Kiều Tụng rất mong chờ được làm “mẹ nuôi” nên nói bóng gió: “Khi nào em với Thẩm Dực mới sinh một đứa đây. Đến lúc đó chị có thể bế bé con chơi rồi.”
Khương Dư Dạng ngây thơ chớp chớp mắt: “Vội gì chứ, em còn đang bận công việc đây.”
Kiều Tụng nghiêm túc nói: “Em nghĩ đi, Thẩm Dực sắp ba mươi rồi. Để đến mấy năm nữa thì anh ấy thật sự không làm nổi đâu.”
Sau đó, cô ấy hạ giọng, hắng giọng nói: “Đàn ông càng lớn tuổi thì chất lượng càng giảm sút. Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến mọi mặt của đứa trẻ.”
Quả thực, nửa năm sau khi từ đảo trở về, Thẩm Dực đã nghĩ cách thuyết phục cô không dùng biện pháp.
Mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Khương Dư Dạng lại chùn bước.
Không phải cô không muốn có con với Thẩm Dực, mà là sợ mình chưa sắn sàng làm ba mẹ.
Chỉ cần nghĩ tới sẽ có một bé con sống cùng họ, là một sinh linh chưa biết gì về thế giới này, Khương Dư Dạng khao khát bao nhiêu lại thấp thỏm bấy nhiêu.
Trùng hợp là ngay sau khi trò chuyện với Kiều Tụng về chuyện con cái, vừa về tới Oceanwide thì thấy Thẩm Dực đeo kính gọng bạc, trong tay cầm điều khiển TV. Trên màn hình là người dẫn chương trình đang nói về dinh dưỡng khi mang thai.
Đúng là hiếm thấy! Thẩm Dực lại đang xem kênh mẹ và bé!
Khương Dư Dạng cảm thấy anh muốn có con đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi. Vậy nên cô không nói một lời, bước tới nhẹ nhàng tâm sự với anh một lúc.
Thẩm Dực mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Thực ra anh chỉ muốn xem kênh kinh tế tài chính nhưng lại vô tình chuyển sang kênh này. Anh chỉ đang xem lướt qua, không ngờ rằng Khương Dư Dạng lại trở về đúng lúc như vậy nên anh dứt khoát bất động, chớp lấy thời cơ ngấm ngầm tỏ rõ thái độ muốn có em bé.
Cô ghé sát vào tai anh, khóe môi hơi cong lên, cố ý phá vỡ bầu không khí cứng nhắc. Cô chủ động hỏi: “Anh thực sự muốn có con đến vậy sao?”
“Dạng Dạng, em cũng không muốn anh già rồi mới có con chứ.”
Ánh mắt Thẩm Dực hơi ủ rũ, cau mày nói: “Lúc đó giữa anh và con có khoảng cách thế hệ, đi họp phụ huynh sẽ rất xấu hổ.”
Sau khi kết hôn, da mặt của người đàn ông này đúng là chằng mỏng đi chút nào. Mới sắp ba mươi tuổi thôi mà bị anh nói như vô sinh hiếm muộn vậy.
Tuy nói thế nhưng sự lo lắng của Khương Dư Dạng dường như dần dần được sự mong đợi lấp đầy.
Cô dùng đầu ngón tay chạm vào yết hầu đang chuyển động của anh, nhưng lại bị anh bắt lại. Thẩm Dực lợi dụng tình thế, thừa thắng xông lên, cố ý “làm nũng”: “Dạng Dạng, em phải thương anh.”
Khương Dư Dạng: “Hả?”
Cô quên mất mình đang định nói gì, trong phút chốc đôi môi cô bị khóa chặt, hơi thở cũng bị cướp lấy.
Cả người cô ngồi trong vòng tay anh, giống như một chiếc bè gỗ bồng bềnh trên biển, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn vào ghềnh thác.
Tiếng TV vẫn đang phát. Thẩm Dực bế cô lên áp vào cửa kính, giơ tay cầm điều khiển từ xa tắt phần giới thiệu sản phẩm dành cho mẹ và bé.
Khương Dư Dạng đảo mắt, co người lại: “Sao vậy?”
“Làm điều gì đó mà anh cần phải nỗ lực.” Đôi ngươi của anh đen láy, dường như chỉ trong chớp mắt đã biến thành vẻ tối tăm, trầm tĩnh.
Xem ra, yêu cầu không kiềm chế được của Thẩm Dực trước đây có thể lấy việc tạo em bé làm cái cớ rồi.
Đêm khuya, kim giờ lại chuyển động.
Người đàn ông bắt chéo tay, cởi chiếc áo phông. Mồ hôi chảy dọc theo quai hàm, nhỏ xuống thành giọt.
Khương Dư Dạng đang đạt đến cực khoái, cảm giác như đứng giữa ranh giới thiên đường và địa ngục vậy. Bật đèn lên, khung cảnh trước mặt hoàn toàn bị ánh mắt chiếm giữ.
Cô gần như chết chìm trong đôi mắt đào hoa đó.
Cho đến giây phút cuối cùng, anh nghiến răng, yết hầu không ngừng chuyển động, gân cổ nổi lên.
Một vòng tay ấm áp bao bọc lấy cô. Giọng nói khàn khàn của Thẩm Dực tràn đầy vẻ mê hoặc: “Ở bên trong.”
Cô không còn từ chối nữa mà hoàn toàn chấp nhận.
Sau đêm đó, hai người chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị mang thai. Khương Dư Dạng đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống, còn Thẩm Dực cũng bỏ thuốc lá. Anh cùng cô điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt, ngủ sớm dậy sớm, dành nhiều thời gian hơn cho việc tập thể dục.
Đôi khi đang làm giữa chừng, Thẩm Dực sẽ dừng lại, chăm chú nhìn cái bụng phẳng lì của cô. Tự hỏi liệu ở đây đã có hạt giống nhỏ chưa. Nó sẽ nhanh chóng phát triển từ một hạt đậu thành một sinh linh bé nhỏ.
Tuy nhiên, hai, ba tháng trôi qua, bụng của Khương Dư Dạng vẫn không có động tĩnh.
Trong khoảng thời gian đó còn hiểu lầm một phen. Cô bị đau bụng, liên tục buồn nôn. Khoảng thời gian đó cô ngủ không ngon, ban ngày lại luôn thèm ngủ. Đồng nghiệp xung quanh và Kiều Tụng đều cho rằng cô có thai.
Tuy nhiên, ngay khi vừa mua que thử thai, cô đã phải nhập viện vì viêm dạ dày cấp tính.
Cô phải nằm viện mấy ngày. Sau khi xuất viện, Khương Dư Dạng phải ăn đồ thanh đạm một thời gian.
Trên bàn ăn, cô bưng cháo nhàn nhã uống. Trên gương mặt thanh thuần không có chút thịt nào, có lẽ do bệnh tật mà gầy đi.
Sau khi cô giúp việc dọn dẹp xong bát đĩa, anh dang tay với Khương Dư Dạng, quan tâm hỏi: “Dạ dày của em còn khó chịu không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, không đau nữa.” Mấy ngày nay, Khương Dư Dạng không tiếp tục kế hoạch mang thai, vậy nên eo cũng không mỏi, chân cũng không đau. Ngược lại, cô còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Chỗ khác thì sao…” Thẩm Dực ám chỉ điều gì đó, trong ánh mắt không kiềm chế nổi sốt sắng.
Bây giờ cũng không đến mức phải có em bé, nhưng đã nỗ lực suốt mấy tháng, cả hai người đều tích cực chuẩn bị. Có vẻ như bé con này vẫn chưa tới lúc xuất hiện.
Khương Dư Dạng thở dài, ngập ngừng hỏi: “Anh thất vọng vì em không có thai à?”
Thẩm Dực suy nghĩ một chút, không chút do dự thừa nhận: “Cũng tốt, bé yêu đến muộn chút, địa vị gia đình của anh cũng sẽ không đến mức xuống đáy.”
Cô hơi nâng cằm, không khỏi mỉm cười nói: “Cũng khá là biết thân biết phận đấy.”
“Đứa nhỏ này tức thời đấy, biết để ba nó cố gắng nhiều hơn.”
Thẩm Dực xoa xoa má của cô. Trong đôi mắt đào hoa không còn thất vọng nữa, mà giống như sói ăn thịt không nhả xương!
Khương Dư Dạng: “…” Bỏ đi, không còn gì để nói nữa.
Một tuần sau, trợ lý của Thẩm Dực xin nghỉ phép để tổ chức hôn lễ nên công ty đã để một thực tập sinh mới vào thay vài ngày.
Không ngờ người thực tập sinh này lại là người to gan. Khi pha cà phê còn dám giở trò.
Bộ âu phục cao cấp của Thẩm Dực bị cà phê làm hỏng. Cô thực tập sinh kia muốn dùng khăn tay lau. Nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào đã bị anh quát mắng rồi đuổi ra ngoài.
Sau đó, anh trực tiếp thông báo với bộ phận nhân sự để cô ta rời đi. Khi rời đi, cô thực tập sinh kia vẫn đang khóc.
Nghe nói gần đây lãnh đạo cấp cao của Quân Liên có sự thay đổi lớn. Khương Dư Dạng sợ anh mệt mỏi nên nhân lúc không bận việc ở [Traveler] đã đến công ty anh một chuyến.
Cây trầu bà trong văn phòng tổng giám đốc vẫn tỏa ra sức sống. Vài con cá tinh nghịch đang thổi bong bóng trong bể.
Khương Dư Dạng nhìn chung quanh, tò mò hỏi: “Nghe nói văn phòng của anh có trợ lý mới? Người đó đi đâu rồi?”
Thẩm Dực ký hợp đồng xong, ngước mắt lạnh lùng nói: “Bị anh sa thải rồi.”
Cô cảm thấy tâm trạng của Thẩm Dực không được tốt nên đi đến trước bàn làm việc của anh, mở chiếc hộp giữ nhiệt ra. Bên trong là món súp bổ dưỡng thơm ngon.
Tuy rằng anh vẫn không vui, nhưng dù sao đó cũng là đồ ăn do chính vợ mình nấu, nên Thẩm Dực cũng không tính toán nữa, dùng thìa múc vào một cái bát nhỏ.
“Không có gì, tại không làm được việc.” Thẩm Dực không muốn chuyện phiền lòng này tạo ra khoảng cách giữa hai người nên anh cầm thìa đút súp gà cho cô.
Quả thực còn dính nhau hơn cả lúc hai người yêu nhau.
Khương Dư Dạng biết anh bận làm việc, lại đúng thời điểm Quân Liên thay đổi lãnh đạo cấp cao. Không cần suy nghĩ nhiều, cô chủ động nói: “Hay là em làm thư ký cho anh một ngày nhé?”
“Được đấy, thư ký Khương.” Ánh mắt Thẩm Dực nhiệt tình, phong độ nói. “Rất hân hạnh.”
Nói là làm, Khương Dư Dạng quả thực ở trong văn phòng tổng giám đốc cả một ngày. Cô phụ trách các loại văn bản hợp đồng nên tương đối rảnh rỗi.
Một khi Thẩm Dực đã vào trạng thái làm việc thì khó có thể phân tâm. Toàn thân đều bao bọc trong cảm giác ưu tú bại hoại, như một bông hoa trên núi cao mà người lạ không nên đến gần.
Khương Dư Dạng chống cằm nhìn anh làm việc. Rồi cô lại cầm cây bút máy đắt tiền của anh luyện chữ, tự chơi một mình rất vui vẻ.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, đèn được bật sáng, Thẩm Dực gọi một cốc trà sữa chuẩn bị riêng cho cô.
Khương Dư Dạng vốn là người hảo ngọt. Cô nhấp một ngụm trà sữa trân châu ấm nóng, nhàn nhã nhìn biển đèn tụ tập dưới những tòa nhà đối diện.
Thẩm Dực dễ dàng bế cô lên và đặt cô lên chiếc bàn gỗ đàn hương.
Chiếc bàn khá cao. Cô ngồi lên đó, ngón chân chỉ vừa chạm đất.
Do vừa lạnh vừa cứng, Khương Dư Dạng đang định nhảy xuống thì bị Thẩm Dực ngăn lại.
Anh cúi người xuống, kiêu ngạo nhìn vẻ mặt của cô.
Hai nút cổ áo vest của anh dược mở ra, bàn tay gân guốc nới lỏng cà vạt. Xấp tài liệu rơi xuống đất.
“Muốn ở đây không?” Mặt Khương Dư Dạng đỏ bừng. Cô vùi vào trong ngực anh, giống như con đà điểu nhỏ không ngẩng đầu lên được.
Thẩm Dực biết cô đang lo lắng điều gì, liền an ủi: “Đây là địa bàn của anh, không ai dám quấy rầy đâu.”
Nhờ chuyện đó, chiều cao của chiếc bàn bây giờ biến thành vừa phải.
Có lẽ do vị trí đặc biệt nên cô căng thẳng hơn bình thường, cảm giác thăng trầm thầm kín.
Mặc dù Thẩm Dực dỗ dành cô thả lỏng, nhưng trên thực tế cô còn cảm thấy lên đỉnh nhanh hơn bình thường.
Sau khi kết thúc, cà vạt của Thẩm Dực đã lỏng ra, mái tóc đen mỏng ướt sũng, đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu.
Dù xem thế nào cũng làm người ta động lòng.
Quan trọng hơn, vì lần này hai người đều ở trong văn phòng tổng giám đốc nên không sử dụng biện pháp phòng tránh.
Không ngờ lần ở văn phòng lại trúng mánh.
Phản ứng mang thai đầu tiên của Khương Dư Dạng là ở trong bếp. Trước đó cô đã tham gia một lớp học làm bánh ở Paris. Sau khi xem hướng dẫn làm bánh gato do Kiều Tụng gửi, cô cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi sau khi tan làm để mày mò.
Không ngờ vừa đổ sữa ra, cô lại cảm thấy buồn nôn.
Cô lết mình tới bồn rửa tay nôn một lúc lâu nhưng vẫn không đỡ.
Lúc đầu, Khương Dư Dạng tưởng mình lại bị trúng gió, sợ rằng bệnh viêm dạ dày cấp tính lại tái phát. Giây tiếp theo, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Que thử thai cô mua lần trước vẫn còn ở trong ngăn kéo. Khương Dư Dạng đem mấy loại que thử thai vào phòng vệ sinh thử hết một lượt.
Tim cô đập thình thịch. Cô nhắm mắt đợi một lúc. Khi mở mắt ra lần nữa, hai vạch màu đỏ đập vào mắt cô.
Đầu óc Khương Dư Dạng nhất thời trống rỗng, cảm thấy vừa bối rối vừa ngạc nhiên.
Trong gương trước bồn rửa mặt, cô vẫn mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, bụng cô trông không hề phình ra chút nào.
Thật không thể tin được rằng trong đây lại có một sinh mệnh nhỏ bé.
Sau khi họp hành cả ngày, Thẩm Dực che ô trở về nhà, nửa vai ướt đẫm nước mưa.
“Về rồi à.” Khương Dư Dạng chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Thẩm Dực không ngờ vừa trở về, mèo con ở nhà lại quấn người như vậy. Giọng nói của anh mang theo ý cười: “Nhớ anh rồi à?”
“Nhớ anh rồi.” Khương Dư Dạng nhanh chóng thừa nhận, ranh mãnh nói: “Để em làm ảo thuật cho anh có được không?” Cô dùng bàn tay mềm mại che khuất tầm nhìn của anh, đôi môi hơi mím lại.
Thẩm Dực cũng hùa theo mấy trò tinh nghịch của cô: “Vợ làm ảo thuật nào cũng đều lợi hại.”
“Được, vậy lần này sẽ là lần lợi hại nhất.” Khương Dư Dạng nhìn thấy sự mong đợi trong mắt anh, biết kết quả sẽ không làm anh thất vọng.
Anh bị đẩy ngồi xuống ghế sofa. Khi Khương Dư Dạng đưa que thử thai trong lòng bàn tay ra, Thẩm Dực cảm thấy trong tim nhói lên.
Thẩm Dực kích động ôm chầm lấy cô, nhưng không dám ôm quá chặt, chỉ xúc động nói: “Đây là con của chúng ta.”
Anh vui mừng khôn xiết, giống như một cậu nhóc chưa từng nhìn thấy sự đời. Anh thực sự vui đến điên lên, cứ liên tục lẩm bẩm: “Dạng Dạng, anh được làm ba thật rồi.”
Tối hôm đó, mọi người ở Tập đoàn Quân Liên đều nhận được phong bao lì xì khổng lồ. Tất cả tin nhắn trong nhóm đều tràn ngập nội dung “Chúc mừng giám đốc Thẩm được lên chức ba”.
Buổi tối, có lẽ vì tin tức quá chấn động nên Thẩm Dực nằm bên cạnh cô trằn trọc khó ngủ.
Khương Dư Dạng cũng vậy, nhắm mắt nhưng cũng chẳng ngủ say.
Chỉ sau khi được anh hôn nhẹ lên mí mắt, cô mới tỉnh dậy. Vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt anh.
Khương Dư Dạng nói với anh câu được câu không, thẳng thắn nói: “Thẩm Dực, đứa nhỏ này đến rất đột ngột, lại còn ngoài ý muốn. Cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.”
“Đừng sợ, chúng ta đều đang học cách làm ba mẹ.” Thẩm Dực vuốt ve trán cô, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng. “Em nhất định sẽ là một người mẹ rất rất tốt.”
Khương Dư Dạng hít thở nhẹ nhàng, lúm đồng tiền xinh xắn lộ ra: “Vậy thì anh cũng phải yêu thương bạn nhỏ đến muộn này nhiều hơn.”
Thẩm Dực bất chấp mà hứa hẹn: “Ừ, yêu vợ của anh nhất.”
Nói xong, sống mũi cô cay cay, nghẹn ngào nói: “Thẩm Dực, chúng ta có một gia đình hoàn chỉnh rồi.”
Cô luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc viên mãn. Đêm nay cô đã dần thoát ra khỏi vỏ bọc của mình rồi.