Khi cánh cửa đóng lại, mùi hương thoang thoảng cuối cùng còn đọng lại trên người cô cũng biến mất không dấu vết.
Thẩm Dực lùi lại một bước, anh giơ tay thắt chặt cà vạt, trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của cô khi đến gần.
Dường như giữa hai người không hề có ngăn cách.
Thái độ của Khương Dư Dạng cũng không nể nang gì, sau khi đóng cửa lại thì cô hoàn toàn không thèm quan tâm bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ở nhà còn một ít rau củ, sau khi rửa sạch thì cô cho thêm vào một ít gia vị tự làm, nước cốt chanh, muối, mật ong và một ít dầu vào món ăn để giảm bớt mỡ, tốt cho sức khỏe.
Dù cơn gió đang rít gào giận dữ nhưng trong ngôi nhà vẫn bình lặng, thậm chí còn có phần yên tĩnh quá mức.
Khương Dư Dạng cất bát đĩa đi, cô nhìn về ban công ở đằng xa một lúc, vừa định quay đầu lại thì đã nhìn thấy Thẩm Dực ở dưới lầu.
Anh lên chiếc Cayenne đen bóng rồi cứ thế phóng đi.
Cô thầm cười khẩy, lần này... Anh ta được nếm “món cấm cửa” chắc là ngon lắm nhỉ?
Từ rất lâu rồi, Khương Dư Dạng đã nghĩ đến chuyện tự tay làm những chiếc bánh ngọt, nhưng lúc ở Trung Quốc thì cô quá bận rộn để bắt tay vào làm.
Sau tuần lễ thời trang này, cô nghĩ mình có thể thử học làm bánh một lần xem sao.
Lên mạng xem thử các lớp học làm bánh một lúc, Khương Dư Dạng cuối cùng cũng chọn được một khóa không trùng với thời gian biểu. Cô cũng có kỹ năng nấu nướng trước đó nên việc học hẳn không gặp nhiều khó khăn.
Hôm nay công tác chuẩn bị cho Tuần lễ thời trang chính thức bắt đầu. Cô rời giường, buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt tinh xảo tự nhiên chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Chuông cửa nhà vang lên hai tiếng.
Cô bước tới mở cửa xem thì nhận ra đó là bà Cather, hàng xóm của cô.
Người phụ nữ đang cầm trên tay một chiếc bánh red velvet trông rất ngon.
“Dạng, cháu có muốn thử không?”
Khương Dư Dạng vui vẻ nhận lấy và cảm ơn bà, bánh red velvet rất nổi tiếng trên toàn thế giới, bánh tơi lại béo ngậy, ăn một lần là nghiện.
Cô đặt nĩa xuống, lại loáng thoáng nhìn thấy tên hãng trên hộp bánh.
Một số ký ức không cố tình gợi lại, nhưng mỗi khi nhìn thấy lại tự giác ùa về.
Thẩm Dực từng đưa cô đi ăn ở tiệm bánh ngọt này, anh còn nói là hãng trụ sở ở nước ngoài, nếu không phải là thành viên thì phải đặt trước ba tháng mới được thử một số loại bánh ở đây.
Ngoài Thẩm Dực ra thì còn ai có thể cho cô ăn bánh red velvet nhanh như vậy được?
Anh còn hối lộ cả hàng xóm của cô sao?
Tâm tư của người đàn ông này thực sự không coi thường được.
Khương Dư Dạng dùng khăn giấy lau khóe môi, nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Bà Cather, cháu nghĩ sau này bà không nên nhận bánh của người lại đưa đâu ạ. Cháu đang học làm bánh, sau khi học xong rất mong vợ chồng bà đến nhà cháu ăn bánh.”
Cô quấn mình trong chiếc áo gió rồi bình tĩnh đi xuống lầu.
Hôm nay [ICON] phải quay ngoại cảnh, địa điểm là bên bờ sông Seine. Tuần lễ thời trang sắp tới cũng sẽ có một buổi trình diễn sân khấu chữ T dưới nước đình đám được tổ chức tại đây.
Khương Dư Dạng đang chỉ đạo dàn cảnh hiện trường thì nhìn thấy đám đông đằng xa vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.
Lúc đầu chỉ có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh nhưng về sau không ít người cũng kéo đến hóng chuyện.
Cô khẽ cau mày, ngay lúc đang tự hỏi là minh tinh nào có tiếng tăm như vậy thì Ôn Phù đã lọt vào tầm mắt cô.
Công bằng mà nói, đây là lần đầu tiên Khương Dư Dạng nhìn thấy cô ta ngoài đời.
Ôn Phù vận một chiếc váy dài màu đen khoét lưng, phía sau là hoa văn hình một đóa hoa hồng.
Hoa hồng đen vừa có gai lại nguy hiểm.
Phô trương hơn cả bộ quần áo là chiếc vương miện ngọc trai với những viên đá quý tỏa sáng rực rỡ trên đầu cô ta.
Ôn Phù tựa vào lan can tạo dáng đủ kiểu, bên cạnh là một nhiếp ảnh gia đang không ngừng nháy máy.
Vừa lúc lại đi tới chỗ họ sắp quay ngoại cảnh.
Khương Dư Dạng khẽ nháy mắt, cô đứng đó xem cô công chúa nhỏ kia làm trò.
Mỗi khi có mâu thuẫn giữa hai bên thì thực tập sinh luôn là người đứng mũi chịu sào.
Thực tập sinh mới của [ICON] dường như đang trao đổi với đoàn đội của cô ta, không biết đã nghe được câu gì mà khiến cô công chúa kia nổi cơn tức giận.
Mặt Ôn Phù lạnh lùng, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Nói thêm gì đó thì thấy nhân viên công tác bên cạnh cô ta định giơ tay muốn tát người kia.
Khương Dư Dạng đứng xem mà không thể chịu đựng được, bước trên đôi giày cao gót đến gần, nắm lấy cổ tay nhân viên công tác.
Đánh chó phải nhìn mặt chủ, những lời này thực ra không sai.
“Cô Ôn Phù, làm việc không nên thôi lỗ như vậy đâu.” Cô khẽ cười, liếc nhìn đám người đang đứng xung quanh: “Dù có ở nước ngoài thì cũng có không ít người nhận ra cô nhỉ?”
“Cô là cái thá gì?” Ôn Phù kiêu căng lấy chiếc kính râm treo trên cổ áo lên đeo, hoàn toàn không thèm nhìn vào mắt cô.
Tính tình Ôn Phù kiêu ngạo quen rồi, từ nhỏ đã được coi như hòn ngọc quý trong tay, sau khi bước vào giới giải trí thì lại có fans ủng hộ, đương nhiên sẽ kiêu căng ngạo mạn, không ai có thể lọt vào mắt của cô ta.
Ban đầu đoàn đội tạo cho cô ta hình tượng là cô công chúa nhỏ với vẻ ngoài trong sáng và ngây thơ, tràn đầy năng lượng, nếu không cố gắng sẽ phải trở về thừa kế gia sản hàng trăm triệu, nên ngay lập tức đã thu hút vô số fan.
Nhưng thiết lập nhân vật thì suy cho cùng chỉ là một thiết lập, lúc nó tan vỡ cũng giống như ngọn núi tuyết sụp xuống, chôn vùi cô ta đến khi không thể tìm thấy được nữa.
Một người như vậy, nếu như không có gia thế hùng hậu chống lưng thì nổi tiếng được trong bao lâu chứ?
“Trợ lý biên tập của ICON, Khương Dư Dạng.” Cô cong đôi môi đỏ mọng, chậm rãi giới thiệu bản thân.
Hơi thở Ôn Phù thoáng ngừng lại, đôi mắt đằng sau kính râm hơi nheo lại, hỏi: “Cô là người bên ICON sao?”
Cô ta vẫn nhớ lần trước chuyện [Ban ngày] lên trang bìa, rõ ràng đoàn đội của cô đã yêu cầu [ICON] làm trang bìa kép nhưng phía bên kia lại lấy lý do khó bán để từ chối.
Cuối cùng lại để Lục Triều Dã xuất hiện trên trang bìa đơn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Địa điểm này là nơi chúng tôi sẽ quay ngoại cảnh. Mong cô và nhân viên nhường chỗ chút.”
Khương Dư Dạng cũng không chút e dè mà dứt khoát nói.
Ôn Phù không để ý đến lời nói của cô, chỉnh lại kính râm rồi nhìn kỹ mặt cô: “Khoan đã, cô tên là Khương Dư Dạng ư?”
Nếu lần trước Ôn Phù đến dự lễ mừng thọ của ông cụ Thẩm thì Khương Dư Dạng nghĩ mình và cô ta có thể đã gặp nhau sớm hơn.
Nhưng cô lại giả vờ như không biết, chỉ cười hỏi: “Sao thế? Cô nghe thấy tên tôi quen tai à?”
“Cô biết anh Thẩm Dực không?” Ôn Phù ngẫm nghĩ một hồi, lông mi khẽ run lên: “Đúng rồi, nhà họ Thẩm có một đứa con gái không cùng huyết thống cũng mang tên này.”
Khương Dư Dạng thản nhiên nhìn cô ta: “Chúng tôi quen nhau thì sao, mà không quen nhau thì thế nào?”
Chẳng lẽ còn muốn bàn lại chuyện quá khứ của mình với Thẩm Dực trước mặt Ôn Phù sao?
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Ôn Phù, trong lòng Khương Dư Dạng sung sướng, cô chỉ cảm thấy chuyện này thật nực cười.
Ôn Phù rõ ràng đang tức tối, cả đời này chưa từng có người nào dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Tuy nhiên, từ lâu cô ta đã nghe nói Thẩm Dực có mối quan hệ mập mờ với cô con gái do nhà họ Thẩm nuôi dưỡng, còn có tin đồn hai người thân mật đến mức sống cùng nhau.
Nhưng ông cụ Ôn đã hứa với cô ta, nếu Thẩm Dực muốn kết hôn thì anh chỉ có thể cưới cô ta thôi, hoa cỏ xung quanh anh không là gì cả.
Kể từ khi Thẩm Dực chặn thông tin liên lạc của cô ta lần trước, Ôn Phù vẫn luôn nghẹn một cục tức trong lòng.
Với xuất thân và ngoại hình của mình, chẳng lẽ còn không bằng con nhỏ nhà quê mà nhà họ Thẩm nuôi hay sao?
Lần đầu tiên so tên với người, Ôn Phù còn tưởng mình nhầm lẫn. Không phải chỉ là con nhỏ nhà quê sao? Cô ta đã tưởng tượng ra hình ảnh một cô gái quê mùa cục mịch, nhưng tại sao lại khác xa với tưởng tượng thế nhỉ?
Mà nếu nói như vậy thì nhà họ Thẩm cũng không hề bạc đãi cô suốt bao năm qua.
Ôn Phù tiếp tục hùng hổ gây sự: “Rốt cuộc cô với anh Thẩm Dực có quan hệ gì?”
“Cô nghĩ chúng tôi có quan hệ gì thì chúng tôi là như thế.” Khương Dư Dạng cũng khéo léo đáp lại.
Không phải tò mò sao? Vậy thì để cô ta cứ tò mò mãi đi.
Sự thật khó tìm ra luôn là điều hấp dẫn nhất.
Trong tầm mắt của cô, người mẫu chụp ngoại cảnh đã chuẩn bị sắn, Khương Dư Dạng cũng không thèm quay đầu lại, cô đã ra tay hành động trước, để cho nhiếp ảnh gia vào vị trí xung quanh sắn.
Kết quả là Ôn Phù và nhóm của cô ta nhìn như đang bị đuổi đi.
Càng phẫn nộ hơn, một phóng viên không biết từ đâu lao ra, vội vàng đưa micro sát môi cô ta: “Ôn Phù, chúng tôi muốn hỏi, có đúng là cô không cho Lục Triều Dã tách CP hay không? Sau khi thấy cô trợn mắt, một số cư dân mạng cho rằng hình tượng của cô đã sụp đổ, cô nghĩ thế nào? Lần này đến Tuần lễ thời trang Paris, cô được mời bởi nhà thiết kế hay thương hiệu nào?”
Các câu hỏi rất sắc bén, đâm thẳng vào chỗ đau của cô ta và cả đoàn đội.
Nhân viên lúc nãy giơ tay định tát cậu thực tập sinh nhanh chóng đứng chắn trước mặt Ôn Phù, thờ ơ nói: “Chúng tôi hiện đang chụp ảnh đường phố, không trả lời riêng những câu hỏi này.”
Đoạn video ngắn một phút này được đăng lên mạng, phần bình luận cũng toàn like cho anh phóng viên lao ra hỏi. Có người còn để lại bình luận rằng có khi Ôn Phù đã thầm trợn mắt trong lòng cả chục ngàn lần rồi ấy chứ.
Cho dù mọi thứ xung quanh có thay đổi thế nào đi chăng nữa, Khương Dư Dạng vẫn luôn tập trung vào công việc của mình.
Nhờ việc Ôn Phù gây xôn xao, một số cư dân mạng đã chú ý đến Khương Dư Dạng trong bức ảnh, bên dưới có rất nhiều bình luận đang gào thét không ngừng.
[Aaaaaa, có ai biết chị gái mặc áo gió bên cạnh là ai không? Là minh tinh hay là người mới vậy? Đẹp quá đi mất!!!]
[Hình như bên cạnh là địa điểm quay chụp của [ICON], chị đẹp này chắc chắn là biên tập viên rồi!]
[Khóc mất, tài sắc vẹn toàn thế này, tôi muốn trong vòng năm phút có hết info của cô gái này!]
Vậy nên khi mở weibo ra, cô phát hiện lượng fans tăng lên thì không khỏi hoang mang.
Weibo của cô chỉ là tài khoản công việc, dùng để đăng lại các đề xuất từ tạp chí [ICON] và một số bài liên quan đến thời trang, bình thường cô hiếm khi lên mạng và cũng rất ít đăng bài cá nhân.
Sự tình càng leo thang hơn nữa khi trang weibo chính thức của Quân Liên đã đăng lại một bình luận ca ngợi ngoại hình xinh đẹp của Khương Dư Dạng.
Quần chúng ăn dưa hóng chuyện: [Hai người có quan hệ gì vậy? Chẳng lẽ Quân Liên cũng muốn bú fame à?]
Bên Quân Liên cũng chính thức đáp lại: [Sếp bảo tôi đăng lại đó~]
Lời này vừa nói ra, có người đã tưởng tượng ra câu chuyện về tổng tài bá đạo theo đuổi vợ yêu. Thậm chí còn lôi ra một bức ảnh chụp chính diện của Tổng giám đốc Quân Liên nữa, đúng là đẹp trai đến nỗi làm người ta mềm nhũn cả chân tay.
Bức ảnh họ đăng là ảnh chụp Thẩm Dực khi tham dự hội nghị ngành AI lần trước. Giữa một nhóm toàn những ông sếp trung niên thì anh đang cầm ly sâm panh thoải mái chuyện trò bui vẻ. Anh đeo một chiếc kính gọng bạc, lông mi vừa dài vừa rậm, khí chất vừa bạc tình lại trong trẻo lạnh lùng.
Khương Dư Dạng tắt điện thoại di động, không thèm để ý đến sự nịnh nọt của Quân Liên trên Weibo.
...
Bởi vì công việc kết thúc sớm nên khi Khương Dư Dạng đến Champ de Mars, Lục Triều Dã vẫn đang chơi violin.
Thiếu niên mặc đồ kín mít, chỉ lộ ra một đôi bàn tay trắng nõn đang kéo đàn.
Cậu ấy có dáng người mảnh khảnh, chỉ đứng như thế này thôi cũng khiến cậu ấy thật cao lớn.
Chàng trai cầm cây cung bằng những ngón tay thon dài trắng nõn, đắm mình trong thế giới âm nhạc.
Tiếng violin cực kỳ du dương, giống như tiếng nước chảy róc rách. Khương Dư Dạng nhắm mắt thưởng thức một lúc, sau khi biểu diễn xong thì vỗ tay tán
thưởng.
“Chị, hôm nay chị đến sớm thật đấy.” Cậu chàng ngượng ngùng gãi đầu, mỉm cười thân thiết.
Ở Paris một thời gian, kiểu đầu đinh mà cậu ấy cắt khi quay [Ban ngày] đã không còn nữa, mái tóc đen ngắn che đi vầng trán đầy đặn.
Cô biết mỗi tối thứ sáu Lục Triều Dã sẽ đến đây chơi đàn, cô đến hai lần, hiện tại hai người đều ngầm hiểu ý nhau.
Cậu ấy là một nghệ sĩ biểu diễn, vậy thì cô sẽ là một thính giả đúng nghĩa.
Ngoài ra thì không còn gì khác nữa.
Tài xế đỗ xe sang một bên, khách sạn của Thẩm Dực ở ngay gần Champ de Mars.
Chuyến đi hôm nay của anh là để tiến hành khảo sát thực địa, kiểm tra thiết bị y tế sử dụng Inskin của một bệnh viện. Về việc ứng dụng điều trị y tế bằng AI, ở Trung Quốc vẫn còn nhiều lĩnh vực chưa được khai thác và còn hạn chế về mặt kỹ thuật.
Nếu Inskin thực sự có thể tích hợp với Đông y, ứng dụng AI sẽ còn phổ biến hơn nữa trong tương lai.
Rõ ràng điều này cần có thời gian, không thể thành công trong một sớm một chiều được.
Thẩm Dực có lẽ cũng biết rõ anh luôn có tầm nhìn độc đáo trong đầu tư, có thể nói là trăm trận trăm thắng.
Những con bồ câu trắng vỗ cánh bay quanh quảng trường, người đến người đi, nhưng anh liếc mắt vẫn nhìn thấy bóng hình duyên dáng đó.
Chàng trai đứng trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng chẳng khác gì ánh mắt khi nhìn người yêu.
Về phần Khương Dư Dạng, mặc dù anh không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, nhưng trong lòng không thể khống chế xúc động, thôi thúc anh muốn đến gần.
Cô muốn thoát khỏi anh đến thế ư?
Gì mà anh không cần Khương Dư Dạng chứ? Bây giờ xem ra là cô không cần anh mới đúng.
Thẩm Dực một tay cởi nút áo vest, vội vàng bước đến gần cô, đôi mắt hoa đào tràn ngập nỗi oan ức.
Khương Dư Dạng khẽ cau mày, cảm thấy anh dai như đỉa đói.
Yết hầu của Thẩm Dực lên xuống, lòng đau như cắt hỏi: “Dạng Dạng, em đừng cố tình chọc giận tôi nữa được không?”
Khương Dư Dạng chỉ cười khẩy sau khi nghe thấy, gì vậy? Chẳng lẽ Thẩm Dực nghĩ rằng cô đến đây nghe Lục Triều Dã chơi violon chỉ để cố ý chọc tức anh ấy ư?
Tính kiêu ngạo của anh chẳng thay đổi chút nào.
Cô chưa kịp phản ứng, Lục Triều Dã buông đàn xuống, thiếu niên không chút sợ hãi đứng trước mặt Thẩm Dực, khẽ liếm hàm trên hỏi: “Chị, anh ta đang theo đuổi chị à?”