Rất kỳ lạ, một chàng trai phóng khoáng không chịu gò bò lại thích chơi pháo bông một mình.
Thẩm Dực đốt cháy cây pháo bông, trong sự buồn tẻ anh hà ra khói trắng, nghe ra được trong lời nói của anh lúc nãy có âm mũi nhè nhẹ.
Khương Dư Dạng nhờ ánh sáng pháo hoa, bất ngờ nhìn sang đáy mắt anh, trống rỗng giống như một hồ nước không nhìn thấy đáy.
Cô động đậy môi cố gắng khống chế biểu cảm, nhắc nhở anh: “Bị cảm rồi thì phải uống canh gừng…”
Giọng nói vừa ngoan vừa ngọt ngào giống như tuyết trải ở trên mặt đất, vô cùng mềm mại.
Thẩm Dực đánh giá trang phục của cô, khăn quàng ánh kim còn chưa đủ, nón, bao tay tất cả đều đâu vào đấy, anh chỉ một cái áo len màu trắng, bên ngoài khoác thêm một áo khoác mỏng, nhìn bên ngoài vô cùng ấm áp.
“Nói nhiều.” Giọng nói anh khàn khàn, ngoài miệng thì chê nhưng khi về đến nhà đã kêu cô Trương nấu cho mỗi người trong nhà một chén canh gừng.
Số mệnh hai người chính thức đan vào nhau là ở một bữa tiệc do Kiều Tụng tổ chức.
Tính cách của Kiều Tụng cởi mở, là hoa khôi nổi tiếng trong khoá của Thẩm Dực, đẹp không kiêu căng, làm người cũng có nghĩa khí, nam nữ chơi cùng với cô ấy rất nhiều.
Vì vậy sau khi lời mời họp mặt được gửi đi, rất nhiều bạn học cũ kéo nhau tới.
Khương Dư Dạng cũng được Kiều Tụng mời đến đó, cô không phải chung khoá với Thẩm Dực, chỉ là ủng hộ Kiều Tụng nên đến chơi thôi.
Vừa vào phòng, cô đã liếc nhìn thấy rõ góc nghiêng góc cạnh rõ ràng của Thẩm Dực dưới ánh đèn mờ ảo, anh cũng không nói chuyện với các bạn học, chỉ thỉnh thoảng cười phụ họa, lười nhác lại xa cách.
“Dạng Dạng, em đến rồi…” Lời hoan nghênh của Kiều Tụng nhiệt tình đến nỗi ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Khương Dư Dạng sau khi nói chuyện một lúc với Kiều Tụng thì tháo khăn choàng ra, ngồi ở trên sô pha màu đỏ thẫm, nhấp từng ngụm nhỏ rượu trái cây.
Bộ dạng trong sáng thuần khiết khiến cho đàn ông hừng hực: “Bạn học, cậu ở lớp nào vậy? Sao mà thấy lạ mặt thế nhỉ, chưa gặp qua bao giờ.”
“Tôi không phải cùng khoá với các anh.” Cô rũ mắt, giải thích: “Tôi là bạn của Kiều Tụng…”
“Vậy thì là đàn em rồi.” Người đàn ông cười phóng đãng: “Đàn em này, em có bạn trai chưa? Nếu chưa có…”
Lúc này, Kiều Tụng đang bận chơi xúc xắc đoán lớn nhỏ với những người khác, không rảnh để ý tới cô.
Khương Dư Dạng do dự đôi chút, suy nghĩ kỹ lý do từ chối cho lễ phép, còn chưa nói ra thì người đàn ông đó đã bắt đầu động tay, động chân.
Cô cũng là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, giãy giụa một hồi lâu thì bỗng một hình bóng cao lớn xuất hiện trên đỉnh đầu bước tới.
Thẩm Dực đá một cước vào lưng của người đàn ông đó, anh ta đau đớn kêu lên rồi ngã lăn ra đất không đứng dậy được.
“Người của tao mà con mẹ nó mày cũng dám đụng vào.” Anh rất ít khi nói bậy, nhất là kiểu tục như thế này.
Khương Dư Dạng còn đang kinh ngạc ngay đứng im thì Thẩm Dực đã kéo tay cô rời đi rồi.
Gió đêm lạnh lẽo ập tới, luồng khí lạnh như lưỡi dao cứa qua mặt.
Khoảnh khắc đó não của cô đã ngừng hoạt động, trong đầu chỉ quanh câu “người của tao, mày cũng dám đụng” của anh. Trong lúc trời giá rét, trong lòng cô bỗng trào dâng một dòng nước ấm áp, ngọt ngào thành tơ.
Chuyện trong đêm đó xảy ra theo lẽ thường lại khó mà giải thích được.
Khương Dư Dạng không ngờ Thẩm Dực sẽ dẫn cô đến khách sạn, có lẽ là do tác dụng của cồn nên sau khi cô tắm xong, cả người cô toát ra màu hồng thẫm dưới lớp vỏ trai vậy.
Anh mở một chai vang đỏ, lắc lư nửa ly còn lại, tiếp đến bước chân như thần đi tới trước mặt cô.
Trong đôi mắt đào hoa đó dường như ủ rượu tinh khiết làn cho cô mê đắm đến tâm hồn điên đảo.
“Có biết hôn không?” Anh nâng cằm của cô, ý cười không hiện rõ, vừa đủ giống như thợ săn giăng sắn bẫy, chỉ đợi bé cáo nhỏ tự động mắc vào.
Cô lắc đầu, lúng túng siết chặt mép áo choàng tắm.
Ánh mắt của anh trở nên u ám, đột nhiên cúi người: “Dạy cô…”
Hơi thở bị anh chiếm lấy, ánh mắt của cô mê man dần dần phóng đại ảo ảnh ở trước mắt.
Không đẩy ra là đúng hay là sai? Cô không biết, chỉ khi đang trong lúc giao thoa giữa hai trạng thái đau đớn và sung sướng ôm chặt cổ anh, lẩm bẩm kêu tên của anh.
Đắm chìm vào trong đó, mơ màng không biết gì hết.
…
Sau khi giành thắng lợi trong việc ép giá thu mua Châu Tinh, danh tiếng của Quân Liên ở trong ngành tăng lên nhanh chóng.
Những ngày ở Thượng Hải, thời gian làm hạng mục mới làm trì hoãn khá nhiều, hao tốn hết thời gian và sức lực của anh.
Khi về rõ ràng vô cùng mệt mỏi nhưng sau khi ngủ lại ở khách sạn, đa số anh đều rất khó vào giấc, hút thuốc quá nhiều vậy nên mấy ngày sau anh bị ho.
Xuống máy bay, trợ lý còn không sợ chết khuyên anh nên đi bệnh viện khám.
Đương nhiên là anh từ chối nhưng cũng khá bực. Vốn khả năng kiềm chế của anh rất tốt, nói không đụng vào thì tuyệt đối không đụng vào, xa Khương Dư Dạng rồi anh lại nghiện thuốc càng nặng hơn.
Khi về đến Oceanwide International, Khương Dư Dạng vừa sắp xếp hành lý xong, cô ngồi xổm ở trên mặt đất, gấp quần áo thành hình vuông vô cùng ngay ngắn.
Ánh mắt của hai người nhìn nhau trong im lặng, không khí vắng lặng.
Cô mặc một chiếc váy nhung kẻ ngắn, hàng nút ở nửa thân trên được cài vô cùng tỉ mỉ.
"Dọn xong rồi à?" Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, mắt nhìn xuống dòng xe chuyển động ở trong màn đêm, hai bên đèn đường giống như cạp váy màu vàng trang trí cho trục đường chính của thành phố.
Khương Dư Dạng rất bình tĩnh nói: "Sắp rồi."
"Có cần tôi giúp không?" Cổ áo sơ mi anh sụp xuống, dán sát thân.
"Không cần." Cô từ tư thế ngồi xổm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh: "Cơm nấu xong rồi, ăn cơm thôi."
Giống như một cuộc đối thoại không thể bình thường hơn.
Cứ xem như là bữa ăn cuối cùng đi, kết thúc lời chia tay dài dòng này.
Tài nấu nướng của Khương Dư Dạng không còn gì để nói, khi hai người vừa ở bên nhau, cô luôn có thể thay đổi các món để nấu cho anh ăn.
Lúc đó, Thẩm Dực mới tiếp xúc việc kinh doanh không lâu, nếu như muốn đứng vững ở trong ngành cần phí chút thời gian, cho rất nhiều lúc đều bận rộn xã giao.
Có khi cô sẽ đợi anh, không để ý là sẽ nằm ngủ quên trên sô pha, trên đầu còn để mấy cuốn tạp chí thời trang, thức ăn trên bàn thì hoàn toàn nguội lạnh.
Tình yêu của cô đơn thuần mà mãnh liệt, trong mắt và trái tim chỉ có một người vì vậy muốn dốc hết tất cả đối tốt với anh.
Anh ngồi ở trên bàn nhìn thoáng qua, món ăn hôm nay phong phú lạ thường, nhìn như thế nào cũng không giống khẩu phần dành cho hai người.
Từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Khương Dư Dạng đang ăn, anh ngay cả đũa cũng không cầm.
Không phải không đói, cũng không phải thức ăn không ngon, anh không nuốt trôi, trong lòng đau đớn từng cơn.
Bầu không khí giống như một cảnh tượng rất buồn..
Cô chỉ ăn gần nửa chén, sau khi thu dọn chén đũa xong thì đi qua đẩy vali.
Tim của Thẩm Dực đột nhiên nặng trĩu thêm, anh lưu luyến ôm cô từ phía sau, môi như có như không lướt qua vành tai cô, thấp giọng nói: "Khuya quá rồi, tôi tiễn em."
Cô hất tay anh ra, ánh mắt kiên quyết: "Anh Thẩm, cảm ơn ý tốt của anh, bản thân tôi có thể tự đặt xe đến sân bay."
Anh hận không thể cắn nát răng, bất lực lại dung túng: "Giờ này không dễ đặt xe đâu."
"Đó là chuyện của tôi." Cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy anh nữa.
"Khương Dư Dạng, em nỡ sao?" Ánh mắt của anh thờ ơ, ngơ ngác nhìn ánh đèn mơ hồ bên ngoài cửa sổ.
Một câu hỏi ngược lại gần như làm tan hết phòng tuyến trong lòng cô.
Trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hình bóng lờ mờ đang dần kéo xa của hai người.
Có nỡ không? Người thích ròng rã bảy năm trời, thành phố ở bảy năm, một khi dứt bỏ thì ai đi đường nấy.
Nhưng cô không có cách nào thuyết phục bản thân ở lại, là lúc nên trưởng thành rồi, bước ra bước đầu tiên thôi.
Khương Dư Dạng hít vào một hơi thật sâu, ngón tay siết chặt vali trắng bệch, cô rặn từng chữ nói: "Thẩm Dực, chúng ta chia tay đi."
Ấp ủ trong lòng quá lâu, nói ra vậy mà như trút đi được khá nhiều gánh nặng.
Thẩm Dực không muốn làm khó cô, giọng anh trầm thấp: "Để tôi tiễn em, có được không?"
Khương Dư Dạng chỉ lắc đầu, cô quay lưng kéo vali đến cửa, không quay đầu lại.
Cuối cùng, cô nhắm mắt vô cùng kiên định nói: "Thẩm Dực, đoạn đường này, tôi chỉ đi cùng anh đến đây thôi."
Chỉ có thể đi cùng anh đến đây thôi, đoạn đường sau này không thể đi cùng anh nữa.
Từ sau đêm nay, đường ai nấy đi.
Anh vẫn là cậu Thẩm không lên tiếng cũng có thể chơi đùa người khác ở trong lòng bàn tay, nguyện thiếu niên kiêu ngạo như anh được người khác say đắm, được người khác theo đuổi, không bao giờ cúi đầu, tuyệt đối không chịu khuất phục, luôn luôn kiêu ngạo.
Ngày tháng không có cô, có lẽ cuộc sống của anh vẫn có thể lên như diều gặp gió.
"Bịch "
Khương Dư Dạng đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách tất cả quan hệ giữa hai người.
Sau khi ra cửa, hàng nước mắt không kiềm lại được lăn dài đến khoé môi, cô nếm thử, rất mặn, rất mặn.
Lần này rời đi khiến cô đau thấu trời, vì vậy đừng quay đầu, cứ bước về phía trước đi thôi.
Khi ra ngoài, tầng mây trên bầu trời ùn ùn kéo đến, vừa hay đúng lúc tiết trời thủ đổ nhiều mưa, từng hạt mưa to nhỏ rơi xuống mặt đất.
Khương Dư Dạng đẩy hành lý đi trong mưa, nước mưa làm ướt tóc dính vào gò má cô.
Thẩm Dực cầm dù đi xuống dưới lầu, nhìn thấy bóng lưng kiên cường của cô, anh không gần không xa đi theo.
Ánh đèn kéo dài cái bóng của hai người, trong không khí vô cùng yên tĩnh.
Đến trước cửa, trong màn đêm mưa lất phất, dường như Khương Dư Dạng nghe được tiếng "Dạng Dạng" phía sau, nhưng cô không dừng bước, sau khi vào trong xe liền đóng cửa kính xe lại.
Xe chạy băng băng trên đường, làm văng một vũng nước lên.
Trên đường đến sân bay cũng xem như thông thoáng, Khương Dư Dạng là người có thể chất vừa khóc là mắt đã sưng, may là buổi tối, ngồi ở hàng ghế sau cũng không nhìn rõ mắt có sưng không.
Cô báo cho Kiều Tụng một tiếng, nói mình sắp đến sân bay rồi.
Kiều Tụng gửi cho cô một meme chúc cô đi đường bình an, lại nói bây giờ cô ấy vẫn còn đang tăng ca, nếu không nhất định sẽ đến sân bay tiễn cô.
Klaire gửi cho cô hình ảnh show của "ICON" tổ chức vào năm nay ở Paris, tiện để cô làm tìm hiểu trước, Khương Dư Dạng ngoại trừ cảm ơn ra thì không biết nói gì hơn.
Lúc mới vào tòa soạn, ai ai cũng nói Klaire là nữ ma đầu, cực kỳ khó chiều.
Ban đầu khi làm trợ lý của cô ấy, Khương Dư Dạng cũng sợ , làm việc sợ trước sợ sau, sợ rằng chỉ cần làm không tốt một chút sẽ bị phê bình.
Khi vừa nhậm chức, mỗi ngày hận không thể nhận N cuộc hẹn trước, còn phải tỉ mỉ ghi nhớ lại thời gian làm việc của thợ trang điểm, nhiếp ảnh, sắp xếp xong vé máy bay và khách sạn để ở, không dám có chút sai sót nào.
Người của tòa soạn đều nói may mà cô đến rồi, nếu không thì chẳng ai phục vụ nổi người phụ nữ này.
Trở về lại màn hình tin nhắn, một tin nhắn đập vào mắt cô: "Đến rồi thì báo bình an."
Khương Dư Dạng không trả lời, dứt khoát block tất cả thông tin liên lạc của Thẩm Dực.
Tuy đêm nay mưa, nhưng máy bay không bị delay, thời gian lên máy bay vẫn như cũ.
Trải qua vô số kiểm tra, vừa lên máy bay Khương Dư Dạng đã đeo bịt mắt, cô không có buồn ngủ chỉ có thể chậm rãi chợp mắt.
Sau một hồi rung lắc, máy bay đã vào tầng mây.
Đâm lao thì phải theo lao. Tạm biệt, thành phố đã từng nghiền nát tự tôn của cô nhưng lại đốt cháy ước mơ của cô.
Không biết qua bao lâu, cô tháo bịt mắt ra, chuyến bay dài mười mấy tiếng khiến tinh thần người ta mệt mỏi, trong loa truyền đến lời nhắc nhở.
Khương Dư Dạng híp mắt lại, ánh sáng bên ngoài máy bay rực rỡ, đám mây san sát.
Lần đầu tiên được ôm ánh nắng của Paris, ấm áp như vậy.
Thủ đô mưa cả đêm, vang lên tiếng tí tách.
Đêm đó dù của anh bị gãy, bóng dáng rời đi vô cùng cô đơn.
Cây bạch quả ở dưới lầu dường như không xanh um tươi tốt như lúc trước, sau một trận mưa lá trở nên vàng úa.
Hơi lạnh thổi qua, trong vô thức vậy mà sắp vào thu rồi.
Trong khung tin nhắn, tin nhắn của cô còn dừng lại ở tin nhắn làm nũng, nhưng bây giờ một tin nhắn anh cũng không gửi được.
Thẩm Dực ngồi ở ghế chân cao cô thường thích ngồi, quan sát dòng xe trong thành phố cho đến khi bình minh, hút hết một bao thuốc.