc này một cách hợp lý, cuối cùng quyết định rằng đây là một tình yêu bí mật không thể bày tỏ công khai được.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn, hơn nữa Thẩm Dực lúc đó còn rất tự do phóng khoáng, mặc dù có một hàng dài các cô gái tỏ tình nhưng anh cũng không thèm nhìn một ai.
Sao có thể đem lòng thích cô được chứ?
Là bạn thân của Khương Dư Dạng, Kiều Tụng từ lâu đã biết tấm lòng của cô rồi.
Trường trung học phụ thuộc từng tổ chức cho các khối đi chơi mùa thu ở Hương Sơn. Năm đó lá phong như mặt trời đỏ rực, giẫm chân bước qua lại như lông vũ nhẹ nhàng.
Khương Dư Dạng nhặt một chiếc lá kẹp vào giữa các trang sách, cô làm một chiếc kẹp sách bằng lá có dòng chữ viết đều đặn, gọn gàng bên cạnh.
“Hoàng tử bé của tôi, đừng kiêu ngạo như thế.”
Cũng giống như hôn môi vậy, chỉ cần anh cúi đầu xuống một chút thì cô sẽ không cần phải mệt mỏi đuổi theo anh.
Đương nhiên, Kiều Tụng chỉ biết đến sự tồn tại của chiếc kẹp sách này chứ cũng không biết trên đó viết gì.
Chiếc kẹp sách bằng lá này cuối cùng không được giao cho Thẩm Dực, anh không bao giờ nhận thư tình hay quà tặng của các cô gái. Chiếc kẹp sách đó trộn lẫn với một đống đồ đạc bị ném vào thùng rác và không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.
Thẩm Dực không nói nên lời, khí thế của anh dần dần giảm xuống. Trong lòng anh giờ đã xuất hiện một vết nứt rất sâu, trong thời gian ngắn không thể chữa lành được.
Cuối cùng, Kiều Tụng khoanh tay rời đi, tiếng đôi giày cao gót lộp cộp.
Anh vẫn im lặng, mí mắt rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Trên hành lang có bác sĩ và bệnh nhân liên tục ra vào, vì họ không được phép gây ra tiếng động lớn nên ngoài tiếng bước chân thì anh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Thấy anh đã lâu không động đậy, một y tá trẻ bước tới quan tâm hỏi: “Chào anh, anh không sao chứ?”
“Không ổn.” Sắc mặt anh cứng ngắc, ngón tay nắm chặt, bước đi không quay đầu lại.
Chính xác mà nói thì thật sự không ổn chút nào.
Thẩm Dực gọi tài xế chạy xe đến dưới tầng bệnh viện, lập tức đưa anh ra sân bay.
Buổi tối, bầu trời thủ đô mây cuồn cuộn, mặt trời lặn dần biến mất phía dưới đường chân trời. Đèn đường phía xa chậm rãi sáng lên, xua tan đi bóng tối bốn phía.
Một ông lão tóc bạc đang đứng ở quầy bán hạt dẻ rang đường, hơi nóng hầm hập tỏa ra.
Khung cảnh mùa đông nhiều năm trước tự động hiện ra trước mắt anh, bầu trời xám xịt luôn phủ một tầng u ám. Thân cây ven đường trơ trụi, gió lạnh thổi qua khiến mùa đông thủ đô càng thêm hoang tàn.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến nhưng Thẩm Dực vẫn thỉnh thoảng đến sân bóng rổ chơi thư giãn như bản thân không có việc gì.
Khi rời trường, anh được một nhóm cầu thủ bóng rổ vây quanh, líu ríu trò chuyện.
Đó là thời niên thiếu, khi mà hormone tràn đầy, các chàng trai thường sẽ nói chuyện riêng về những chủ đề cấm ky, anh chỉ nghe chứ không tham gia vào.
“Cô gái đó nhìn xinh đẹp thuần khiết thật đấy, cứ như một ngôi sao nữ vậy.”
“Này, chỉ là cái bọc quá dày nên nhìn không ra dáng người được à?”
"..."
Ban đầu anh không có hứng thú nhưng lại vô tình nhìn sang và nhận ra cô gái mà các chàng trai đang nói đến chính là Khương Dư Dạng. Nửa khuôn mặt cô được quấn một chiếc khăn quàng cổ, lông mi rung rinh tựa như con bướm đang vỗ cánh.
Cô bé đó ôm một chiếc túi, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, hạt dẻ bên trong lại ấm áp vô cùng.
Khi đó, vì quá bàng hoàng trước cái chết của Thẩm Tầm trong một vụ tai nạn giao thông nên anh không thể chấp nhận sự tồn tại của Khương Dư Dạng, thậm chí còn không thèm nhìn cô một chút nào.
Lần này nhìn lại mới nhận ra cô gái nhỏ ấy trông rất thông minh, làn da trắng như tuyết, nhìn thấy ai cũng mỉm cười.
Cô cũng từng cười với anh à? Anh không nhớ nữa.
Có người hỏi anh có đi ăn không, Thẩm Dực đút một tay vào túi quần, thẳng thừng nói: “Cậu kiềm chế lại đi.”
Đã bao nhiêu năm trôi qua, người bán hạt dẻ gần trường vẫn còn ở đó nhưng không còn là người đó nữa, trong tầm mắt anh cũng chẳng còn một cô bé nào cả.
Thẩm Dực dừng một chút, đi tới mua một túi hạt dẻ sau đó ngồi ở ghế sau tiếp tục chờ đợi.
Mở túi ra, trong xe tràn ngập vị ngọt của đường rang, anh cắn mấy miếng rồi đóng chặt miệng túi lại.
Mùi vị cũng không ngon đến thế, sao cô có thể ăn vui vẻ đến mức khiến cô mỉm cười rạng rỡ lộ ra má lúm đồng tiền như thế?
…
Đến Paris gần nửa tháng, Khương Dư Dạng đã quen với cuộc sống ở tạp chí Paris. Cô ngồi trước máy tính Apple màn hình lớn, có thể ngửi thấy nhiều loại mùi hỗn hợp nhưng không khó chịu.
Vì quần áo mẫu được treo ở nơi bắt mắt nhất khi nhìn lên và chất liệu đều là hàng mới nên có mùi quần áo nhất định.
Trên bàn làm việc của cô có một tách cà phê nóng, đó là nguồn năng lượng cho buổi sáng.
Không giống như quy định nghiêm ngặt về trang phục khi đi làm ở Trung Quốc, người dân ở Paris khá thoải mái và sắn sàng ăn mặc theo cách họ thích.
Ví dụ, cô gái có mái tóc xoăn dài bên cạnh ăn mặc khá thời thượng và coi đây là trang phục cần thiết của các biên tập viên tạp chí thời trang.
Khương Dư Dạng cũng nhận thấy Wintour chỉ xuất hiện ở công ty vào buổi trưa và sau khi tan sở. Ở Paris, các biên tập viên cấp cao và tổng biên tập bận rộn hơn nhiều so với nhân viên bình thường.
Đôi khi bọn họ gặp nhau ở hành lang, nữ trợ lý đi cùng Wintour sẽ hoàn toàn phớt lờ lời chào của cô.
Tuần lễ thời trang Paris sắp bắt đầu, trong số bốn tuần lễ thời trang lớn thì tuần lễ thời trang này ở Paris chắc chắn là trung tâm của xu hướng, sang trọng và lãng mạn.
Thời điểm này trong năm là ngày bận rộn nhất của [ICON], những người khác trong tạp chí đều cảm thấy như mình đang đánh giặc và những cuộc gọi thì không ngừng nghỉ.
Vì cô là trợ lý của Wintour nên các bộ phận khác không dám tự tiện giao việc cho cô, kết quả là Khương Dư Dạng chỉ có thể làm những công việc rất cơ bản như cho giấy vào máy in hay phân loại quần áo mẫu, mọi thứ dường như bắt đầu lại từ đầu.
Khương Dư Dạng không phàn nàn, bất kể làm loại công việc gì thì cô vẫn luôn tận tâm, một người như vậy sẽ khiến đồng nghiệp rất yêu mến. Cô có thể làm những công việc cơ bản đó tốt hơn những thực tập sinh vụng về nên điều này giúp hiệu quả tăng lên rất nhiều.
Như thường lệ, cô đến trung tâm thương mại mua một số nguyên liệu và đến Champ de Mars trên đường trở về căn hộ.
Mỗi buổi tối, rất nhiều chim bồ câu trắng bay đến đây theo đàn và khách du lịch cũng như người dân địa phương sẽ cho chúng ăn.
Cô bẻ một vài hạt ngô và đưa cho chúng.
Một lúc sau, Lục Triều Dã thản nhiên đi tới. Cậu ấy ngồi trên ghế, cởi túi đàn guitar ra, lần này thông minh hơn nên đeo khẩu trang và mũ.
Khương Dư Dạng nhận ra cậu ấy thông qua đôi mắt, có cảm giác như hình ảnh phản chiếu của cô in rõ trên mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Cô không khỏi bật cười: “Lần này không sợ bị chụp ảnh à?”
“Cho nên bây giờ em mới trang bị đầy đủ như vầy nè.” Cậu ấy nói với giọng nghèn nghẹn sau lớp khẩu trang.
“Em mới chơi violin ở quảng trường này vài ngày trước.” Lục Triều Dã chơi rất nhiều nhạc cụ và cũng thành thạo tất cả những loại nhạc cụ đó.
Cậu ấy không hề đề phòng mà nói tiếp: “Em chỉ đang cố gắng chơi giống như những nghệ sĩ đường phố đó thôi, ai ngờ là được một lát lại có người bỏ tiền vào túi đàn violin của em.”
Khương Dư Dạng nghĩ đến cảnh tượng đó, nếu đặt ở Trung Quốc thì sợ là hot search sẽ thành "Ca sĩ hàng đầu ngày xưa giờ kiếm sống bằng cách biểu diễn trên đường phố", nghĩ đến cũng khá buồn cười.
Cô cảm thấy nụ cười của mình có vẻ không tốt lắm, vì thế an ủi bổ sung: “Điều đó chỉ chứng tỏ cậu chơi đàn rất hay mà thôi.”
Khương Dư Dạng đưa hạt ngô trong tay ra, đôi mắt rất trong sáng: "Có muốn thử cho chim bồ câu ăn không?"
“Được.” Chàng trai hào phóng nhận lấy, nét mặt rất vui vẻ.
Đây là niềm hạnh phúc mà cậu ấy không thể tận hưởng được khi ở trong nước.
Khương Dư Dạng dần dần nhận ra, Lục Triều Dã ở một phương diện nào đó thật sự giống một đứa trẻ. Cậu ấy có nét trong sáng đặc biệt, tuy nhiên có lẽ do đã từng trải nên cậu ấy luôn thể hiện bản thân theo một hình tượng lạnh lùng.
Trong quảng trường có các bà cụ bán hoa, có đôi tình nhân trẻ tuổi khoác tay nhau, cô yên lặng ngắm nhìn mọi thứ, có vẻ rất tốt đẹp.
Hôm nay Lục Triều Dã vẫn nhất quyết mời cô đến quán bar nghe cậu ấy hát, nhưng Khương Dư Dạng lại từ chối với lý do tương tự.
Lục Triều Dã bất đắc dĩ nhún nhún vai, đáng thương hỏi: "Chị này, chị sợ bạn trai lo lắng à?"
Cô nghẹn lời, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không có bạn trai.”
Đúng, nếu mà nói là bạn trai thì cũng là bạn trai cũ rồi.
Cô có đi đâu, thì có liên quan gì mà anh lo lắng chứ?
...
Cùng lúc đó, Thẩm Dực đáp xuống máy bay, trò chuyện với tài xế mà Inskin cử tới. Anh nghỉ ngơi ở một khách sạn gần quảng trường.
Vừa rồi ở khoang hạng nhất anh ăn rất ít, cả bàn đồ ăn phong phú do cô tiếp viên mang đến nhưng anh chỉ ăn một ít trái cây rồi ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, ý thức của anh chỉ tỉnh táo trong giây lát khi nghe thấy tiếng radio.
Tận dụng ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, đỉnh tháp Eiffel khoe sắc màu cam khiến nơi đây trông như một đất nước mộng mơ.
Anh nhìn đàn chim bồ câu bay lượn, chỉ cảm thấy nhàm chán, ở quảng trường có một bà cụ đang làm một bó hoa cúc nhỏ xinh.
Thẩm Dực hỏi bằng tiếng Pháp hoa này bán như thế nào, bà cụ giơ một con số, hóa ra bà ấy không nói được.
Sau khi thanh toán anh mới nhìn thấy một chiếc ô phía sau bà lão, một chiếc ô có móc trong suốt trông rất quen.
Đó là chiếc mà Khương Dư Dạng đã sử dụng trước đây.
Anh ôm bó hoa cúc ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi có phải bà đã mua chiếc ô này hay không.
Bà cụ chỉ lắc đầu, đáng tiếc bà không biết là ai đã đưa cho mình.
Đôi mắt Thẩm Dực tối sầm lại, anh hỏi bà có thể bán chiếc ô lại cho anh không.
Bà xua tay, dường như không có ý định bán nó.
Chiếc ô này đến từ một cơn mưa lớn bất chợt ở Paris vài đêm trước, trước khi bà kịp đóng cửa hàng có một cô gái đã đưa chiếc dù trong tay cho bà rồi chạy đi mua một chiếc ô mới.
Anh phản ứng lại, cảm thấy tim mình lỡ nhịp.
Trên thế giới có nhiều chiếc ô cùng kiểu dáng như vậy, sao nhất định là của Khương Dư Dạng được?
Khi Thẩm Dực trở lại khách sạn, anh nhận được cuộc gọi từ Kỷ Tùy Chi.
Tên nhóc ở đầu bên kia điện thoại tỏ ra đau khổ vì chuyến đi nước ngoài tạm thời của anh được giữ bí mật, Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi hoàn toàn không biết chuyện này.
Không liên lạc với người khác, mọi người liền nghĩ đến có phải anh ra ngoài đi chơi với Kỷ Tùy Chi hay không.
Kỷ Tùy Chi thực sự không chịu nổi những cuộc gọi nối tiếp nguy hiểm đến tính mạng như vậy, anh ta không hề phản bội anh, chỉ là không trả lời rõ ràng với họ thôi.
"Anh Thẩm, vì giúp anh theo đuổi tình yêu mà em đã hy sinh lớn như vậy đấy. Chậc, tự nhiên em cảm thấy có chút đau lòng cho mình."
Thẩm Dực: “…”
Kỷ Tùy Chi vỗ ngực, thành thực nói: "Nhưng mà em nhất định phải giúp anh chuyện này. Anh Thẩm, anh cứ nghĩ thử xem, nếu như em gái Dư Dạng nắm tay người đàn ông khác, thân mật với người đàn ông khác thì hạnh phúc cả đời của anh không còn nữa rồi."
Những hình ảnh đó như một mũi kim dài đâm vào tim anh.
Đầu bên kia điện thoại hồi lâu không có âm thanh, Kỷ Tùy Chi ngượng ngùng cố gắng cứu vãn tình hình: "Anh Thẩm, anh đừng tức giận như trước nữa. Phải tự nhủ là sau cơn mưa trời lại sáng thôi."
Thẩm Dực bị lời nói của anh ta làm cho choáng váng: "Kỷ Tùy Chi, cậu có thể câm miệng được rồi."