Lục Triều Dã sợ cô không tìm được chỗ ngồi nên đích thân xuống lầu đón cô.
Chàng trai trẻ một tay cầm chiếc mũ lưỡi trai, liếm môi, nụ cười càng lúc càng tươi, ngoan ngoãn gọi: "Chị."
Ồm ồm, trẻ con.
Cậu ấy thực sự không có chút không khí riêng tư nào, người hâm mộ nói rằng cậu ấy là người xa cách, có thể là do cậu ấy thường dè dặt trước ống kính.
Lục Triều Dã nhẹ nhàng nâng cằm mời gọi: "Đi theo em."
Thẩm Dực nín thở, cảm thấy như có kim đâm vào tim mình.
Có lẽ, cảm giác đó gọi là ghen tị đến phát điên.
Khương Dư Dạng một mình tới chỗ hẹn, nói không căng thẳng thì là nói dối, may mắn thay ở đó không có người ngoài, bọn họ đều quen thuộc với Lục Triều
Dã. Khi Lục Triều Dã dẫn người lên lầu, bọn họ cũng không buôn chuyện nhiều. hay hỏi những câu hỏi đáng xấu hổ.
Khương Dư Dạng là người đến muộn nhất nên tự động ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Lục Triều Dã.
Chàng trai cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, mái tóc mới nhuộm, dưới ánh đèn trông rất đẹp.
Cậu ấy trầm ngâm nói: “Em đã pha nước sốt cho chị rồi.”
Đĩa sốt được đẩy tới trước mặt cô, trông như một bát đầy dầu cay.
Quê hương của Khương Dư Dạng ở thị trấn Tô ở khu vực Giang Nam, khẩu vị thiên ngọt nên bình thường cô không thích đồ ăn cay.
Lúc trước Thẩm Dực ở cùng cô thì anh đều sẽ rất chú ý đến khẩu vị của cô, bất kể ăn gì anh cũng sẽ gọi vài món cô yêu thích.
Cô lúc trước còn lặng lẽ ăn hết chiếc bánh quế thơm ngọt ngào, sau khi Thẩm Dực để ý thì anh liền mua thêm vài hộp cho cô.
Chàng trai lớn không có suy nghĩ gì khác, chỉ vì thích nên nghĩ cô cũng sẽ thích, không suy nghĩ gì nhiều.
Khương Dư Dạng từ chối và nói rằng cô không thể ăn được, nhưng Lục Triều Dã dường như không hiểu nên cho rằng cô xấu hổ.
Không thể lãng phí lòng tốt của cậu ấy, cô chỉ biết nhúng miếng chả bò béo ngậy vào đĩa dầu rồi liên tục uống nước lạnh cho bớt cay.
Cho đến khi có người nói trong bữa tối: "Cô gái, cô không ăn được đồ cay phải không?"
Khương Dư Dạng xấu hổ gật đầu, nhưng không muốn đẩy Lục Triều Dã vào thế khó xử liền nói thêm: “Ừ, tôi cũng muốn ăn thử nhưng không ngờ cay đến vậy…"
Chàng trai ngượng ngùng sờ gáy, đề nghị: "Chị, đừng nhúng nữa, ăn món này đi."
Thật trùng hợp, đĩa Lục Triều Dã lấy lại là loại rau mà cô thường không ăn.
Có lẽ, từng chút một đều cho thấy họ thích hợp đi cùng một đường với nhau.
Trong bữa tối, Lục Triều Dã trò chuyện với một số thành viên trong ban nhạc về kế hoạch cho chuyến lưu diễn sắp tới, ánh sáng đổ xuống trên sườn mặt cậu ấy, cậu ấy nói về ý kiến của mình.
Sau khi ăn xong, Khương Dư Dạng gần như đã uống no nước.
Lục Triều Dã đưa cô xuống lầu, đi cầu thang bộ để tránh bị chú ý.
Cậu ấy đứng ở hành lang, cúi đầu: “Xin lỗi chị, em không biết khẩu vị của chị.”
“Không sao đâu.” Khương Dư Dạng không để một số chuyện cỏn con làm phiền mình, cười rộng lượng: “Tôi rất vui khi đến xem biểu diễn của cậu.”
Hai người một đường đi tới cửa, Lục Triều Dã lại đeo khẩu trang đen lên, thở dài: “Tiếp theo em sẽ đến các thành phố khác nhau tổ chức chuyến lưu diễn.”
Khương Dư Dạng luôn tuân thủ các quy tắc, trịnh trọng chúc phúc cho cậu ấy: "Vậy thì tôi chúc cậu mọi điều tốt đẹp nhất trong chuyến lưu diễn và buổi hòa nhạc của cậu sẽ thành công."
Lục Triều Dã nghẹn lại, thẳng thắn hỏi: "Một năm trước, chị từng nói với em chị không muốn yêu đương, nhưng bây giờ thì sao? Chị có nguyện ý cân nhắc em không?"
Cô không phải là người sẽ mãi mãi thu mình lại trong một cái vỏ sau khi bị tổn thương, cô chỉ quá rõ ràng về tình cảm của bản thân và không muốn dùng mối quan hệ mới để quên đi vết sẹo cũ thôi.
"Tạm thời thì chưa."
Khương Dư Dạng lý trí nói: "Em trai Lục, chúng ta không cùng đường, không thể miễn cưỡng được đâu."
Trong mắt Lục Triều Dã hiện lên một tia mờ mịt, cậu ấy bướng bỉnh hỏi cô: “Có phải là vì bạn trai cũ của chị không?”
Khương Dư Dạng không muốn nhắc đến Thẩm Dực ở trước mặt Lục Triều Dã, chuyện giữa hai người nên do hai người giải quyết, không cần lôi kéo những người không liên quan vào.
Lúc này, Thẩm Dực yêu cầu tài xế lái xe tới, dùng ngón tay gõ nhẹ vào cửa sổ phát ra âm thanh gây chú ý.
Quả nhiên, Khương Dư Dạng giật mình, lập tức quay lại nhìn Lục Triều Dã.
Cánh tay Thẩm Dực vẫn đặt ở trên cửa kính xe, vẻ mặt vừa hoang dã vừa phóng khoáng: “Khương Dư Dạng, lên xe.”
Trăm nghìn câu hỏi sắp được đặt ra, sao anh lại ở đây, anh đang xem kịch hay sao vậy?
Chiếc Maybach đó quá phô trương, nếu đỗ xe lâu hơn một chút thì người qua đường có thể sẽ chú ý đến.
Khương Dư Dạng đè nén nhịp tim đập thình thịch của mình, thận trọng hỏi: "Anh định làm gì?"
Thẩm Dực mỉm cười, nói rất có ý gợi ý: “Em vẫn chưa lấy đồ của mình ở chỗ tôi.”
Nói xong anh vẫn nghiến răng nghiến lợi, thản nhiên liếc nhìn Lục Triều Dã.
Sự ghen tuông gần như tràn ra ngoài cửa sổ xe.
Trong trời gió lạnh, chiếc áo khoác denim trên người cô trông càng mỏng hơn.
Chóp mũi Khương Dư Dạng hơi đỏ lên vì lạnh, cô không hiểu lắm, thấp giọng hỏi anh: "Sao vậy?"
“Em nghĩ thế nào…” Thẩm Dực cười trêu chọc, sự vô lại trong đôi mắt hoa đào của anh đặc biệt rõ ràng.
Anh lúc nào cũng như thế này, cao quý xa cách, như thể đang khinh thường mọi người vậy.
Lục Triều Dã nắm chặt tay, trong mắt ẩn chứa tức giận.
Người trợ lý đi tới, vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta phải nhanh chóng về khách sạn, ngày mai có chuyến bay nên không thể ở lại lâu được.”
Lục Triều Dã miễn cưỡng buông nắm đấm, ánh mắt mờ mịt.
Nếu Thẩm Dực không nhắc tới thì cô gần như đã quên mất chiếc quần lót bị ướt lần trước vẫn còn ở Oceanwide International.
Khương Dư Dạng gay gắt nói: “Vậy thì cứ để ở đó, muốn làm gì thì làm.”
"Giao cho tôi sao?" Giọng nói của anh vốn đã trầm thấp, cố ý kéo dài lời nói của mình với sự nhấn mạnh càng khiến người ta rùng mình như bị chạm vào ốc tai.
Thẩm Dực ấn trán, ngước mắt, sắc mặt dần dần trầm xuống: “Nếu em cứ để ở chỗ đó thì không biết tôi sẽ làm gì với nó đâu…”
Sau khi thầm mắng tên lưu manh này, Khương Dư Dạng vào trong đóng cửa xe lại, nhịp tim cô vẫn không ổn định, trong không gian yên tĩnh cô có thể nghe rõ hơn.
“Sao tim em đập nhanh thế?” Anh ấn nút, chắn tầm nhìn của hàng ghế trước, khiến cô không thể nhìn được thấy cảnh vật trước mặt.
Khương Dư Dạng sửng sốt, lo lắng cảnh cáo anh: “Đừng lộn xộn.”
Thẩm Dực thật sự không muốn làm gì, lười biếng dựa vào ghế xe giải thích: “Tôi chỉ muốn em nói chuyện thôi.”
Lời nói của Khương Dư Dạng gai góc: “Tôi vừa ăn tối với Lục Triều Dã, nhịp tim nhanh cũng bình thường thôi…”
Anh dường như đã nghe thấy một trò đùa lớn nào đó, nên cười khẩy và hỏi: "Nhìn thấy cậu ta thì tim sẽ đập nhanh hơn? Em thích kiểu em trai này à?"
Cô không thể trả lời, càng đè nén thì tim cô càng đập nhanh.
Khương Dư Dạng không giỏi nói dối, khi nói dối cô sẽ vô thức tránh ánh mắt của đối phương.
Tính tình cô mềm mỏng và hiếm khi nói những lời gay gắt, nhưng trước mặt Thẩm Dực thì những gì cô nói và làm đều trong trạng thái phòng thủ tuyệt đối.
Thẩm Dực nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút chán nản: “Khương Dư Dạng, tôi có thể thay đổi vì em, vì em trưởng thành, học được cách yêu em... Nhưng nói những câu giả dối đó nữa, mỗi lần tôi nhìn thấy em ở cùng với cậu ta thì đều sẽ phát điên vì ghen tị."
Nhấc mí mắt lên, đôi mắt Thẩm Dực đỏ hoe, giống như một con thú bị nhốt trong lồng vậy.
Tất cả sự mềm yếu và dịu dàng của anh đều nằm trong tay cô, thậm chí cả mặt kiêu hãnh của anh cũng dần bị cuốn trôi.
Trước mặt người khác, Thẩm Dực kiềm chế không có khuyết điểm, huống chi là trải qua cảm giác đau lòng như vậy. Tình trạng của anh tối nay tệ đến mức sau bài phát biểu thì anh đã không thể tập trung lắng nghe quan điểm khác nữa.
Khương Dư Dạng trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi không muốn nghĩ đến tình yêu.”
Trong chốc lát, cô nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong đôi mắt hoa đào của Thẩm Dực, anh cũng sẽ có những giây phút hèn mọn như vậy, thậm chí mất đi lòng kiêu hãnh thổ lộ một cách chân thành.
Liệu trái tim cô có rung động không?
Nói thật, cô đã có lúc mềm lòng, cảm giác như biết rõ đó là vòng xoáy nhưng lại phải lao đầu vào đó lần nữa.
Nhưng Thẩm Dực có được cái gì cũng quá dễ dàng, nếu vì Lục Triều Dã nên mới tự mình tthổ lộ thì tức là anh không muốn làm như vậy.
Nếu chỉ vì cảm thấy ở cạnh cô rất phù hợp và thoải mái nên mới theo đuổi thì không cần thiết.
Giữa hai người yên lặng một hồi lâu, Khương Dư Dạng tỉnh táo lại, biết hiện tại không phải thời điểm buông thả.
Chiếc Maybach đậu trong gara, Thẩm Dực đi tới trước mặt cô, đôi chân rắn chắc bọc trong quần dài, nhìn bóng lưng anh có cảm giác uy nghiêm phong độ.
Cứ như thể đôi mắt đỏ ngầu khi nãy chỉ là ảo ảnh.
Khương Dư Dạng đứng ở cửa sửng sốt trong giây lát, nghĩ đến cảnh tượng mình rời khỏi ngôi nhà này một năm trước, cô đã quyết tâm như vậy.
Một năm qua, cô cũng đã trưởng thành, trải qua nhiều khó khăn trong các mối quan hệ và nội tâm cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tôi bảo dì giặt sạch rồi cho vào túi.” Thẩm Dực cụp mắt xuống, cầm trong tay một chiếc túi mua sắm đưa cho cô.
Khương Dư Dạng cầm lấy rồi xoay người rời đi: "Cám ơn anh, tôi đi đây."
Giây tiếp theo, eo cô bị ôm chặt lại, cánh tay rắn chắc của người đàn ông vòng qua eo dễ dàng kéo cô về phía mình.
Thẩm Dực vùi đầu vào cổ cô, gần đến mức anh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thơm ngọt của Khương Dư Dạng, một mùi cam quýt ngọt ngào.
Lồng ngực như dung nham nóng bỏng, nóng đến mức đốt cháy cả lý trí.
Khương Dư Dạng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, đẩy tay anh ra: “Tôi muốn rời đi, để tôi đi.”
"Khương Dư Dạng, em nói dối tôi." Hơi thở nóng bỏng của Thẩm Dực thổi vào sau tai cô khi anh nói, toàn thân cô run rẩy, hô hấp rối loạn.
Cô biết anh nói cô lừa dối là có ý gì, đơn giản là cô vừa nói nhìn thấy Lục Triều Dã thì tim đập càng nhanh, điều này khiến anh không hài lòng.
Trong giọng nói của anh có chút cố chấp: “Vậy em phải cho tôi ôm một lát.”
Đây là logic gì vậy, cô cố tình nói dối cho nên anh phải đòi lãi sao? Khương Dư Dạng không nói nên lời.
Hơn nữa, khi những lời này phát ra từ miệng Thẩm Dực thì có vẻ như đang làm nũng vậy, rất trẻ con.
Trong lúc cô đang không tập trung, Thẩm Dực đã cố tình vén tóc cô lên và ôm cô chặt hơn.
Đôi môi mỏng nóng ẩm áp vào gáy trắng nõn của cô, chậm rãi mút lấy.