Khương Dư Dạng khó hiểu nhìn sang, thấy Thẩm Dực đang lau vết nước trên môi. Đôi môi đỏ mọng có hình dáng mỏng manh, người ta nói đa số người bạc tình đều như vậy.
“Anh uống nước xong chưa?” Cô nhanh chóng lấy lại thái độ của chủ nhà, liếc nhìn anh: “Xong rồi thì đi đi.”
“Đừng vội, túi chườm đá mà tôi nhờ tài xế mua sắp được mang đến rồi.”
Thẩm Dực mỉm cười giống như cáo già giấu đuôi, đôi mắt hoa đào lấp lánh.
Tài xế lịch sự gõ cửa, đứng trước cửa đưa mấy túi chườm đá: “Anh Thẩm, từng này đã đủ chưa?”
“Đủ rồi, cảm ơn anh.” Anh thản nhiên cầm túi nước đá, lòng bàn tay trở nên lạnh buốt.
Khương Dư Dạng chợt cảm thấy để anh ở lại là một quyết định cực kỳ sai lầm, bây giờ chỉ sợ là mời thần thì dễ mà thần đi thì khó.
Nhưng túi chườm đá lạnh vừa đến gần mắt cá chân, vết sưng tấy, đau nhức vừa nãy đã dịu đi rất nhiều.
“Việc còn lại tôi có thể tự làm được.” Cô lấy túi nước đá tiếp tục chườm lên chỗ sưng tấy.
Buổi trình diễn Tuần lễ thời trang Paris sắp bắt đầu nhưng cô lại bị bong gân mắt cá chân.
Cũng may vết thương không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ ổn, tuy nhiên việc đi lại và về nhà trong hai ngày này sẽ rất bất tiện.
Thẩm Dực đúng lúc tung ra một cành ô liu: “Nếu em không tiện đến chỗ làm thì tôi sẽ để tài xế của tôi đến đón.”
“Không cần.” Khương Dư Dạng mím môi, không cần suy nghĩ nhiều mà lập tức từ chối.
Nhận lòng tốt của người khác thì phải báo đáp, giờ hai người đã chia tay, cô không muốn nợ đối phương điều gì nữa.
Cô nhảy lò cò tới cạnh bàn trà và dựa vào ghế sofa để với lấy điện thoại di động.
“Tôi nhờ đồng nghiệp tiện đường qua giúp tôi vài ngày.”
Màn hình điện thoại vừa mở ra, đập vào mắt là tin nhắn WeChat của Lục Triều Dã.
Lục Triều Dã: [Chị ơi, tài khoản WeChat của chị bị hack à?]
Lịch sử trò chuyện giữa hai người biến mất, Khương Dư Dạng chỉ có thể trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Lục Triều Dã: [Hình ảnh]
Đó là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện giữa hai người họ chỉ vài phút trước.
Điều khiến cô chú ý là câu trả lời của mình, gì mà sắp trở thành bạn trai cơ?
Mật khẩu điện thoại di động của cô vẫn chưa đổi, Thẩm Dực là người duy nhất ở chung một nhà với cô trong mấy phút vừa qua, ngoài anh ra còn ai có thể làm được chuyện không biết giới hạn như vậy chứ?
Giống như một tên nhóc học tiểu học vậy, làm cô không nói nên lời.
Khương Dư Dạng buông điện thoại xuống, dừng một lát rồi cố gắng nhẹ giọng nói: “Tôi khát.”
Thẩm Dực không thể cưỡng lại bộ dạng làm nũng của cô, nếu cô không cần gì thì anh cũng không thể theo đuổi cô được.
Anh bình tĩnh trả lời: “Được rồi, vậy để tôi đi lấy cho em ly nước.”
Trước kia anh hiếm khi phục vụ người khác, đa phần sẽ là Khương Dư Dạng rót nước cho anh mỗi khi anh làm việc hoặc cảm thấy khó chịu, dặn dò anh uống thuốc.
Cô gái nhỏ như dòng suối uốn lượn ở vùng sông nước Giang Nam, bình yên chảy vào lòng.
Khương Dư Dạng bình tĩnh lại, hai má ửng hồng, đôi môi mềm mại như đóa hồng đỏ nở rộ đang mời gọi người đến hái.
Trong lòng Thẩm Dực khẽ xao xuyến. Ngón tay thon dài miết ngay thành cốc, lúc cúi đầu xuống gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Giây tiếp theo.
Khương Dư Dạng không chút do dự tạt một cốc nước lạnh lên mặt anh, động tác nhanh đến mức không kịp trốn.
Vì nước bắn tung tóe trên diện rộng nên làn váy của cô cũng ướt đẫm một mảng.
Tất nhiên, Thẩm Dực là người chật vật nhất lúc này.
Cả một cốc nước tạt qua, những giọt nước chảy dài trên mặt, làm ướt ngực áo, lạnh lẽo hơn túi chườm đá nhiều.
Anh đứng thẳng dậy, lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra lau một lúc, không lộ chút cảm xúc nào.
Chỉ là làn da vốn đã trắng ngần lại càng trở nên trắng hơn sau khi bị tạt nước.
Anh nhếch lên khóe môi dưới, trong cổ họng phát ra mấy tiếng cười khẽ: “Dạng Dạng, nếu như vậy có thể làm em hài lòng thì tôi không phản đối.”
Đồ điên...
Sau khi chửi thầm xong, Khương Dư Dạng gọi điện cho Lục Triều Dã ngay trước mặt Thẩm Dực.
“Em trai Lục ơi, xin lỗi em, vừa rồi chân chị hình như bị thương, ngày mai em có thời gian đưa chị đến công ty không?”
Lục Triều Dã sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng lại. Cậu ấy cho rằng những gì cô nói về bạn trai tương lai của mình có thể chỉ là một trò đùa.
“Được ạ, nhưng chị ơi, vậy đành phải để chị chịu ngồi ở yên sau xe đạp rồi.”
Giọng nói từ tính của thiếu niên du dương như tiếng vĩ cầm, nghe qua điện thoại rất thoải mái.
“Xe đạp cũng được mà, đã lâu rồi chị không đi xe đạp.” Khương Dư Dạng cười, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Lục Triều Dã gật đầu, trong giọng nói cũng vô cùng phấn chấn: “Em mới đến Paris, chưa lấy bằng lái xe nhưng em đạp xe giỏi lắm, có thể đạp xe bằng một tay và chở thêm người mà không có vấn đề gì.”
Những chàng trai ở độ tuổi của cậu ấy không có gì ngoài tính háo thắng rất mạnh, chuyện gì cũng phải so bì thắng thua mới được.
Cô đã từng nhìn thấy tính khí này trên người của Thẩm Dực vài năm về trước.
Đúng rồi, Khương Dư Dạng lười biếng nhìn qua, thắc mắc tại sao vị khách không mời mà đến này còn chưa đi?
Thẩm Dực: “...”
Anh sợ nếu tiếp tục nghe sẽ không nhịn được mà giật lấy điện thoại, nhất là mỗi khi Khương Dư Dạng nói một câu thì vẻ lạnh lẽo trong mắt anh càng thêm nồng đậm.
Cô gái này thật bướng bỉnh, thà cùng người khác đi trên một chiếc xe đạp tồi tàn còn hơn là nhìn chiếc Cayenne kia.
Trước khi rời đi, anh còn dặn dò: “Ngày mai tôi ở dưới lầu.”
Muốn đến thì cứ đến đi, Khương Dư Dạng có cản cũng không được đúng không?
Sau đó là tiếng cửa khóa lại, trong nhà trở lại bình yên như chưa từng có ai đến.
Tài xế còn đang đợi ngoài cửa, tưởng rằng dù sao cũng phải mất nửa tiếng, nhưng mười phút sau Thẩm Dực đã bước ra. Những giọt nước trong như pha lê vẫn còn đọng trên sống mũi và hầu kết anh. Đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên... Bị một người phụ nữ tạt nước.
Anh khẽ cười, chậc, cho dù có ba ngàn con sông, cũng chỉ nguyện bị duy nhất một người tạt nước đúng chứ?
Người lái xe khó hiểu nhìn vẻ mặt của Thẩm Dực, có phải Tổng Giám đốc Thẩm tức giận đến mức bật cười phải không? Hoặc là bận đến mức đầu óc không minh mẫn, nếu không thì sao còn có thể cười như thế này?
Mấy ngày nay, Thẩm Dực đang hoàn toàn đảm nhận công việc và xử lý rất công tâm, anh tàn nhẫn không nhượng bộ, lập tức đi thẳng vào mức giá mà Inskin đưa ra.
Trong nước, anh cũng rất chú ý đến tình hình của bệnh viện Đông Y, quy luật thị trường hiện nay là kẻ mạnh tồn tại còn kẻ yếu bị đào thải. Đông Y vẫn chưa hoàn toàn tạo có được chỗ đứng trong lĩnh vực điều trị y tế bằng AI, nhất định có người trước ngã xuống, người sau tiến lên đè bẹp Đông Y trong giai đoạn lớn mạnh.
Dù chỉ một khoảnh khắc cũng không thể buông lỏng.
Buổi tối, anh gọi điện cho trợ lý ở Trung Quốc.
Trợ lý bên kia báo cáo: “Ngài Thẩm, việc mua bán và sáp nhập Châu Tinh có vấn đề.”
Đồng tử Thẩm Dực nheo lại, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Châu Tinh đang tập trung vào các thiết bị y tế nội địa, đặc biệt là trong lĩnh vực xương cốt, họ đã giành được giải thưởng cho hoạt động nghiên cứu và phát triển này tại Hội nghị chuyên ngành Công nghiệ AI.
Nhưng tư bản vĩnh viễn là đãi cát trên biển rộng, chuỗi vốn của Châu Tinh đang có vấn đề, đã đến giai đoạn nguy hiểm.
Bệnh viện Đông Y đã tham gia vào vụ mua bán sáp nhập của Châu Tinh được một hai tháng. Trước khi bay tới Paris, Đông Y và Châu Tinh đã cùng nhau soạn thảo hợp đồng, theo lẽ thường mà nói thì họ chỉ đợi đối phương ký.
Trong lúc mấu chốt thế này lại xảy ra chuyện, không biết là điềm xấu hay tốt nữa.
Trợ lý: “Tổng Giám đốc Châu Tinh đã đổi ý, yêu cầu Đông Y tăng giá mua lại.”
Trong mắt Thẩm Dực lộ ra vẻ giễu cợt, anh gõ gõ ngón trỏ lên bàn, lặng lẽ hỏi: “Ông ta còn muốn bao nhiêu?”
“Cái này...” Trợ lý lau mồ hôi: “Châu Tinh nói thêm mười triệu nữa.”
“Trì Hiển thèm tiền thế thì sao không đi cướp ấy?” Giọng điệu anh nghiêm túc, hiển nhiên cảm thấy Châu Tinh là một quân cờ khó khống chế.
Người trợ lý mỉa mai nói: “Ông Trì nói nếu Đông Y không mua lại thì trên thị trường vẫn có người trả giá cao hơn để lựa chọn, ông ta cũng không có gì phải lo lắng.”
“Ồ?” Thẩm Dực kéo dài âm cuối, như thể vừa nghe thấy câu nói đùa nào đó: “Châu Tinh đã tìm đến ai? Đối thủ của Đông Y, Dịch Khoa đấy à?”
“Việc này tôi không biết rõ lắm, nhưng xét theo thái độ thất thường của Châu Tinh, việc đàm phán mua bán sáp nhập này có lẽ sẽ khó thành. Ban lãnh đạo cấp cao của công ty đang chờ quyết định của anh.”
Đèn trong phòng khách sạn sáng rực, nhưng dưới mắt anh như được phủ một tầng bóng tối, anh thản nhiên nói: "Rút ra đi.”
Trợ lý tưởng mình nghe nhầm, dù sao Châu Tinh và Đông Y cũng đã giằng co một hai tháng rồi, thời gian và sức lực của bọn họ bỏ ra đều là vô giá.
“Hả? Tổng Giám đốc Thẩm, ý của anh là...”
“Rút khỏi thương vụ Châu Tinh.” Anh đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn tháp Eiffel cao chót vót cách đó không xa: “Để bọn họ đi tìm Dịch Khoa.”
Binh đi nước cờ hiểm, kiếm đi nét nghiêng.
Chốn thương trường tựa như tòa tháp này, có nhiều tòa bị sập giữa đường, chỉ người có thể đứng trên đỉnh mới có tư cách ngắm cảnh.
Thẩm Dực ở Paris nhiều ngày, người cảm thấy trống vắng nhất là Kỷ Tùy Chi.
Không tìm được bạn đồng hành, cậu con trai thế hệ nhà giàu thứ hai thậm chí còn thấy đua xe thật nhàm chán.
Nhưng một điều gì đó đã xảy ra gần đây đã khơi dậy niềm đam mê của anh ta.
Sau đó Kỷ Tùy Chi gửi cho anh vài tin nhắn làm phiền, trông thật đáng thương: [Anh Thẩm, anh Thẩm, xem phim trong buổi hẹn hò đầu tiên có quá ngây thơ không?]
Buổi hẹn đầu tiên? Ánh mắt Thẩm Dực sâu thẳm.
Tin nhắn dừng lại ngay đầu ngón tay anh một lúc, rồi anh hỏi: [Cậu lại đổi bạn gái à?]
Kỷ Tùy Chi: [Em thề, là cô gái đó đã đá em, nói em chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn.]
[Người xui xẻo nào đã bị cậu thích vậy? Cậu còn không dám theo đuổi à?]
Thẩm Dực cảm thấy kỳ quái, Kỷ Tùy Chi chìm đắm giữa ngàn hoa, không dính chiếc lá nào trên người, vậy mà giờ còn ăn nói khép nép hỏi làm thế nào mới có thể hẹn hò cho được.
Sau đó, Kỷ Tùy Chi gửi một bức ảnh chụp lén. Trong ảnh, người phụ nữ đang ngồi yên lặng trong quán cà phê làm việc bên máy tính xách tay, mái tóc xoăn dài che chưa đến nửa khuôn mặt.
Đây không phải là Kiều Tụng hay sao?
Thẩm Dực dứt khoát trả lời ngắn gọn: [Đừng theo đuổi nữa.]
[Đừng mà, chán quá đấy, em còn chưa bắt đầu mà anh đã khuyên buông bỏ rồi.]
Kỷ Tùy Chi tự nhận mình rất chân thành, cuối cùng anh ta cũng muốn theo đuổi một cô gái. Sao Thẩm Dực lại có thể làm anh ta nản lòng thế chứ?
[Tôi biết cô gái này. Tôi sợ cô ấy dùng giày cao gót đá vỡ đầu cậu đấy.]
Sau khi Thẩm Dực gửi tin xong, anh không khỏi cảm thấy đây đúng là một mối nghiệt duyên, hay còn gọi là oan gia ngõ hẹp.