• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Dực mở cửa xe, nhìn thấy sự mệt mỏi nơi đáy mắt, hỏi cô: “Chắc em chưa ăn cơm đâu nhỉ?”

“Nhờ phúc của anh mà tối nay em có cơm ăn rồi.” Cô hí hửng, tính tình cũng rất giản đơn.

Trạng thái hiện tại của hai người đâu giống đang yêu đương chứ, ngay cả Kiều Tụng cũng nói, đâu có ai yêu đường mà xa cách nhau như vậy? Ở trong cùng một thành phố mà lâu như vậy mà vẫn chưa gặp nhau.

Thực ra đối với những việc này thì Khương Dư Dạng cũng không ép buộc lắm, cô bận rộn với tạp chí mới, Thẩm Dực cũng đang cố gắng vì cuộc đấu thầu.

Vừa mới kéo gần khoảng cách mà tình cảm của hai người cứ bình ổn như thế này cũng tốt.

Thẩm Dực đưa cô tới nhà hàng băng chuyền trên đại lộ Kiến Quốc Môn. Nhà hàng ở trên tầng cao nhất, có thể ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh đại lộ Trường An.

Cảnh đêm rực rỡ, ánh đèn uốn lượn, thời gian dường như dừng lại trên con sông tĩnh lặng này.

Khương Dư Dạng thích ăn đồ ngọt nên khi ăn tự phục vụ đã lấy không ít đồ ngọt tráng miệng, ăn rất ít hải sản và hoa quả.

Sau khi ăn xong, cô lười biếng không muốn cử động.

Thẩm Dực cầm chìa khóa xe đứng dậy, thoáng ngập ngừng nói: “Đưa em đi hóng gió.”

“Được thôi.” Công việc bận rộn, cô thoáng cái đã vực dậy tinh thần, nghĩ tới đã lâu không cho bản thân thư giãn.

Lúc này ở bên Thẩm Dực mới là trạng thái thoải mái tự nhiên nhất của Khương Dư Dạng.

Không chút e dè, rồi lại toàn tâm dựa vào.

Thẩm Dực chở cô tới bãi đua xe ở ngoại ô, tiếng động cơ nổ vang nhanh như tia chớp nên chỉ có thể nhìn thấy bóng xe rẽ qua cực nhanh, cuối cùng vượt qua vạch đích trắng.

Người quen anh trong câu lạc bộ đua xe trêu ghẹo nói: “Cậu Thẩm, lâu lắm mới tới đó.”

Từ lâu gia thế hiển hách của Thẩm Dực đã không còn là bí mật. Từ nhỏ anh đã được hưởng thụ đủ kiểu đãi ngộ và nịnh hót của người khác, khi đó Thẩm Hách Liên rút lui khỏi quân ngũ kế thừa chức vị của ông cụ, cũng được xem là cảnh tượng đầy tự hào, người ngoài đều gọi anh là cậu Thẩm.

Sau này tham gia kinh doanh, người khác mới mở miệng gọi một tiếng tổng giám đốc Thẩm.

Người đó cũng rất có mắt nhìn, thăm dò nhìn rồi cảm khái nói: “Ô, đưa vợ tới hóng gió à?”

Thẩm Dực đáp: “Ừm, tùy tiện qua đây đua hai cuộc.”

Khương Dư Dạng mặt đỏ tới mang tai, vợ gì mà vợ chứ, Thẩm Dực trả lời nhanh thật đấy.

Anh nhận lấy bao tay đeo lên bàn tay khớp ngón tay rõ ràng, khẽ xoa đỉnh đầu cô: “Lạnh không?”

Buổi tối gió mạnh, cô chỉ mặc một cái áo sơ mi công sở màu trắng, còn phải dùng túi xách đè lên làn váy.

Thẩm Dực hiểu chỗ khó của cô, bèn cởi áo vest được thiết kế riêng màu chàm trên người ra, dùng tay áo cột quanh eo cô.

“Váy của em ngắn quá.” Giọng nói và biểu cảm còn hơi bất mãn.

Khương Dư Dạng cạn lời, chẳng thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của anh: “Như vậy mà còn ngắn? Còn có loại ngắn tới giữa bắp đùi đó, anh nói sao?”

Cô chạm vào làn váy rồi mò tới chiếc áo vest rũ xuống bên eo. Chất liệu vải rất thoải mái.

Thẩm Dực ôm cô vào lòng, mặt đầy ý cười vén mái tóc dài của cô lên: “Người khác mặc anh không quản được, những kiểu quần áo đó… em chỉ có thể mặc trước mặt anh.”

Khương Dư Dạng thầm mắng trong lòng: lưu manh! Không biết xấu hổ!

Cô bị siết chặt trong lòng anh, tuy Thẩm Dực không làm gì nhưng hai bàn tay nóng như lò lửa vẫn luôn đỡ bên eo cô.

Đột nhiên Khương Dư Dạng hỏi: “Có phải lúc anh học cấp ba có đến đây không?”

Trong đôi mắt anh lóe lên tia sáng, trêu ghẹo nói: “Khá hiểu đó.”

“Em đoán.” Khương Dư Dạng mỉm cười.

Năm cấp ba, nghe nói Thẩm Dực hầu như không đến tiết tự học. Anh rất nghịch ngợm, vừa tới tiết học là biến mất, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không quản được. Người trốn tiết mà vẫn có thể đạt hạng nhất khối, đứng nhất huyện, ngay cả ông trời tới cũng khó mà khiến anh học tiết tự học.

Về đến nhà, Khương Dư Dạng đã từng thấy mũ bảo hiểm đua xe của anh, cũng biết là chuyện gì rồi.

Tháng ngày tuổi trẻ điên loạn một đi không trở lại, vẻ niên thiếu trên người anh lại không chút mờ đi.

Khương Dư Dạng cau mày: “Lần cuối cùng anh tới đây là khi nào?”

Nhắc tới chuyện này, đáy mắt Thẩm Dực bỗng tối sầm lại, bàn tay đỡ eo cô âm thầm run lên.

Lần trước anh tới đây là ngày thứ hai sau khi Khương Dư Dạng bay đi Paris.

Khi đó anh không biết cô có còn quay về hay không, buông thả bản thân trên đường đua giải tỏa muộn phiền, giẫm lên chân ga hưởng thụ niềm vui mà tốc độ mang tới.

Thế nhưng khi cán đích, anh chỉ có thể siết chặt lấy vô lăng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hoàn toàn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Hoặc là nói, cảm giác như vậy khiến anh ngày càng cảm thấy thất vọng, mất mát.

Khương Dư Dạng ra nước ngoài, Thẩm Dực lại cố chấp giữ lại tất cả bố trí trong Oceanwide International, để yên những thứ mà cô không lấy đi.

Giữ lại một chút kỷ niệm trong lòng, nhỡ đâu, nhỡ đâu cô chỉ nói vậy mà thôi, không lâu sau sẽ trở về Thủ đô, trở về bên cạnh anh.

Trong khoảng thời gian áp lực nhất đó, Thẩm Dực thường ngồi ngay mép giường, đắp tấm chăn mà cô thường đắp, nằm tới khi trời sáng, cả đêm đêm ngủ không ngon.

Sau khi rời khỏi Paris, Thẩm Dực đưa chìa khóa của Oceanwide International cho quản gia, cố nén không đi nhòm ngó những thứ tốt đẹp đã qua.

Sau khi chia tay, kéo tơ bóc kén, dường như không chỉ mỗi Khương Dư Dạng bị lột đi một lớp da.

Vào một đêm mưa đầu mùa ở Thủ đô, trong lòng anh như đã trôi qua hơn một năm.

Cơn mưa như trút nước cũng không nhấn chìm được phế tích trong lòng, cuối cùng quay về cô đơn.

Có ai dễ dàng hơn ai chứ?

Đêm nay, lớp mây dày che đi ánh trăng, đèn đường sáng lên, sườn mặt anh càng rõ ràng hơn, quai hàm nhấp nhô: “Đã hơn một năm trước…”

Vừa nói vậy, Khương Dư Dạng đã hiểu.

Thế nhưng chẳng có gì để nói, bọn họ đã vượt qua khoảng cách đó từ lâu.

Khương Dư Dạng nhón chân lên an ủi, đôi bàn tay nhỏ khẽ xoa gáy anh, thì thầm: “Đàn anh Thẩm, em muốn xem anh đua xe…”

Cô thực sự là nắm chắc điểm yếu của anh, lúc cô còn là thiếu nữ ngoại trừ gọi anh trai khi ở nhà, khi ra đường đều gọi đàn anh.

Một giọng nói dịu dàng khiến lòng người phải rung động.

Thẩm Dực nhìn gò má hồng hào của cô, trong lòng khẽ nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Nếu vợ đã muốn xem thì anh sẽ lái.”

Đầy kiêu ngạo và hăng hái, anh vẫn luôn như thế.

Khương Dư Dạng không phản bác nổi, khẽ đáp ‘dạ" như thể đồng ý.

Thẩm Dực chọn một chiếc xe đua màu đỏ, rất bắt mắt cũng rất ngầu.

Khương Dư Dạng đứng trên khán đài, đây là lần đầu tiên cô xem người khác đua xe. Ánh mắt cô dần chuyển tới người lái xe.

Với tốc độ càng lúc càng nhanh, thao tác của Thẩm Dực cũng càng điêu luyện hơn. Anh rất am hiểu kết cấu của xe đua, mỗi phút quay bao nhiêu vòng rồi lực chạm đất.

Thế nhưng kẻ gây tai nạn cho Thẩm Tầm chính là một tuyển thủ đua xe đua chuyên nghiệp, từ đó về sau anh không thể chạm vào những thứ này nữa.

Tựa như đổi tính trong một đêm, sau khi quyết định tham gia kinh doanh, hạng mục đầu tư đầu tiên mà anh nhận chính là lĩnh vực trị liệu.

Thẩm Dực cũng từng nghe thầy bảo, năm đó mẹ Khương Dư Dạng không phải không có cách cứu mà là bị kéo dài quá lâu, dần thành bệnh nan y.

Năm năm, mười năm sau, nếu AI chữa bệnh có thể nhanh chóng đưa vào thực tiễn, không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn có thể dễ dàng giải quyết một vài căn bệnh khó trên thế giới, mang lại lợi ích cho rất nhiều gia đình có người bệnh.

Khương Dư Dạng xem mà nhiệt huyết dâng trào, lại nhớ tới lời nói đầy lòng tin của anh lúc trên cầu vượt, trong lòng đầy cảm động.

Thiếu niên mà cô yêu vẫn luôn rất xứng đáng.

Chạy vài vòng xong, Thẩm Dực xuống xe đua, gỡ băng đeo trán ra, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Đôi mắt anh sáng ngời, anh ngoắc tay với cô, ngoài miệng còn trêu ghẹo: “Tới đây ôm đàn anh cái nào.”

Trái tim Khương Dư Dạng rung động, lập tức ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, không đếm xỉa tới mồ hôi mà cọ lên người anh.

Thẩm Dực bị hành động của cô kích động, cố ý cảnh cáo: “Dạng Dạng, nếu em còn cọ nữa là anh sẽ hôn em đó.”

Lực hấp dẫn giữa hai người tựa như miếng sắt và thanh nam châm, quanh đi quẩn lại cô vẫn quay về trong lòng anh.

Mặc kệ bao huyễn tưởng và khát vọng, tình yêu của cô luôn dành cho Thẩm Dực phóng khoáng kiêu ngạo.

Về điểm này thì anh chưa từng có ý kiến.

Khương Dư Dạng ngơ ngẩn trở lại ghế lái phụ của chiếc Maybach, cửa sổ xe bị anh đóng lại, bầu không khí chợt bức bối.

Ghế xe bị đẩy nằm ra, cô không kịp nói gì đã cảm thấy bên eo mát lạnh, đồ tây bị anh tùy tiện vứt ra, mép váy cũng bị kéo lên đôi chút tạo thành nếp gấp.

“Thẩm Dực…” Khương Dư Dạng nhắm chặt mắt lại, ngoại trừ trái tim đập liên hồi thì còn có sự kích thích không tên.

Ngón tay Thẩm Dực vuốt ve bờ môi xinh đẹp ướt át của cô, lúc cô mở miệng đã đút một ngón tay vào.

Hàm răng khẽ cắn, Khương Dư Dạng hoàn toàn nói không nên lời, đôi mắt hạnh ngập nước đầy vẻ vô tội rất giống một con nai con bị thợ săn bắt được.

Không gian trong xe không lớn, không thể làm ra động tác mạnh.

Thẩm Dực nắm lấy mắt cá chân cô nhấc lên, cúi đầu xuống dưới, nhiệt độ đã lan khắp hai tai.

Anh rút ngón tay ra mới phát hiện trên đó đã đầy dấu răng của cô.

Sau đó Thẩm Dực kéo áo sơ mí trắng của cô ra luồn vào trong, bàn tay chạm đến một nơi mềm mại, dụ dỗ: “Sao lúc nãy em lại gọi tên anh?”

Khương Dư Dạng bị khóa dưới người anh, không có chút lực phản đòn nào, cũng không chịu mở miệng.

Đang ở trong xe, tuy rằng buổi tối câu lạc bộ đua xe không có ai nhưng cũng không thể thuận theo anh được.

Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cô, Thẩm Dực càng hưng phấn hơn.

Khương Dư Dạng cảm giác bản thân giống như quả cầu tuyết sắp bị khối sắt hòa tan, sớm muộn gì cũng tan thành một vũng nước trong bầu không khí này.

Không chống lại được sự tấn công của anh, nội tâm cô lại rung động không thôi, gương mặt đỏ tựa hoa hồng.

“Thẩm Dực, ở đây không được…” Khương Dư Dạng ấp úng, rất sợ có ai đi qua thấy được.

Đôi chân dài của anh quỳ lên ghế ngồi trong xe, đôi mắt đào hoa tựa như nghìn ngôi sao trên bầu trời.

Thẩm Dực bật cười, cố ý cho cô xem “chứng cứ” trên ngón tay: “Dạng Dạng, em chắc chắn không muốn chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK