Hai người yêu nhau đến thế nào đi nữa thì cũng phải mài giũa.
Thẩm Dực quá lý trí, trong lòng anh chắc chắn không có cán cân xếp cái nào trước cái nào sau.
Lúc ấy cô dứt khoát kiên quyết rời xa Paris chỉ là không muốn để câu chuyện giữa hai người họ là một trò đùa mà thôi.
Tình cảm mà không thấy được bờ bến rất mệt mỏi.
Cô cũng chỉ là người thường thôi, không phải tùy tiện là có thể lãng phí nửa cuộc đời với ai đó.
Nhưng mà anh mạnh mẽ tới mức thậm chí không cần cái thứ gọi là tình yêu lắm, tìm môn đăng hộ đối mới là lựa chọn thích hợp.
Cần gì phải có người yêu mập mờ chứ?
Ngẫm nghĩ lại thì giữa Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi cũng không có cái gì gọi là tình yêu. Sau khi mẹ ruột của Thẩm Dực qua đời, Thẩm Hách Liên lựa chọn bảo mẫu trong nhà làm nữ chủ nhân, cùng lắm chỉ là một loại trấn an thích hợp mà thôi.
Mà thiếu niên trải qua chuyện mẹ qua đời, em gái chết vì tai nạn xe năm đó cũng chỉ mới mười tám tuổi.
Có nghĩa là những chuyện xảy ra đủ làm nội tâm anh rung chuyển.
Chuyện lần trước Kiều Tụng nói, Khương Dư Dạng cũng bắt đầu suy nghĩ quan hệ giữa hai người, phải chăng là cần một cái mở đầu hoàn toàn mới nhỉ?
Ánh sáng trong con ngươi của Thẩm Dực chợt tắt, vẻ mặt của anh mệt mỏi thờ ơ, móc bật lửa ra đốt điếu thuốc.
Từ sau khi cô đi, anh cũng nghiện thuốc nặng hơn.
Nhả ra làn khói màu trắng sữa, Thẩm Dực nói từ từ, trong sự lý trí lộ ra sự điên cuồng: “Nếu như em kết hôn với người khác thì tôi sẽ ngoại tình với em.”
“Được không?” Anh dùng giọng Bắc Kinh để nói chuyện, lười biếng nhưng nghiêm túc, ánh nhìn giống như là nham thạch nóng chảy qua, vô cùng nóng bỏng.
Giống như là đang đợi ý kiến của cô.
Trước giờ cô biết anh nói được làm được.
Nếu dùng những quy định cứng nhắc để đánh giá Thẩm Dực thì đã sai hoàn toàn.
Những chuyện và người mà anh đã nhận định dù cho ông trời có tới cũng không khuyên được.
Nếu như cô ở bên người khác thật dường như cũng không quên được Thẩm Dực. Tình yêu mãnh liệt thuở niên thiếu, còn cho vào quá nhiều tình cảm, trái tim của cô không thể chứa người thứ hai được nữa.
Giống như là khoét một miếng thịt trong trái tim vậy, là đau thấu con tim, tới tận xương tận gân.
Ý nghĩ này làm Khương Dư Dạng thầm sợ hãi, nói chính xác hơn là sợ.
Thì ra cô không làm được thật.
Khương Dư Dạng không muốn để lộ những thứ yếu ớt kia ở trước mặt anh. Cô thấy mất ngon, đứng lên nói: “Cảm ơn anh tối qua đã thu nhận tôi, tôi còn có việc phải làm.”
Ăn xong là chạy là chuyện cô giỏi nhất.
Thẩm Dực kéo quần tây, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của cô.
Khương Dư Dạng không phản ứng kịp, mất thăng bằng ngã ngồi trên ghế salon.
Nguyên nhân là sáng nay mưa không dứt, nước đọng trên mặt đường rất nhiều nên cô đổi giày cao gót thành đôi giày thể thao cho tiện đi lại.
Chưa cột chắc dây giày nên sợi dây màu trắng lòng thòng trên mặt đất.
Tóc của người đàn ông ngắn hơn trước kia một chút, tóc đen rũ xuống, chắc sờ sẽ hơi rát tay.
Gập gối, hai tay của cô chống lên ghế salon, hơi vô lực chống.
Đây cũng là lần đầu Thẩm Dực buộc dây giày cho người khác, không thành thạo lắm nhưng thắt cái được cái nơ bướm rất xinh, không thể bới móc được
khuyết điểm nào.
Nếu như có thể, anh cũng là một người bạn trai có thể lo mọi chuyện.
Lúc hai người chưa chia tay, Thẩm Dực rất chiều cô, hơn nữa còn chịu đựng bộ dạng đó của cô.
“Cột cho chắc, xuống dưới cùng nhau đi.” Anh không hề giận dỗi vì cô khích tướng, cẩn thận mọi chuyện.
Cảm giác này giống như là đấm một cú lên bông.
Mùa đông ở Thủ đô vốn dĩ lạnh, một cơn mưa mùa đông hạ xuống, màn trời âm u lại cuồn cuộn màu xám trắng, giống như là bầu trời lúc sẩm tối.
Mưa đã ngừng, gió thổi rất mạnh.
Tối qua, sau khi Thẩm Dực biết địa chỉ của cô, cô mới nói một lần anh đã nhớ ngay.
Xe đậu ở dưới lầu, trong tay Thẩm Dực còn có một cái túi màu trắng, dặn dò: “Thuốc cảm cúm còn dư lại, đừng để lạnh đến mức bị bệnh đấy.”
“Ừ.” Cô gật đầu nói cảm ơn, sau đó vung tay với anh: “Anh về đi.”
Khương Dư Dạng đi thẳng về trước, phía trước là giao lộ, có rất nhiều xe cộ lui tới.
Một chiếc xe chạy quá tốc độ, dường như không chú ý tới người đi đường trên con đường này.
Mà cô hoàn toàn không biết gì cả, xách cái túi màu trắng đi ở trước mặt anh.
Trái tim của Thẩm Dực đột nhiên nhảy lên, ký ức năm xưa giống như là cơn sóng dữ không kìm nén được.
Trước mắt hiện lên một vũng máu lớn, người đi đường vội vàng và tiếng xe cứu thương kêu vang.
Ngày hôm đó cũng có mưa to.
Anh bước hai ba bước, cánh tay ôm chặt lấy người cô, bao lấy cô giống như muốn khảm vào cơ thể không thể nào tách rời vậy.
Bánh xe và mặt đất phát ra tiếng va chạm ken két, rất chói tai.
Tài xế dừng xe kịp thời, Khương Dư Dạng đứng khựng lại giống như bị dọa.
Tim nhảy tới cổ họng, cô cụp mắt nhìn, phát hiện một cánh tay gân xanh hiện lên hết đang để ngang trước bụng cô.
Qua một lúc lâu, thấy anh không buông tay, Khương Dư Dạng an ủi: “Tôi không sao.”
Quay đầu nhìn thì chiếc xe kia đã biến mất từ lâu rồi.
Cơ thể của Thẩm Dực cao lớn, những hạt mưa nhỏ bay tới từ bầu trời rơi xuống mí mắt anh.
Anh thở dài một hơi, cắn chặt răng: “Khương Dư Dạng, tôi không đi nổi nữa.”
Khương Dư Dạng và anh đều là người đã từng bị thương, có nhiều chuyện không thể nào lựa chọn quên đi.
Anh cũng không mạnh mẽ như thế, là người sẽ có chỗ yếu ớt.
Chỉ là chọn chôn chặt trong lòng.
Thiếu niên có hào quang kiêu căng bướng bỉnh cao ngất nhưng anh chỉ lộ ra sự yếu đuối ở trước mặt cô.
Một phần vết sẹo cần có người chữa lành, cần dùng yêu thương bao bọc.
Cô do dự giây lát, con ngươi trong veo, chầm chậm nhón chân lên, bàn tay trắng nõn xoa đầu anh.
Xoa nhẹ, quả nhiên cảm giác không tốt lắm.
“Tôi còn sống.” Con tim của Khương Dư Dạng rung động, rốt cuộc cũng quyết tâm nhìn bộ mặt yếu ớt mà anh bộc lộ ra.
“Ừ.” Anh trả lời với giọng mũi.
Chiếc xe ở phía sau bóp còi liên tiếp. Anh buông tay, nhìn cô vững vàng đi tới đầu bên kia của con đường.
Trời lại mưa, Khương Dư Dạng không quay đầu nữa.
Về đến nhà cô mới phát hiện có một cuộc điện thoại của Kiều Tụng gọi tới, còn gửi rất nhiều tin nhắn WeChat.
Cô bấm số gọi thẳng. Kiều Tụng nổi khùng ở đầu dây bên kia: “A a a, sao bây giờ em mới gọi lại cho chị? Có phải cậu vẫn còn ở nhà của Thẩm Dực không?”
Khương Dư Dạng cười khẽ, hỏi ngược lại: “Bà cô ơi, trong đầu của chị đang nghĩ gì thế?”
Kiều Tụng không kiêng ky gì cả, lòng nhiều chuyện bật thốt lên: “Tối qua em với Thẩm Dực không lên giường à?”
“Sao có thể chứ?” Khương Dư Dạng cạn lời: “Tối qua em bị sốt nên ngủ ở Oceanwide.”
“Ồ, thì ra là thế à.” Kiều Tụng cười mỉa, mới hiểu được thì ra là hiểu lầm.
“Sáng nay chị có gọi cho em, là Thẩm Dực nghe, chị còn tưởng…” Kiều Tụng giải thích: “Lúc đó chị còn tưởng hai người nối lại tình xưa nhanh ghê.”
Khương Dư Dạng cầm một viên thuốc trong chiếc túi màu trắng lên uống, ậm ờ nói: “Cái miệng quạ đen của chị đấy.”
Kiều Tụng thầm xoa tay cười: “Lúc nào hai người quay lại lúc nào, chị sẽ là người đầu tiên bắn pháo, đúng lúc cũng sắp tới Tết rồi.”
Sắp tới mùa xuân, trên vai cô gánh nhiều thứ, Chung Hâm vừa nghỉ việc, chuyện tạp chí mới lại rơi lên đầu của cô.
Càng khỏi phải nói hiện tại ICON đổi Tổng biên tập rồi, lúc nội bộ rối loạn, cô phải quan sát một lúc rồi mới nói tiếp.
Làm gì còn tâm trạng yêu đương cơ chứ?
“Vậy chị bắn pháo sớm quá rồi.” Khương Dư Dạng che giấu biểu cảm: “Bây giờ em không rảnh đi suy nghĩ những thứ này.”
“Cô nam quả nữ ở chung cả đêm nhưng lại không có chuyện gì hết, đúng là tiếc quá đi mất.” Kiều Tụng than thở mấy hơi liên tục.
Bỗng chốc lại kéo sợi dây hồi ức kia của cô lại, ví dụ như cái hôn lau súng cướp cò tối qua.
Cô hắng giọng, kéo đề tài ra xa khỏi Kiều Tụng.
Sáng hôm sau, Khương Dư Dạng dậy rất sớm. Cô không có thời gian nghỉ ngơi gì cả. Hôm nay Tổng biên tập mới của ICON thăng chức, thợ mới thì hăng, thợ già biết việc. Không thể thiếu tổ chức hội nghị giữa các phòng được.
Lúc ngủ, cô là người có thói quen tắt âm cho nên không nghe một đống cuộc điện thoại không có trong danh bạ.
Thời gian là hơn một giờ sáng.
Hơn một giờ, Thẩm Dực lại không ngủ, chuyện này đúng là không hợp với chế độ nghỉ ngơi của anh.
Khương Dư Dạng gọi lại, khó hiểu hỏi: “Trễ như thế rồi sao anh còn gọi điện cho tôi?”
Giọng nói của anh lại hơi khàn, vô cùng từ tính: “Không nghe được tiếng của em nên tôi không ngủ được.”
Khương Dư Dạng: “…”
Không lẽ chỗ của cô có đài phát thanh ru ngủ gì à, nghe tiếng là ru ngủ được Thẩm Dực sao?
Người này đúng là càng ngày càng được voi đòi tiên.
Thẩm Dực ngồi ở đầu giường, nghe tiếng hình như rất tủi thân: “Ai bảo em cưỡng hôn tôi, chọc ra lửa lại không chịu trách nhiệm?”
Người trưởng thành đều có ham muốn, lời này ám chỉ rõ thật đấy.
Quan trọng là sao cô lại cảm thấy chột dạ nhỉ?
Chắc chắn là không thể nào!
Khương Dư Dạng lại kiềm chế ngọn lửa trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy anh tìm người khác hạ hỏa đi.”
Đầu bên kia cười khẽ, giống như là lông chim lướt qua tai.
Giọng của anh không chín chắn, khẳng định: “Em cũng biết rồi mà, nó chỉ cương lên với em thôi.”