“Lại mắng gì tôi đó? Nói nghe xem nào.” Thẩm Dực hiểu rõ tính cách của cô, lúc này như thể biết thuật đọc tâm, một câu đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng cô.
May là… anh vẫn chưa xem quyển nhật ký của cô.
Trên đó viết đầy sự tự ti và tình cảm của cô thiếu nữ đối với cậu thiếu niên, ngay cả những câu mắng mỏ cãi lại hiếm hoi cũng đầy ngọt ngào.
Rõ ràng là giống như một con rùa đen nhỏ dùng quyển nhật ký để tạo ra một cái vỏ bọc thật dày cho bản thân.
Nhân lúc Thẩm Dực không để ý, Khương Dư Dạng nhón chân lên cướp quyển sách tiếng Pháp kia về, lúng túng đáp: “Em nào có?”
Thẩm Dực cũng không vạch trần cô đang mạnh miệng, cứ thế ôm chặt lấy cô rồi hai người cùng nhau ngã ngồi lên ghế sô pha mềm mại.
Anh đổi tư thế khác để Khương Dư Dạng ngoan ngoãn ngồi trên đùi mình, đôi môi lướt qua cần cổ trắng nõn của cô.
“Thẩm Dực…” Cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp ý đồ trong mắt anh, tim cô đập thình thịch, giãy giụa mấy cái, mặt nóng bừng giục anh: “Anh mau đi tắm đi.”
Nhưng người đàn ông lại bất động một lúc lâu, lát sau nghe tiếng “cách” vang lên khiến cô tê hết cả da đầu.
Nào có say thật chứ? Tửu lượng của anh cũng không tính là kém, cùng lắm chỉ là mượn rượu dùng những câu nói của Thịnh Bình Tùng để thôi miên bản thân thôi.
Dây thắt lưng Hermes bị anh rút ra rồi tùy tiện cuộn lại thành một vòng xích, siết đỏ một đường.
Dưới ánh đèn tạo thành bóng dưới đáy mắt anh khiến giọng nói anh thêm phần ái muội: “Tắm chung nhé?”
“Anh say rồi, đừng quậy nữa.” Lời nói ngăn cản của Khương Dư Dạng hoàn toàn không có chút trọng lượng nào, ngược lại càng dễ khiến người ta có cảm giác nửa chống cự, nửa nghênh đón.
Thẩm Dực nắm lấy năm ngón tay cô, xuyên qua ngón giữa kéo thẳng xuống phía dưới.
“Tôi có say hay không, em thử xem chẳng phải biết rồi sao?”
Anh vẫn luôn như vậy, dùng giọng nói đứng đắn nhất nói lời khát khao nhất, mỗi một lần đều bắt chẹt được cô, quả nhiên ứng với câu “quân tử phong lưu
nhưng không hạ lưu”.
Cô biết cảm nhận trên đầu ngón tay biểu thị cho thứ gì.
Chiếc điện thoại yên tĩnh bấy lâu trên ghế sô pha bỗng đổ chuông.
Thẩm Dực bực bội tối sầm mặt lại, đang nghĩ xem là ai không biết điều lại gọi điện thoại tới muộn như vậy, Khương Dư Dạng đã đứng dậy lấy điện thoại.
Tên hiện lên là quản lý của Lục Triều Dã.
Khương Dư Dạng vẫn luôn chờ đợi cuộc điện thoại này, cô phải báo cáo kết quả công việc cho Klaire, trong nhiệm vụ không thể lười biếng được.
Sau khi ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lành lạnh của thiếu niên: “Ba giờ chiều ngày mai tôi sẽ qua.”
Cô giật mình, không ngờ Lục Triều Dã sẽ tự gọi điện tới nên chỉ có thể vui vẻ kiên nhẫn bàn chủ đề quay chụp và kiểu trang phục cần thử.
Thẩm Dực cười giễu cợt, nắm lấy eo thon của người trong ngực, bàn tay không tự chủ siết chặt hơn như muốn hòa cô vào xương tủy mình, từ nay về sau chắp cánh khó thoát.
Nghe điện thoại khoảng năm phút, cúc áo trước ngực cô đã bung vài cái, mà đầu sỏ gây ra lại đầy vẻ khinh thường nghe cuộc đối thoại của hai người ghen không chịu nổi.
Khương Dư Dạng không hiểu sao anh lại ghen tuông vô cớ, giải thích bảo: “Cậu ấy là nhân vật trên trang bìa tạp chí kỳ sau.”
“Hơn nữa đêm, nhân vật trên trang bìa tạp chí là có thể dùng một cuộc điện thoại bắt người ta phải tăng ca à?” Một câu nói khiến cô á khẩu không trả lời được.
Thẩm Dực thật là không hiểu khó khăn của nhân gian. Cũng đúng, so về xuất thân, khởi điểm của anh chính là đích đến của người khác.
Sự nghiệp tương lai rộng mở, hoàn toàn không cần hao phí công sức đi duy trì quan hệ.
Một người ngạo nghễ như anh sao lại phải ăn nói khép nép chịu thua ai chứ?
“Có thể em sẽ bận đến khuya, đừng đợi.” Sắc mặt cô điềm tĩnh, dịu dàng nói: “Chẳng phải tuần này anh phải tham gia hội nghị đầu ngành à?”
Anh kinh ngạc nhíu mày: “Em biết à?”
Để thuyết phục cậu chủ này, quả thực cô đã sử dụng mưu kế, cuối cùng không ngờ lại bán rẻ cả chính mình.
Khương Dư Dạng hắng giọng lấp liếm: “Nghe bạn bè nói.”
“Nếu em muốn biết thì tôi nói cho em biết là được.” Anh dịu lại, một câu nói tùy tiện lại có thể điều khiển sự vui buồn của cô.
Trong lòng thoáng động, cô bắt chước hôn lên yết hầu anh, khí chất trong sáng mà quyến rũ tỏa ra từ trong xương tủy khiến người khác khó lòng nhịn được.
Kỹ thuật hôn của cô chẳng có chút tiến bộ nào, mãi một lúc lâu cũng chỉ hôn quanh nơi đó, hòng vỗ về tính cách kiêu ngạo của Thẩm Dực.
Áo sơ mi màu xanh dương đậm của người đàn ông cởi ra một nửa, da thịt trắng nõn như viên ngọc thô chưa được mài dũa, xuống thêm chút nữa là đường nhân ngư cân xứng, anh rất có ý thức bảo dưỡng thân hình bản thân.
Hôn một lúc, anh vẫn luôn bất động để cô muốn làm gì thì làm như thể đang trêu mèo vậy.
Nhận ra tâm trạng Thẩm Dực đã tốt hơn, Khương Dư Dạng với lấy cái đệm mềm ngồi lên, nhìn vào màn hình máy tính xem bộ trang phục nào phù hợp với Lục Triều Dã hơn.
Có thể là vì quá tập trung, thế nên khi Thẩm Dực tắm rửa xong xuôi đi ra từ phòng tắm mà cô cũng không nhận ra.
Thẩm Dực quấn khăn tắm, tóc đen chảy nước xuống, đôi mắt đào hoa kia như dòng suối chảy siết mê hoặc người ta rơi vào.
Giữa hè, tủ lạnh trong nhà chứa rất nhiều rượu tây và nước trái cây, anh tìm thấy một hộp đá viên, ném một viên vào ly.
Anh vừa uống nước đá vừa nhìn bóng lưng đơn độc của người phụ nữ, sự rạo rực cũng không hề hạ nhiệt đi bởi nước đá trôi xuống yết hầu.
Cảm thấy trước vạt áo hơi lạnh, Khương Dư Dạng mới nhận ra hành động lúc nãy đã làm cúc áo rơi mất.
Cô để quyển tạp chí trong tay xuống, gần như bò rạp xuống mặt đất, cực kỳ giống một con mèo rừng đang duỗi người.
Đường cong lồ lộ, anh nhìn mà bàn tay cầm ly thủy tinh siết chặt lại.
“Tìm cái này à?” Anh tìm thấy cái cúc áo kia ở trong túi áo vest, vẫn luôn giữ giúp cô.
“Ừm.”
Khương Dư Dạng nhận lấy cái cúc áo cỡ hạt gạo, cũng không suy nghĩ nhiều, định đợi lát nữa dùng chỉ khâu lại cũng không ảnh hưởng gì.
Thẩm Dực biết cô định làm gì, ghét bỏ nhìn cái cúc áo kia, giọng nói lạnh lùng: “Đừng khâu.”
Cô nhất thời không phản ứng lại được, từ nhỏ Thẩm Dực đã muốn gió được gió muốn mưa được mưa, một bộ quần áo đã mất cúc áo thì bỏ đi, cần gì phải khâu vá?
Nếu vậy, tình cảm thì sao? Tình cảm giữa bọn họ có khi nào sẽ có cùng số phận với cái cúc áo này hay không? Một ngày nào đó xuất hiện vết nứt thì Thẩm Dực cũng có thể bình thản mà quên đi?
Cô không biết, cũng không thể hy vọng xa vời anh sẽ phủ định điều đó.
Màn hình máy tính vẫn chiếu ra ánh sáng xanh như có như không, hai người dính lấy nhau trên ghế sô pha.
Thẩm Dực đặt tay lên tấm lưng trắng như tuyết của cô, khoan thai nhấp một ngụm nước đá, sau đó ngậm một viên đá vào trong miệng cho tan một chút rồi lướt dọc theo đường cong đi xuống.
Cô nằm dưới người anh khẽ run lên vì lạnh, đồng tử co rút nhanh, tim đập thình thịch.
Chỉ cần Thẩm Dực muốn chơi thì anh còn rất nhiều trò để giày vò cô.
Đúng vậy, trong lúc cô tìm cúc áo thì anh đã muốn làm như vậy rồi.
…
Hai người chơi đùa một phen xong như thể được vớt ra từ trong nước nóng.
Cô không còn sức nói chuyện, chỉ biết sau đó được Thẩm Dực ôm tới phòng tắm tắm rửa.
Sáng sớm, Khương Dư Dạng miệng đắng lưỡi khô tỉnh dậy, giật mình nhớ tới chiều nay còn phải hoàn thành buổi quay chụp với Lục Triều Dã, nhanh chóng vén chăn lên.
Từ trước tới nay anh vẫn không bớt phóng túng lại, không nói lời nào thể hiện phong cách cá nhân của mình.
Bên kia giường đã trống không, chẳng còn sót lại chút độ ấm nào.
Vừa định xuống giường rửa mặt, Khương Dư Dạng lại nghe thấy tiếng Thẩm Dực đang nghe điện thoại ở bên ngoài phòng.
Thẩm Dực trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ỉu xìu như quả cà tím của cô, mà là cả người tinh thần sáng láng, trêu chọc Kỷ Tùy Chi ở đầu điện thoại bên kia: “Cậu Kỷ ở nước ngoài chơi đủ rồi, cuối cùng cũng chịu quay về thủ đô làm lại nghề cũ à?”
Kỷ Tuỳ Chi và Thẩm Dực cùng lớn lên trong cùng một khu đại viện, ai cũng nói đứa nhỏ này từ nhỏ đã nghịch ngợm, không ít lần chọc ông cụ Kỷ tức giận hộc máu.
Bé trai hoạt bát vừa tròn một tuổi đã biết gọi người, hết gọi cô lại gọi chú chọc cho người khác cực kỳ vui vẻ.
Vì vậy ông cụ Kỷ cực kỳ đắc ý vuốt râu nói đứa cháu trai này của ông ấy tuy nghịch ngợm chút, thế nhưng chỉ cần nói ngọt là có thể tạo ra một con đường sống.
Nhắc tới đúng là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Một thiếu niên nghịch ngợm như Kỷ Tùy Chi không sợ trời không sợ đất nhưng lại nghe lời Thẩm Dực, mở miệng là gọi một tiếng anh Thẩm Dực.
Để trau dồi cái nhìn tổng quan, Thẩm Dực đã học cờ vây từ sớm, có thể treo Kỷ Tùy Chi “không học vấn không nghề nghiệp” lên mà đánh.
Làm cho ông cụ Kỷ chỉ cần thắng cờ vây ông cụ Thẩm là chắc chắn sẽ nở mày nở mặt một phen.
Chớp mắt đã bảy tám năm trôi qua, Kỷ Tùy Chi ra nước ngoài du học, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng chịu về nước xây tổ.
Kỷ Tùy Chi tự biết mồm mép không thắng nổi anh bèn cợt nhả nói: “Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, tối nay em sẽ mời đám bạn bè đến tụ họp ở biệt thự Minh Kỳ, anh tới không?”
“Tôi muốn dẫn theo một người tới.” Thẩm Dực nói thêm.
Kỷ Tùy Chi nghe vậy thì ngạc nhiên: “Nam hay nữ vậy? Chắc không phải là bạn gái chứ?”
Anh không đáp phải hay không phải, chỉ nói: “Là cô gái nhà họ Khương.”
Đề tài câu chuyện bị gián đoạn, Kỷ Tùy Chi bỗng khàn giọng hỏi: “Mẹ nó anh Thẩm, anh làm thật đó à?”
“Bớt lảm nhảm đi.”
Cô nắm lấy chốt cửa đứng im tại chỗ, dù anh đã cố nhỏ giọng nhưng rất nhiều lời vẫn lọt vào tai. Cô biết nghe trộm là không hay nhưng vẫn không khống chế được bản thân nghe hết cuộc đối thoại.
Anh vẫn luôn như vậy, khiến cô hoảng sợ. Sự tự ti ăn sâu vào xương tủy không lúc nào không nhắc cô rằng, sự tồn tại của cô đối với Thẩm Dực chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao.
Con cưng của trời như anh chưa từng phải trải qua ngày tháng rơi nước mắt vì tiền thuốc men, chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng không nơi nương tựa. Năm cấp ba có vô số nữ sinh chạy theo anh, tùy tiện vẫy tay một cái đã có người muốn làm bạn gái của anh.
Hai người nhảy qua giai đoạn nắm tay ôm hôn, trực tiếp tiến đến bước cuối cùng, sao có thể được xem là đang yêu nhau chứ?
Trong trí nhớ nhiều năm trước, cô gặp ác mộng khóc thất thanh, tỉnh lại ôm chặt lấy eo thiếu niên không chịu buông tay, nghẹn ngào nói: “Em không còn mẹ rồi, không còn mẹ nữa rồi…”
Đối với Khương Dư Dạng mà nói, chuyện mẹ qua đời đột ngột chính là mất đi người thân duy nhất trên thế giới này.
Lúc còn rất nhỏ, cô đã biết ba chỉ tồn tại trong khung ảnh, người đàn ông khoác quân phục thẳng thớm, giữa lông mày đầy khí khái kiêu hùng, đáng tiếc chưa kịp gặp mặt đứa con gái vừa ra đời một trăm ngày thì đã hy sinh khi thi hành nhiệm vụ.
Mẹ ôm cô vào lòng nhìn lên người trong ảnh nói: “Dạng Dạng, ba là anh hùng, vì vậy khi con lớn lên cũng phải độc lập kiên cường. Làm con gái, con đừng lệ thuộc vào bất kỳ ai.”
Người mẹ dịu dàng như vậy cho dù có ở trong mơ cũng có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Thế nhưng bây giờ cô lại như thế nào chứ? Lệ thuộc vào Thẩm Dực ư?
Thẩm Dực cúp điện thoại, thấy cô dậy rồi thì vẻ mặt ấm áp nói: “Tối nay theo tôi đến gặp một người bạn nhé?”