Đây là một sự kiện có quy mô toàn cầu nên quy cách tổ chức rất hoành tráng, thảm đỏ trải dài, hoa tươi trang trí, cảm giác như đang bước trên con đường trải rộng tới tương lai tươi đẹp.
Các phương tiện truyền thông trong nước và quốc tế đều đã sắn sàng, tiếng bấm máy tách tách và ánh đèn flash nhấp nháy chưa từng ngơi nghỉ.
Khương Dư Dạng tham dự sự kiện này cùng Thẩm Dực, lòng cô cực kì căng thẳng.
Trên thảm đỏ và hội trường đều có quá nhiều cánh truyền thông, Khương Dư Dạng không lựa chọn việc sóng vai đi cạnh Thẩm Dực mà đi sát phía sau anh.
Hệt như quay về thuở trước, khi bình minh ló rạng, cô theo sau anh, cùng nhau đi tới trường hồi cấp ba.
Người đàn ông trước mặt cô có mái tóc đen dày, ánh mắt sắc sảo, bộ com-lê màu xám chì tôn dáng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh, thoạt trông cực kỳ thong dong điềm tĩnh.
Thẩm Dực vừa tới, đám truyền thông ở đó là những người phấn khích nhất.
Cái danh "bệnh viện gian dối" của Đông Y vẫn chưa lắng xuống. Trong khi đó, Tập đoàn Quân Liên chỉ đăng một bài thanh minh rồi án binh bất động khiến mọi người không biết đằng nào mà lần.
Thẩm Dực nhìn thẳng về phía trước, không hề nhiệt tình tương tác với truyền thông, nhưng trước khi tiến vào hội trường, một giọng nói chợt vang lên: "Đông Y là bệnh viện gian dối, anh có lương tâm không hả?"
Dứt lời, người đó còn ném một đống giấy lộn lên trên thảm đỏ, trùng hợp là lại ném trúng về phía Khương Dư Dạng đứng phía sau anh.
May mà Thẩm Dực nhanh tay kéo cô ra phía sau che chắn, đoạn an ủi cô: "Không sao rồi."
Nhân viên bảo vệ có mặt ở hội trường nhanh chóng kéo người đi, nhưng sự việc vẫn lọt hết vào ống kính giới truyền thông, đám blogger sẽ bịa đủ chuyện vớ vẩn cho xem.
Giây phút ấy, Khương Dư Dạng thấy rất tủi thân, không phải cho bản thân cô, mà cho Thẩm Dực.
Trong mắt công chúng, thứ mà họ quan tâm không phải là chân tướng mọi chuyện, chỉ cần có tin vạch trần bản chất đen tối của những doanh nghiệp, đủ khơi dậy lòng hiếu kỳ thì cả làn sóng tẩy chay sẽ nổ ra.
Những người đó sẽ không xem những số liệu y tế Đông Y công bố, cũng sẽ không thèm đọc những đóng góp của Đông Y trong lĩnh vực trị bệnh bằng AI, chỉ chăm chăm vào tin tức vu khống hòng phủi bỏ tâm huyết của Thẩm Dực và sự cố gắng của biết bao người.
Nhưng họ không hề biết rằng những lời đồn thất thiệt như này mới là thứ ngăn cản rất nhiều người tiếp nhận phương pháp điều trị tốt hơn, những gì họ làm quả thực khiến lòng người nguội lạnh.
Sau khi bước vào sảnh lớn hội trường, họ như tiến vào một thế giới khác.
Sảnh lớn được trang trí theo phong cách công nghệ hiện đại với gam màu lạnh nhưng lại toát lên vẻ xa hoa sang trọng.
Ánh đèn rực rỡ, hành lang kéo thẳng tới sân khấu phía trung tâm, tạo thành một hình vẽ khép kín.
Những gương mặt tham dự hội nghị thượng đỉnh có quen có lạ, cũng có rất nhiều nhà nghiên cứu nước ngoài trong lĩnh vực AI tới tham dự, thỉnh thoảng sẽ có người lên tiếng chào hỏi Thẩm Dực, ai nấy đều mặc com-lê đeo cà vạt lịch thiệp, sang trọng vô cùng.
Khương Dư Dạng sóng vai bên anh, cũng mỉm cười đáp lễ, như đang hoàn thành nghi thức của một buổi lễ cực lớn nào đó.
Vào đến khu nghỉ ngơi, hai người ngồi xuống hàng ghế phía trước, cô cụp mắt, chỉnh vạt váy với vẻ gượng gạo.
Thoạt trông vừa buồn bã vừa tủi thân.
Thẩm Dực vẫn bình tĩnh như không, ghi tên mình lên chỗ kí tên xong thì ngồi nhàn nhã trên ghế.
Anh lau đôi mắt đỏ ửng của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng buồn nữa, nhé?"
Khương Dư Dạng hơi bĩu môi, gò má trắng nõn mềm mại, chớp chớp mi hỏi với vẻ bất bình: "Thẩm Dực, anh không tức giận hay thấy oan ức à?"
"Cũng bình thường." Trên thương trường thủ đoạn nào cũng có, lòng người khó đoán, anh từng gặp đủ loại ác ý xấu xa trong giới thượng lưu ở Thủ đô.
"Nhưng..." Khương Dư Dạng ngập ngừng, như có gì đó nghẹn ở cổ.
Thật kỳ lạ, khi Traveler bị chèn ép, bị so sánh cô chẳng hề sợ hãi.
Nhưng với Thẩm Dực, cô không nỡ để anh chịu oan ức.
Giống như khi trời đổ mưa, cô có thể dầm mưa nhưng lại muốn bung dù che mưa cho Thẩm Dực.
Thẩm Dực cười nhẹ, nói với vẻ trêu chọc: "Vậy lúc đó tới lượt em dỗ anh."
Khương Dư Dạng sửng sốt, quên luôn cả nỗi buồn trong lòng, chỉ muốn phản bác: "Anh coi em như trẻ con thật đấy à?"
"Trước kia ai gọi anh là "anh Thẩm Dực" ấy nhỉ?" Thẩm Dực luôn tìm được lí do lí trấu cho riêng mình, anh liếc mắt nói: "Gọi là "anh" cơ ấy, không phải trẻ con thì là gì?"
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, quay mặt đi, thật sự không muốn bị Thẩm Dực đối xử như trẻ con!!
Hội nghị cấp cao toàn cầu về phát triển công nghệ AI tổ chức ở Thủ đô khai mạc đúng giờ.
MC bình tĩnh bước lên sân khấu, giới thiệu về trình tự buổi hội nghị cấp cao lần này, tiếp đó tới lượt các doanh nhân lên sân khấu phát biểu về các lĩnh vực khác nhau liên quan tới trí tuệ nhân tạo AI.
Vì thành phần tham gia bao gồm cả những doanh nghiệp trong và ngoài nước nên hội trường cũng mời phiên dịch viên cabin tới để đảm bảo có thể truyền tải
những thông tin về AI một cách chính xác với toàn thế giới.
Những bài phát biểu của các doanh nhân đều cực kỳ đặc sắc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Khương Dư Dạng thấp thỏm ngồi trên ghế, nhìn những người đi đầu trong giới đầu tư mạo hiểm và ngành trí tuệ nhân tạo phát biểu, lòng trào dâng cảm giác ngưỡng mộ.
Tới lượt Thẩm Dực, khán giả phía dưới im lặng một lát, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Anh chỉnh lại giá đỡ micro, bóng lưng thẳng tắp, cất tiếng chào hỏi mọi người, khí chất trong anh lạnh lùng mang theo chút cao quý.
"Rất vinh dự được tham gia Hội nghị cấp cao mang tính toàn cầu về phát triển công nghệ trí tuệ nhân tạo lần này, với tư cách là một hậu bối, tôi rất hổ thẹn khi phát biểu trước các vị đi đầu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, vì sợ bản thân mình thua kém.”
Tuy anh nói rất khiêm tốn, nhưng lại khuấy động không khí trong hiện trường, khéo léo lấp đầy mười mấy giây trống khi bước lên sân khấu.
Khán giả bật cười, không ít người tỏ vẻ tán thưởng.
"Chủ đề bài phát biểu hôm nay của tôi là "Mục đích thực sự của nhà phát triển AI." Anh vừa tuyên bố chủ đề, tất cả đều im lặng, mọi ánh nhìn đều bị anh thu hút.
Thẩm Dực bình tĩnh nói: "Tại sao lại chọn chủ đề này, tại sao phải chọc trúng chỗ đau của Đông Y ư?"
"Mục đích ban đầu khi nghiên cứu và phát triển AI là phát triển kĩ thuật khoa học công nghệ, thay đổi cuộc sống. Chúng ta đều hi vọng AI sẽ mang lại lợi ích cho con người, chứ không phải đi ngược lại với sự phát triển của chúng ta.
Quân Liên đầu tư vào Bệnh viện Đông Y, căn cứ vào nguồn tài nguyên do những tiền bối đi trước cung cấp mới khiến Đông Y có được ngày hôm nay. Đông Y vẫn luôn nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc chất lượng là trên hết, không ăn gian làm dối, càng không chấp nhận những lời buộc tội vô căn cứ!"
Sắc mặt anh nghiêm túc, quai hàm hơi căng chặt: "Hôm nay tôi nói những điều này ở đây không phải để minh oan, mà hi vọng những doanh nhân trong ngành AI hãy ghi nhớ bản tâm của chính mình. Chúng ta không chỉ là đối thủ cạnh tranh, mà còn là những người cùng nhau đặt nền móng cho tương lai mấy chục năm về sau của nền công nghiệp AI."
Mọi người ngồi dưới lập tức xì xào bàn tán, Thẩm Dực bày mưu tính kế giữa dòng nước ngầm cuộn trào, không chút nao núng.
"Nhân đây, tôi muốn nói, thiết bị y tế của Bệnh viện Đông Y không có bất cứ vấn đề gì về chất lượng, sau đây tôi sẽ công bố kết quả do nhân viên kiểm tra chất lượng quốc gia cung cấp, giữ toàn quyền khởi kiện, trả lại sự trong sạch cho Đông Y, đồng thời cho mọi người thấy rõ tấm lòng chân chính của một nhà đầu tư mạo hiểm."
Hội trường xôn xao, rất nhiều người đứng dậy vỗ tay cổ vũ cho anh.
Khương Dư Dạng cũng không ngoại lệ, nhịp tim cô đập thình thịch, vừa nhanh vừa dồn dập.
Anh cúi người 90 độ kính chào, đoạn đút một tay vào túi quần, thong thả đi xuống.
Sau khi xuống sân khấu, rất nhiều phóng viên ập tới vây quanh anh, xếp thành vòng tròn, ai nấy đều chen nhau giơ micro về phía trước.
"Tổng giám đốc Thẩm, anh nói Đông Y trong sạch, vậy có phải do bị đối thủ cạnh tranh ác ý hãm hại không?"
"Cho hỏi có phải anh đã nắm trong tay bằng chứng về việc đối thủ cạnh tranh ác ý hãm hại rồi không?"
"Tổng giám đốc Thẩm, sao anh không giải thích ngay từ đầu? Phải chăng vì có nỗi niềm khó nói?"
"..."
"Mọi người nghe tôi nói." Thẩm Dực cất lời, giọng nói bình tĩnh nhưng cực kỳ mạnh mẽ.
Các phóng viên im lặng, nín thở chờ nghe anh nói.
Ánh mắt Thẩm Dực thăm thẳm, không muốn nhiều lời, chỉ lạnh lùng: "Đông Y không thẹn với lòng, chỉ vậy thôi."
"Vậy tổng giám đốc Thẩm, có thể hỏi anh một vấn đề riêng tư không?" Một phóng viên tóc ngắn chen lên trước, trông có vẻ như tới từ một kênh giải trí nào đó.
Thẩm Dực không nói gì.
Phóng viên nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hỏi: "Trước kia lướt Weibo thấy rất nhiều cư dân mạng khen anh là tượng đài nhan sắc trong giới đầu tư mạo hiểm, nhưng họ cũng tiết lộ rằng anh có một cô tình nhân nhỏ bé được anh bí mật giấu kĩ; anh có tiện tiết lộ về trạng thái tình cảm của mình cho các cô gái hâm mộ anh chút không?"
Giây phút ấy, anh liếc sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt Khương Dư Dạng đang đứng đó không xa.
Ánh nhìn chạm nhau, ánh mắt anh bỗng dịu dàng đi nhiều.
Hệt như hồ nước vào xuân lúc lớp băng mùa đông tan rã.
Khương Dư Dạng nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, vành tai hơi đỏ lên.
"Không phải tình nhân bí mật." Anh quay đầu, lên tiếng phủ nhận với tất cả những người có mặt, đám phóng viên còn tưởng anh vẫn độc thân, tưởng những tin tức trước đó chỉ là bịa đặt.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Dực nhướng mắt, mỉm cười hạnh phúc: "Là vợ chưa cưới."
Đám phóng viên sốc tới mức quên mất phải hỏi những gì, đợi bọn họ nhớ ra phải tiếp tục phỏng vấn thì Thẩm Dực đã nắm tay Khương Dư Dạng rời khỏi hội trường.
Khương Dư Dạng ngồi trong xe, hệt như ngâm mình trong thùng nước nóng, vành tai bốc khói luôn.
Cô cũng kinh ngạc đến mức luống cuống chân tay khi nghe Thẩm Dực trả lời phóng viên, cô cắn môi hỏi anh: "Sao... sao bất ngờ vậy anh?"
Cô thật sự không ngờ Thẩm Dực lại chọn công khai vào dịp như này, hơn nữa còn dùng từ "vợ chưa cưới".
Ánh mắt Thầm Dực tối sầm, khàn giọng hỏi: "Bà Thẩm, nhẫn em cũng đeo lên tay rồi, chẳng lẽ em định nuốt lời?"
Nhẫn kim cương Ngôi Sao Hồng đó!!! Hai mươi triệu đó!!! Cô mà nuốt lời thì bay mất hai mươi triệu luôn đó…
Khương Dư Dạng cúi đầu, thấp giọng nói: "Nhưng anh chưa thương lượng gì với em đã tuyên bố luôn rồi."
Anh dùng ngón cái miết cằm cô, rồi nâng cằm cô lên, cạy mở hàm răng cô, tiến thẳng vào trong.
Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng mơn trớn, càng về sau càng trở nên mãnh liệt hơn.
Khương Dư Dạng vòng tay qua cổ anh, nhìn chiếc áo sơ mi đã trở nên nhăn nhúm của anh, kịp thời rút lui, kết thúc nụ hôn dài đắm đuối.
Thẩm Dực nói: "Anh không muốn những suy đoán kia ảnh hưởng tới em."
Câu trả lời này khiến cô cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.
Đôi môi cô mọng nước, mấp máy hỏi: "Không nói là bạn gái được ư?"
Thẩm Dực trêu chọc, cố ý gài bẫy cô: "Dạng Dạng, em không muốn kết hôn với anh sao?"
Khương Dư Dạng không nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Muốn ạ."
Từ lần đầu tiên ở bên anh, thậm chí những năm tháng thuở xa xôi khi còn là học sinh cấp ba, cô đã mong ước cảnh tượng khoác trên người bộ váy cưới, cùng Thẩm Dực sống tới cuối đời.
Cho tới bây giờ, điều ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng khi phản ứng lại, Khương Dư Dạng mới nhận ra ý đồ của Thẩm Dực, cô vô thức đỏ ửng cả tai.
"Vậy thì tốt, anh cũng muốn." Thẩm Dực quả quyết, giọng điệu mang theo vẻ kiên định như đang nói chỉ có thể là cô.
Hi vọng sau này, mỗi ngày anh đều có thể cùng cô hướng tới tương lai.
Sau khi báo đài đăng tin về Hội nghị cấp cao công nghệ AI quốc tế vừa diễn ra, tầm ảnh hưởng của hội nghị không ngừng lan rộng.
Trong đó, chủ đề hot nhất trên mạng là việc Thẩm Dực làm rõ vụ việc Bệnh viện Đông Y bị vu khống một cách ác ý, rất nhiều người đã hướng mũi nhọn về phía Tập đoàn Dịch Khoa nhân cơ hội giậu đổ bìm leo lúc trước.
Còn cả đoạn video trích phần phỏng vấn với Thẩm Dực sau khi anh xuống sân khấu.
Phản ứng của cư dân mạng với câu "vợ chưa cưới" dưới phần bình luận cực kỳ rộn ràng.
[Ôi đây là tình tiết bạn trai tổng giám đốc bá đạo nè! Ngọt quá đi mất]
[Công khai rồi ư?! Lúc nào kết hôn vậy, làm lẹ lên!]
[Chanh hôm nay chua quá vậy:)] (Gato)
Mãi tới buổi tối, Khương Dư Dạng nhìn một loạt đề xuất hotsearch, sắc mặt hơi khó tả.
Không thể không nói, từ trước tới nay Thẩm Dực luôn rất khí phách phong độ, hào hoa, sắc bén. Nếu anh đã nhận định ai hoặc chuyện gì đó thì sẽ kiên quyết nắm chặt trong tay.
Tính cách này vừa khiến người ta thấy bó tay, cũng khiến người ta say mê.
Cô hạnh phúc vui vẻ, cũng cam tâm tình cúi đầu trước anh.
Buổi tối, hai người rời khỏi nhà hàng đồ Nhật, Thẩm Dực lại đưa cô tới đường vành đai ba để hóng gió. Anh từng nói đây là cách anh thư giãn mỗi khi căng thẳng.
Khương Dư Dạng nhìn ánh đèn neon, lấy làm lạ hỏi: "Thẩm Dực, anh căng thẳng lắm à?"
Thẩm Dực khẽ cười, vẻ mặt như thường, nhưng giọng nói lại chẳng chút giấu diếm: "Có hơi hơi."
Cô không hiểu sao Thẩm Dực căng thẳng, hỏi tiếp: "Nhưng mà lái xe đêm trên đường vành đai ba đúng là vui thật đó."
Từ cao tốc đi xuống, tốc độ xe không nhanh như trên đường vành đai 3 mà chậm hơn nhiều.
Chiếc Maybach hoà vào làn xe trên đường Trường An, như thể đang bơi trên dòng sông xe cộ.
Khương Dư Dạng nhớ mang máng, ngày cô tốt nghiệp đại học, anh đã đặc biệt tới trường đón cô.
Lúc đó cô vừa bận thực tập vừa bận bài vở, chạy đi chạy lại hai nơi, mệt bở hơi tai, tới mức ngủ quên luôn trên ghế sau.
Thẩm Dực sắm vai tài xế riêng của cô, lái xe đưa cô về Oceanwide, cũng với tốc độ như bây giờ.
Năm đó, ánh đèn hắt lên một bên mặt anh, toà nhà hai bên đường sừng sững, đèn đuốc sáng ngời.
Dường như cả chốn Thủ đô này đều trở thành vật làm nền cho anh.
Lúc Khương Dư Dạng tỉnh dậy, còn cẩn thận chụp một bức ảnh, cứ như đang chụp trộm.
Bức ảnh ấy được cô in ra, luôn kẹp trong ví.
Vậy nên mỗi khi mở ví ra, ngoài một đống thẻ và giấy chứng nhận các kiểu, thì còn một bức ảnh góc nghiêng thần thánh cực kỳ đẹp của anh.
Hồi ở Paris, có một lần Khương Dư Dạng bất cẩn làm mất ví, tình hình trị an khu nội thành không tốt, cô cứ tưởng chiếc ví đã bị kẻ trộm lấy mất, không tìm lại được nữa.
Cô đau lòng lắm, suýt chút nữa là khóc oà lên trong đồn cảnh sát.
Nào ngờ tới chập tối, người của đồn cảnh sát liên lạc với cô, nói có người chủ động trả lại ví cho cô.
Cảnh sát mở ví, kiểm tra giúp cô, chỉ vào người trong ảnh, hỏi: "Đây là chồng cô à?"
Vừa dứt lời, nước mắt cô đã rơi như mưa, nghẹn ngào đáp: "Không phải, là người tôi từng rất yêu."
Hoá ra từ bỏ một người còn khó khăn hơn việc có được người ấy.
Hoà vào dòng xe cộ tấp nập, họ cũng là một phần trong thành phố xinh đẹp vô cùng này.
Đến nơi, Thẩm Dực mở cửa xe, trầm ngâm nói: "Chúng ta xuống xe trước đi."
Khương Dư Dạng tận hưởng làn gió đêm, có cảm giác khá mới lạ với con đường đã lái xe qua lại vô số lần này.
Hai người đi bộ dọc theo vạch kẻ đường, không ai nói gì, đi từ nơi dừng xe tới giữa đường.
Khương Dư Dạng còn chưa kịp nhận ra điều gì khác, người đi đường đã đồng loạt nhìn về phía họ.
Chỉ phút chốc sau, pháo hoa rực sáng trên không, từng chùm hoa điện tử nở rộ khoe sắc, trở thành cảnh tượng lộng lẫy nhất trong màn đêm.
Đường dài mười dặm, cảnh đêm vô ngần.
Cả thế giới rộng lớn như tràn ngập tình yêu vĩnh hằng.
Dưới màn pháo hoa rực rỡ, Thẩm Dực bỗng ôm cô vào lòng, nhịp tim và mạch đập mạnh mẽ vô cùng.
Khương Dư Dạng ngẩn ra, đầu óc như bị cơn sóng triều cuốn phăng đi, chẳng suy nghĩ được gì.
Chỉ có thể ngơ ngẩn ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ sáng chói trước mặt, từng đốm sáng lấp lánh như ngôi sao hoà quyện với ánh đèn.
Trong ánh sáng mờ tối, Thẩm Dực buông tay, khàn giọng khẽ cười.
Anh nói một cách chân thành: "Dạng Dạng, chúng ta quen nhau hơn 8 năm, em là người con gái duy nhất anh đem lòng thích, và yêu."
"Trước kia, anh từng đứng trên cao, sống tự do thoả thích trong thế giới rộng lớn này. Tuổi trẻ bồng bột, anh từng vứt bỏ chính mình, đắm chìm trong bóng đêm, cũng từng nếm mùi mất mát, cũng khá khốn nạn vì đã không cho em một tương lai."
Đôi mắt Khương Dư Dạng nhoà lệ, cô nhìn anh, nghẹn ngào, nước mắt tí tách tuôn rơi.
Tiếp đó, Thẩm Dực giúp cô lau nước mắt, quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cô.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, trông cực kỳ căng thẳng, cũng vô cùng nghiêm túc: "Công chúa nhỏ, đừng khóc nữa."
Khương Dư Dạng rưng rưng mỉm cười, không ngờ còn được nghe Thẩm Dực gọi mình là công chúa nhỏ.
Cũng hay đó.
Nếu cô là công chúa nhỏ, vậy trước kia Thẩm Dực là vị vua xa vời cô không với tới, còn giờ anh là bề tôi duy nhất thuộc về riêng cô.
Thẩm Dực lấy nhẫn ra, nhẫn cặp vàng ròng, khác hẳn với chiếc nhẫn kim cương Ngôi Sao Hồng trên tay cô, rõ ràng cặp nhẫn trước mặt này là nhẫn đôi.
Anh thở gấp, lòng bàn tay rịn mồ hôi, chưa bao giờ căng thẳng như lúc này.
"Dạng Dạng, gả cho anh nhé?"
Biết cô đã từng nếm trải rất nhiều đau khổ, nên mới muốn yêu cô bằng mọi thứ anh có, chỉ muốn dành cho cô tất cả yêu thương chiều chuộng.
Khương Dư Dạng cúi người, nhào vào lòng anh, mỉm cười ấm áp, khẽ nói: "Em đồng ý."
Pháo hoa bùng nổ trên không, từng chùm sáng rơi xuống, lan toả lời chúc phúc ấm áp.
Có những người nên giữ mãi vẻ kiêu ngạo, nổi bật chói sáng, đến cả ông trời cũng hi vọng người ấy thuận buồm xuôi gió, mãi không đổi thay.
Trong thế giới tấp nập ồn ã này, em là điều quý giá nhất!